"Tiểu thư, sao ngài cứ may toàn kiểu giống nhau không vậy. Tuy người là nữ tử, lại không thích kiểu cọ nhưng cũng phải có vài kiểu để thay đổi chứ, tiểu thư, người nghe nô tỳ nói cái đã, tiểu thư…". Tiểu Tịnh bất mãn nhìn tiểu thư của mình đang thong dong phía trước. Lúc nãy ở tú phường, tiểu thư chọn may hơn chục bộ xiêm y mà toàn kiểu giống hệt nhau, điều này khiến nàng cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Ngươi ồn quá". Vũ Triền Thuật bình thản ngắm nhìn xung quanh. Thật ra cũng không có gì lạ cả. Kiếp trước nàng thường mặc mấy loại âu phục giống hệt nhau, nên hình thành thói quen khó thay đổi. Lúc trước trợ lý của nàng cũng thường xuyên khuyên nàng chọn các kiểu khác hợp thời trang hơn nhưng nàng đều không chịu, người ta thường nói thói quen thật đáng sợ, điều này chắc có lẽ đúng với nàng rồi.
"Chúng ta đi vào tửu lầu, ngươi kiếm xem tửu làu nào thanh nhã một chút, chúng ta sẽ ăn ở đó".
"Tửu lầu thanh nhã sao, a, tiểu thư, chúng ta đi Văn Nhạc lầu đi". Tiểu Tịnh bỏ qua vấn đề bức xúc nãy sau lưng, Văn Nhạc lầu nha, bản thân nàng từ lâu đã muốn bước chân vào đó rồi.
"Cũng được, ngươi dẫn đường". Vũ Triền Thuật gật đầu nhìn Tiểu Tịnh, nha đầu xem ra là phi thường linh hoạt, sau này nàng không sợ lạc đường nữa rồi. Nhắc đến vấn đề lạc đường, Vũ Triền Thuật lại mỉm cười đau khổ. Đầu óc nàng tuy linh hoạt, cơ trí nhưng chẳng hiểu sao lúc nào cũng quên đường đi. Mặc dù đôi lúc đã cố ghi nhớ nhưng vẫn không thể nào cải thiện được, cái này, ở hiện đại phải chăng gọi là bệnh mù đường?!
"Chỗ này, tiểu thư". Tiểu Tịnh hưng phấn chỉ vào lầu các to lớn trước mắt mình. Vũ Triền Thuật nhìn theo hướng chỉ tay của Tiểu Tịnh liền ngẩn người, lầu các này, phải chăng là quá mức xa hoa?
Phía trước mắt nàng là một lầu cát ba tầng, mái ngói đỏ rực, tường được phủ sơn trắng viền vàng. Xung quanh cát là những sợi lụa mỏng màu đỏ giắt ngang dọc vô cùng bắt mắt, cửa sổ và cột cái đều được chạm khắc tinh vi. Bước vào bên trong, Vũ Triền Thuật lại một lần nữa trầm trồ. Khác với vẻ diễm lệ bên ngoài, bên trong lầu các phi thường thanh nhã, bàn ghế được chạm khắc tuy đơn giản mà không kém phần tinh xảo, xung quanh tường treo đầy những câu đối và tranh họa phong thủy, bốn phía mái lại treo thêm một số chuông trúc xanh nhạt. Văn Nhạc lầu này, nàng thích.
"Tiểu thư, ngài vừa lòng? Nô tỳ dẫn đường không sai chứ, Văn Nhạc lầu này được mệnh nhất là đệ nhất tửu lầu, người vào đây ăn luôn là các tài tử văn nhã, con quan và các tú tài". Tiểu Tịnh cười khì nhìn chủ tử của mình, nàng nha, phải thể hiện được tài năng trước mặt tiểu thư, có như vậy tiểu thư mới cảm thấy thích nàng mà giữ nàng lại bên người.
"A, đây chẳng phải là Vũ tiểu thư sao, xin mời, xin mời, ngài muốn tọa ở gian nào ạ?". Tiểu nhị trông thấy hai người Vũ Triền Thuật thì đon đả chạy lại cúi chào, tuy ngoài miệng một câu xin mời, hai câu xin mời nhưng trong thâm tâm nàng lại nhảy chộp lên. Trong lòng thầm kêu không tốt. A, nhớ mấy tháng trước cái Vũ tiểu thư này có tới một lần, nhưng là tới theo Tuyết Khinh Băng công tử. Lúc đó nàng ta còn làm ầm lên một trận, dọa đánh hết mấy chưởng quầy trong tửu lầu vì tội bất kính của nàng. Đổ mồ hôi nha, nàng rốt cuộc tới đây làm gì đây.
