"Ngươi có trà lâu không?". Vũ Triền Thuật ngước mặt, nhìn chăm chú vào người Tả Trung Dật.
"Có nha, nhưng lại không nhiều sinh ý, ngươi biết mà, trong nước chúng ta trà đâu có thịnh hành, chỉ một số văn sĩ như ngươi mới thích uống thôi. Với lại trà cũng đâu có nguồn hàng nhiều, chỉ một số tỉnh phía Bắc mới có, giá thành quá đắt, lượng tiêu thụ lại nhỏ, ai, ta nghĩ về cái dự định trà lâu này ngươi nên bỏ qua đi!". Tả Trung Dật bày ra bộ mặt bất đắc dĩ kèm theo biểu tượng bó tay, ủy ủy khuất khuất nhìn Vũ Triền Thuật.
Nghe đến đây Vũ Triền Thuật mới gật đầu quả không khác với nàng nghĩ. Từ lúc mới đến thế giới này, nàng đã nghi ngờ nhiều rồi. Nay thật đúng với suy nghĩ của nàng, thế giới này, thật không chuộng trà. Ở đây chỉ biết các loại trà bình thường, không biết đến các loại khác, giá lại khá đắt, không thích hợp cho dân chúng.
"Ngươi có nghe đến trà hoa chưa?". Vũ Triền Thuật hỏi lại.
"Trà hoa? Đó là trà gì? Làm từ hoa sao, sao ta lại không nghe nói nhỉ? Thuật, ngươi nói xem, hoa có thể làm trà sao?". Hai mắt buồn bã của Tả Trung Dật bừng sáng lên, nha nha, nếu như Thuật có thể chế tác được trà hoa, đây chẳng phải sẽ làm ra một loại trà có giá thành thấp hơn sao? Vậy thì số lượng bán ra sẽ vô cùng khá nha!
Đúng như nàng dự đoán, ở chỗ này quá lạc hậu. "Trà hoa là chỉ các loài trà làm từ các loại hoa, thông thường từ nhài, cúc, mân côi... Nếm thử xem, đây là trà lài." Nói xong vươn tay đưa tách trà đang cầm cho Tả Trung Dật.
Hành động này khiến Tiểu Tịnh vô cùng ngạc nhiên. A, chẳng phải tiểu thư rất khiết phích sao? Sao hôm nay lạo có nhã hứng dùng chung tách trà với Tả tiểu thư thế này, quái lạ, vô cùng quái lạ nha!
Mà ngay bên cạnh, Tả Trung Dật cũng không nghĩ nhiều, nhanh tay cầm lấy tách trà mà Vũ Triền Thuật đưa, ngửa cổ uống một ngụm. Lúc đầu chát nhẹ, sau đó lại chuyển sang thanh ngọt. Mùi thơm thoảng thoảng, không ghắt mà lại nhẹ dịu, uống vào lại có cảm giác thanh cổ, nha, quả thật là rất ngon!
"Thuật, đây là trà gì thế, vừa chát vừa ngọt, thanh mát thơm nồng, uống vào rất ngon nha! Là ngươi làm sao?". Tả Trung Dật hai mắt sáng rỡ, tay cầm tách trà không buống, miệng mấp máy không ngừng nghỉ.
"Là trà làm từ hoa lài, có thể dùng để chữa bệnh, thế nào, muốn thử buôn bán nó không?". Vũ Triền Thuật mỉm cười, ngoắc ngoắc tay gọi Tiểu Tịnh rót cho mình một ly trà khác.
"Gía thành có đắt không, chế tác nó có khó không?". Tả Trung Dật nhíu nhíu mày.
"Không khó, ngược lại rất dễ dàng. Hôm sau ta sẽ sai ngươi đưa ngươi cách chế tác, trà lâu sẽ nhập các loại trà này để buôn bán cho người dân, giá rấ rẻ, ngoài ra ta sẽ chỉ cho ngươi thêm cách sao các loại trà quý, dùng cho vương thất và giới thượng lưu, sĩ tử!". Vũ Triền Thuật nhàn nhạt nói.
