"Bình thân". Nữ đế ngồi trên long ỷ, phất tay áo về phía mọi người. Vũ Triền Thuật đứng lên, ngước mắt đánh giá về người ngồi giữa bục.
Nữ đế của Ngạn Ngân quốc tên thật là Ngạn Thiên Ca, hiệu là Sắc Thiên đế, tướng mạo phong nhã, tuổi mới hơn ba mươi, khí khái không kém những người trẻ tuổi. Bà mặc hoàng bào thêu phượng hoàng, khắp người uy khí đế vương ngập tràn.
"Đề thi năm nay do chính tay trẫm đề, chủ khảo cũng chính là trẫm, Thượng thư, trình đề". Sắc Thiên đế dõng dạc. Đôi mắt phượng hẹp dài liếc khắp phòng, chợt nhìn về phía Vũ Triền Thuật, nàng nhíu mày, quay về phía nữ quan kề bên trao đổi cái gì đó.
"Cuộc thi bắt đầu". Thượng thư kéo tấm vải bạt lộ ra tấm giấy lớn. Sau đó bà liếc về phía quan tướng kế bên, ra hiệu. Nữ quan tướng gật đầu, nâng tay đánh lên ba tiếng kẻng, dõng dạc khắp trường thi.
"Nước và dân?". Vũ Triền Thuật mỉm cười, khẽ ngước lên nhìn phía Sắc Thiên đế rồi lại cúi xuống, vén tay áo, từng chữ từng chữ viết nhanh.
--- ------ ------ ------ -------
"Hoàng tử, hoàng tử, người xuống đây đi, lão nô xin người". Trầm nữ quan dập đầu, nhìn tiểu tổ tông đang vén áo leo trên cây, mặt mày xám xịt.
"Hừ, ta có phải đi chết đâu mà ngươi phải dập đầu, câm miệng ngay cho ta". Ngạn Tuyết Thanh bấu vào cành, đôi mắt to tròn nheo lại nguy hiểm, chết tiệt, nếu như không phải tại cái tên điêu dân vô lễ kia khiến hắn bị bắt lại, rồi bị nhốt vào tẩm cung thì hắn đâu phải chật vật leo cây trốn ra ngoài thế này.
"Hoàng tử, lão nô xin người, người mau xuống đi, bệ hạ mà biết người trốn ra ngoài nữa thì sẽ chém đầu hết người trong Tuyết Thanh cung này, ngài tha cho chúng nô tài một mạng đi". Trầm nữ quan khóc không ra nước mắt, tại sao mấy vị nữ quan khác đều hầu hạ các chủ tử hiền lương, dịu dàng còn bà lại phải trúng vị ngũ hoàng tử này chứ. Không dịu dangg thì thôi đi, ngay cả cầm kỳ thi họa không biết, lễ nghi không xong, dịu dàng không thấy, một chút phong thái khuê phòng của nam tử cũng chẳng có. Trên đời này có ai thấy nam tử leo cây, trèo tường, luyện võ như thế này không?
"Ta bảo ngươi câm, nếu không ta sẽ chém đầu ngươi ngay lập tức". Ngạn Tuyết Thanh quát lên, tay chỉnh lại bọc đồ đeo sau lưng, hắn giận dỗi nhíu mày. Khó khăn lắm mới có cơ hội mẫu hoàng ra ngoài, cấm vệ lơi lỏng, vậy mà cái Tiểu Trầm Tử này vẫn nheo nhéo, thật không yên.
Trầm nữ quan bậm môi, ngăn thì chết mà không ngăn cũng chết, vậy chỉ còn cách. "Tiểu Lê Tử, tới đây". Trầm nữ quan ngoắc ngoắc nữ quan trẻ tuổi sau lưng mình. "Báo cho Lý tướng quân, hoàng tử muốn trốn ra ngoài, bảo ngài ấy tới đây nhanh".
"Nữ quan, vậy có được không? Nếu hoàng tử biết, chỉ sợ...". Tiểu Lê Tử đầu đầy mồ hôi, miệng nói nhỏ.