"Kiếm chỗ nào vắng khách, ta muốn yên tĩnh". Vũ Triền Thuật liếc nhìn vẻ mặt của tiểu nhị rồi nói, không cần nghĩ cũng biết là nàng ta trong ngoài bất nhất. YThái độ của tiểu nhị này tuy ngoài mặt đon đả mời chào nhưng trong mắt nàng đều là khinh miệt, Vũ Triền Thuật không khỏi thở dài, Vũ Triền Thuật a Vũ Triền Thuật, vì sao là ngươi làm mà đều do ta ghánh chịu là sao?
"Dạ, dạ, lối này, mời ngày". Tiểu nhị ngạc nhiên một hồi rồi đưa tay chỉ về hướng lầu hai. Không biết vì sao hôm nay cái vị Vũ tiểu thư này hơi khác lạ nhưng mà nàng đòi ngồi chỗ vắng vẻ thì thực quá may mắn, nếu nàng mà ngồi ngay chính giữ tửu lầu thì chắc chắn bọn hắn sẽ bị người ta chỉ trích vì dám cho kẻ thô lỗ này vào. Tiền bạc a, ai không muốn kiếm đâu, với lại nàng ta là thiên kim của phủ thừa tướng, ai mà dám đắc tội cơ chứ.
"Tiểu thư, ngài muốn ăn món gì". Sau khi thấy Vũ Triền Thuật tọa vị trên ghế ngồi, tiểu nhị lại một lần nữa nở nụ cười đon đả.
"Vài thứ dễ tiêu và một bình Lục An Qua Phiến, món ăn cứ chọn tùy ý".
[Lục An Qua Phiến: Một loại trà ngon thuộc dòng trà xanh, xuất xứ từ vùng Lục An của tỉnh An Huy, Trung Quốc. Trà này uống lúc đầu hơi chát và đắng, như lúc sau lại thanh thuần, hơi chụt ngọt và thơm, cơ mà nó mắc lắm ]
"Dạ, ngài đợi một chút, tiểu nhân sẽ mang thức ăn và trà đến ngay". Tiểu nhị có chút xuất thần khi nghe Vũ Triền Thuật gọi món. Lục An Qua Phiến, nàng ta có biết thưởng thức không mà gọi nha?
"Mau đi, tiểu thư nhà chúng ta không thích chờ đợi". Tiểu Tịnh trông thấy gương mặt của tiểu nhị thì sinh ra chán ghét, gì chứ, ngươi tưởng ngươi nghĩ gì ta không biết à, còn dám trắng trợn khinh thường tiểu thư nhà ta, đúng là chán sống mà.
"Dạ, dạ".
Thức ăn nhanh chóng bày đầy bàn, Vũ Triền Thuật nhìn bao quát một lượt không khỏi giật giật khóe môi, nhìn mấy đĩa thức ăn này, chế biến tinh tế, mùi thơm ngào ngạt, đặc biệt nhất là trang trí vô cùng vô cùng sắc xảo. Cái này, không khỏi khoa trương chút đi, nàng nhớ lúc nãy chỉ gọi mấy món ăn cho dễ tiêu thôi mà, vì sao cuối cùng lại bày một bàn nem công chả phượng, sơn hảo hải vị thế này?
"Ai nha, ai nha, ra là Vũ tiểu thư, hôm nay cơn gió nào đưa ngài tới đây vậy". Đang trong lúc chuẩn bị cúi đầu ăn thì trước mặt Vũ Triền Thuật xuất hiện một bóng người mặc kim y chói sáng. Tiếng nói thanh thúy phá lệ dễ nghe khiến Vũ Triền Thuật không không khỏi ngước đầu lên, nheo mắt người đối diện. Đối diện nàng là một nữ tử cao lớn, khuôn mặt sắc xảo cương nghị, mái tóc búi cao bằng phỉ thúy kết hợp vời trường màu kim sắc vô cùng đẹp mắt. Trong đầu Vũ Triền Thuật xoẹt một bóng hình, thì ra nàng ta là ái nữ của Hộ bộ thì lang Tả Đình Hầu, Tả Trung Dật.
"Ngươi đang quấy rầy ta". Lại cúi đầu xuống nhìn bàn ăn của mình, nàng khi ăn ghét nhất là nói chuyện. Hôm nay là cái ngày quỷ gì thế này, mọi việc xảy ra đều chạm tới những cấm kỵ của nàng.
"Ô?". Tả Trung Dật ngạc nhiên nhìn Vũ Triền Thuật, ánh mắt nàng dò xét nhìn dáng vẻ lãnh khốc của nàng. Sát khí, sát khí trắng trợn nha. Không đúng, có thứ gì đó không đúng. Theo như hiểu biết của nàng thì chẳng phải Vũ Triền Thuật thô lỗ và nhát gan ư? Hôm nay nàng ta vô cùng khác lạ. Lại đảo mắt nhìn Vũ Triền Thuật thêm một lần nửa, trong lòng nàng không khỏi đánh ầm một cái. Cái mỹ nữ tử trước mắt là ai đây, là Vũ Triền Thuật dáng vẻ hèn mọn, xấu xí đấy ư, không tin, nàng không thể tin được. "Này, ngươi là Vũ Triền Thuật sao?".