"Nhưng... chúng ta tìm đâu ra nguồn hàng bây giờ?". Tả Trung Dật nhắc đến đây thì mặt xụ xuống, trà thương ở đây quả thật không phát triển, số lượng nơi trồng trà lại hạn chế, lại thêm các loại trà đó là giống quý, thêm nữa những loài trà mà Vũ Triền Thuật nói lúc nãy, đâu có ai trông đâu! Vấn đề nan giải, rất nan giải nha!
"Nếu không có nguồn hàng thì chúng ta sẽ tạo ra nguồn hàng!". Vũ Triền Thuật mỉm cười, mặt không đổi sắc, ngón tay gõ nhẹ lên bàn. "Bản thân ta có mấy điền trang, chúng ta sẽ dùng nó trồng trà. Ta sẽ cho người thu mua một số loại trà và tìm thêm các loại trà khác, đến lúc đó không những giải quyết được vấn đề hàng mà còn có thể không lo sợ thiếu hàng hay tăng giá cao! Thế nào?".
"Qúa tuyệt!". Tả Trung Dật nghe xong đạp bàn đánh 'bốp' một cái, sau lại tối xầm mặt, nắm lấy bàn tay vừa đập của mình, rên rỉ không ngừng. "Vốn ngươi khỏi lo, nhân sự cũng sẽ do ta đảm nhiệm. Nhưng còn một vấn đề nữa, gnuoiw có nghĩ thì nghĩ cho trót luôn đi nha!".
"Bố trí sao?". Vũ Triền Thuật lắc lắc đầu.
"Qủa đúng là Thuật đa tài nha, đúng đúng, ngươi thấy đấy, trà lâu nào cũng như nhau, nếu như có thể nghĩ ra cách thu hút khách bằng cách bày trì thì... ha ha!".
"Mấy ngày nữa ta sẽ đem bản vẽ đến cho ngươi!". Vũ Triền Thuật nhìn vào bản mặt nịnh hót của Tả Trung Dật chỉ biết thở dài, ngay từ đầu nếu có thể thấu được cái tên này biếng nhác bẩm sinh thì có cho vàng nàng cũng không hợp tác với nàng ta đâu. Quả là...
Nghĩ đến đây, chưa kịp mở miệng thì Tiểu Tịnh bỗng chạy vào, mặt khó xử nhìn hai người Vũ Triền Thuật và Tả Trung Dật. Vũ Triền Thuật thấy thế liền gật đầu, ra hiệu cho Tiểu Tịnh nói ra.
"Tiểu thư, Tuyết công tử đến bái phỏng, nói là muốn dâng lễ tạ ơn cws mạng của tiểu thư!".
"Tuyết công tử?". Vũ Triền Thuật ngẩng đầu, bộ mặt ngờ nghệch nhìn nhìn Tiểu Tịnh. Tiểu Tịnh trông thấy bộ mặt 'người đó là người nào' của tiểu thư nhà mình thì thở dài, tiểu thư thật đúng là ngu diện* nha! Nhưng chưa kịp nàng há miệng Tả Trung Dật bên cạnh đã xông vào, dùng đôi mắt nghi ngờ nhìn sang Vũ Triền Thuật.
"Đừng nói là ngươi không biết Tuyết Khinh Băng là ai nha! Nghe nói ngươi đeo đuổi người ta lắm mà!".
[Ngu diện: không nhớ rõ mặt người khác!"]
"Đó là ai?". Vũ Triền Thuật vẫn tiếp tục truy lùng ký ức. Ài, cũng đừng có trách nàng nha, trừ cía bệnh mù đường nàng lại có thêm căn bệnh ngu diện, phàm là người không quan trọng, không để tâm thì cho dù gặp cả ngàn lần cũng đừng mong nàng nhớ nỗi.
"Là cái công tử mà hôm bữa tiểu thư cứu khỏi xe ngựa đó!". Tiểu Tịnh cố gắng nhắc cho Vũ Triền Thuật. Nhưng tiếc thay, Vũ Triền Thuật lại chẳng mảy may để ý một lần nào.
"Dẫn ta đến tiền sảnh". Vũ Triền Thuật dứt khoát không tìm hiểu thêm, dù sao cũng không quan trọng cho lắm, dựng một cái, quay sang nhìn Tả Trung Dật đang đắm chìm vào trà đạo đằng kia, lạnh giọng nói. "Trờ về đi, ngày mai đến Thanh Diệp lâu, chờ ta!".
"Cho ta bình trà này nhé!". Tả Trung Dật nháy nháy mắt, nhưng chưa kịp nghe Vũ Triền Thuật trả lời đã ôm của chạy đi, bỏ lại Tiểu Tịnh nghiên răng tiếc rẻ. A, bình gốm Thanh Xuân của tiểu thư, trong nước chỉ có ba bộ thôi đó nha! Vị Tả tiểu thư này, quả đúng là mặt dày hơn tường thành nữa!
"Tiểu Tịnh, dẫn đường!". Vũ Triền Thuật vẫn thờ ơ, không sao, ột ngày nào đó nàng cũng sẽ qua nhà nàng ta gom lại thứ có giá trị hơn, hình như hôm trước nàng còn thấy ngọc Thất Bảo lưu ly, ừ, nó cũng cao giá, lấy nó sẽ lời, không lỗ vốn, tuyệt không lỗ vốn!
--- ------ ------ ------ ------ ----
"Để Tuyết công tử chờ lâu". Vũ Triền Thuật chầm chậm tiến vào tiến sảnh, đôi mắt lơ đễnh liếc nhìn người đang ngồi đối diện, lòng thầm trầm trồ. Ừm, da trắng như tuyết, mắt to như nước hồ thu, môi đỏ, thêm khuôn mặt yêu kiều, dáng người mảnh khảnh, trên người lại khoác bạch sam, thật giống như tiên tử, lại thêm biểu tình điềm đạm, chọc người thương tiếc nha, quả đúng là yêu nghiệt.
"Không lâu, ta cũng chỉ mới đến thôi!". Tuyết Khinh Băng hữu lễ trả lời, mắt như có như không đánh giá nữ tử trước mặt. Càng nhìn thật khiến hắn kinh người, rõ ràng mới không lâu trước đây thôi, bộ dạng nàng rất hèn mọn, chướng mắt. Nhưng sao nay càng nhìn lại càng biến đổi, không những anh khí, ngũ quan tuấn dật lại thêm tính cách trầm lặng, xa cách lạnh lùng, xung quanh tỏa ra khí chất vương giả. Tại sao lại có thể thế nhỉ, một người, trong thời gian ngắn đến vậy, cps thể biến đổi kinh người đến thế sao?
"Tuyết công tử?". Vũ Triền Thuật thấy Tuyết Khinh Băng nhìn chằm chằm mình, có chút khó chịu nhắc nhở Ây, bộ hôm nay nàng lạ lắm sao? Hay trên mặt nàng có dính gì?
"A!". Nghe thanh âm của Vũ Triền Thuật vang lên, Tuyết Khinh Băng mới nhớ rằng mình đang chằm chằm nàng, vội vàng cúi đầu, mặt đỏ bừng, miệng lắp bắp xin lỗi. "Ta... ta thất lễ!".
"Không sao? Hôm nay, Tuyết công tử đến đây có việc gì?". Vũ Triền Thuật phẩy tay, sai gia nhân rót trà mời Tuyết Khinh Băng.
"Công tử nhà ta đến là muốn dâng lễ, để cảm ơn lần trước tiểu thư giúp đỡ!". A Nhạn sẵng giọng, một chút cũng không có thái độ cảm ơn. Hừ, còn làm phách, phải biết rằng những người muốn được tiếp xúc với công tử không thể đếm trên đâu ngón tay, ấy vậy mà số lượng gặp được lại chẳng đến mười người. Nay nàng được công tử hắn đến thăm, vậy mà còn nhàn nhạt như thế, đúng là mắt mù mà!
"Nếu thế thì không cần, Tiểu Tịnh, tiễn khách!". Vũ Triền Thuật nhắm mắt, quạt tay áo hướng ra ngoài.