"Ngươi, đang làm phiền ta". Tiếng nói ngày càng âm lãnh khiến cho Tiểu Tịnh đứng một bên không khỏi rùng mình, tiểu thư của nàng, hình như đã chịu đựng đến cực hạn rồi. Nhất thời nhìn về hướng kẻ đang loay hoay cạnh tiểu thư, trưng ra bộ dáng thấy chết không sờn Tả Trung Dật kia âm thầm nháy mắt. 'Nha, cô làm ơn làm phước đi ra chỗ khác dùm đi, nếu không nơi đây sẽ có án mạng đó'.
"Hít, ngươi đừng có dọa ta, bộ mặt của ngươi bây giờ vô cùng đáng sợ đó". Và cái kẻ 'thấy chết không sờn' trong suy nghĩ của Tiểu Tịnh không những không đáp trả lại ánh mắt của nàng mà còn to gan ngồi xuống đối diện Vũ Triền Thuật, hành động như chốn không người, rất tự nhiên gọi tiểu nhị bưng ra một bộ chén đũa khác và thản nhiên nhấm nháp đồ ăn.
'Nam Mô Quán Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn'. Trong lòng Tiểu Tịnh đánh rầm một cái, không xong, tình thế thật không xong. Lúc này nàng không biết làm gì hơn là nép ra xa thật xa phía sau, âm thầm cầu nguyện cho vị cô nương Tả Trung Dật kia được toàn mạng trở về nhà.
"Cái ả này, cư nhiên dám vào Văn Nhạc lâu sao? Đúng là làm mắt phẩm giá nơi này mà". Lại một vị nữ tử tiến đên gần Vũ Triền Thuật, nàng ta thoạt nhìn trông cũng văn nhã nhưng đôi mắt lại ti hí khó nhìn, chẳng khó để nhận ra nàng ta là một cô tiểu thư chỉ biết ra vẻ bề ngoài thanh cao văn nhược.
"Ngươi, cút khỏi mắt ta".
Nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Vũ Triền Thuật, Nam Cung Thần không khỏi lông tóc dựng lên. Nàng không quên chuyện nửa tháng trước bị ả giành giật Nạm Nhi của Xuân Hương lâu, lại thêm sỉ nhục lần này, lúc này nàng phải tính đủ. Nghĩ xong không khỏi vươn tay định nắm cổ Vũ Triền Thuật, nhưng thật kì lạ, nàng chưa kịp chạm vào thì bóng dáng đang ngồi vụt mất. Tiếp sau đó, từ phía sau lưng nhói lên một trận đau, chỉ nghe rắc một cái, tay nàng bị vặn gẫy.
"Á á á á".
"Tiểu Tịnh, khăn". Vũ Triền Thuật chán ghét nhìn người đang nằm co quắp dưới chân, nước sông không phạm nước giếng, nàng đã cho cơ hội nàng ta rời khỏi đây nhưng nàng ta lại không chịu nhận, thế thì đừng trách nàng ra tay ngoan độc.
Tiểu Tịnh giật thót mình khi bị điểm danh, lấy lại thần sắc bình tĩnh rút ra một hiếc khắn đưa tới tay của Vũ Triền Thuật, nàng không khỏi ái ngại nhìn Nam Cung Thần. Tiểu thư à, tiểu thư nhà ta đã cho ngươi cơ hội thoát chết rồi nha, cái này là do ngươi cố chấp, đừng có đổ thừa sang người tiểu thư nhà ta đấy nha.
"Cái ả tiện nhân này, bắt nó lại cho ta, nhanh lên". Nam Cung Thân thống hận nhìn Vũ Triền Thuật, một bên nắm lấy tay một ả sai vặt đỡ dậy, một bên hét ầm ĩ về phía nàng.
"Nếu các ngươi ngại mạng dài, có thể đến đây". Vũ Triền Thuật lạnh lùng nhìn đám người sắp xông về phía mình, lại quay nhìn Nam Cung Thần đang đau đớn. "Nam Cung Thân, đại nữ nhi Hàn lâm học sĩ Nam Cung Ngật. Thế nào, ngươi nghĩ chức vị Hàn lâm học sĩ của mẫu thân ngươi và Thừa tướng của mẫu thân ta ai hơn ai?".
Một câu nói khiến xung quanh im bặt. Một đám người góp vui chỉ trỏ Vũ Triền Thuật bỗng nhìn nhau. Nam Cung Thần lúc này sắc mặt cũng vặn vẹo, nàng cư nhiên lại quên mẫu thân của ả là Thừa tướng đương triều, chuyện này, nếu bị mẫu thân nàng biết được, có hay không sẽ trách phạt nàng.