"Ngươi muốn chết sao? Ta không nói, ngươi không nói thì sao hoàng tử biết chúng ta bán đứng ngài, nhanh đi, nếu để hoàng tử trốn ra, mạng ta và ngươi sẽ không giữ được". Nói xong đẩy Tiểu Lê Tử đi, lòng âm thầm nói, hoàng tử à, không phải lão nô cố ý phản bối ngài, chỉ là... ngài không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây?
Ngạn Tuyết Thanh vẫn không biết gì, thân thể thoăn thoắt nhảy lên bờ tường, cười tươi tắn."Ha, Tiểu Trầm Tử, hẹn gặp lại, hoàng cung, hẹn gặp lại, á...á...á....... Lý Tâm Xuyên, ngươi sao lại ở đây"
"Chào buổi sáng, ngũ hoàng tử, ngài đây là đang dạo chơi sao?". Lý Tâm Xuyên khoanh tay, khóe môi giật giật.
"Chào, Lý tướng quân, ha, buổi sáng tốt lành...".
"Ngũ hoàng tử, có thể giải thích cho hạ quan đây là ngài chuẩn bị làm gì không ạ?" Lý Tâm Xuyên nghiến răng, mặt đỏ phừng phừng nhìn Ngạn Tuyết Thanh đứng bất động trên tường thành.
"Ta... ta".
"Đưa Ngũ hoàng tử về tẩm cung, nhớ kỹ, bố trí binh lính dày đặc như cũ, ai trái lệnh, đưa đi Hình Thất". Lý Tâm Xuyên quay đầu, đầu đầy hắc tuyến, nếu nàng mà chậm thêm chút nữa thì bảo đám rằng ngự lâm quân các nàng sẽ đổi chỗ ở đến Hình Thất.
"Các ngươi... hỗn láo... vô lễ... buông bổn cung ra... bỏ bổn cung ra ngay.... Vũ Triền Thuật, Lý Tâm Xuyên... các ngươi chờ đó.... sẽ có ngày ta sẽ lột da ngươi......
--- ------ ------ ------ -------
"Ách xì...". Vũ Triền Thuật xoa mũi, nàng hôm qua còn tốt lắm mà, sao giờ lại... ách, chắc chắn đêm qua thức khuya nên bị cảm.
"Keeng... Tất cả dừng bút, ngự quan, thu bài". Nữ quan hét to lên, theo sau đó là hàng chục ngự quan nhanh chóng đến từng lều thu phiếu trả lời
Vũ Triền Thuật biếng nhác quăng đáp án lên bàn, sau đó vỗ vỗ áo, bước ra ngoài. "Tiểu Tịnh".
"Dạ, có Tiểu Tịnh, tiểu thư, người muốn dặn gì ạ?". Tiểu Tịnh líu ríu chân chó trả lời, một bên loay hoay vén rèm, một bên đỡ Vũ Triền Thuật lên mã xa.
"Đi đến nơi này với ta!".
"Đi nơi nào ạ?". Tiểu Tịnh nhăn mày, khó hiểu nhìn Vũ Triền Thuật nhàn nhã thưởng trà.
"Tả phủ!". Vũ Triền Thuật nhướng mày, khóe môi mỉm cười. Nhớ đến nữ nhân ngả ngớn ở tửu lầu Văn nhạc, ý cười trong mắt càng sâu hơn. Nàng ta là người có thể kết giao, một kẻ xứng đáng làm chiến hữu của nàng!
"Tả phủ? Tả thị lang Tả Đình Hầu? Tiểu thư à, người đến đó làm gì vậy?".
"Không phải Tả Đình Hầu, người ta muốn gặp, là Tả Trung Dật! Đừng hỏi nhiều, đến nơi ngươi sẽ biết thôi!".
--- ------ ------ ------ -------
"Này, Vũ đại tiểu thư, cô ngồi đây đã hơn một khắc rồi đấy, có gì thì nói đại đi!". Vẫn y phục đỏ chói ngả ngớn, khuôn mặt anh tuấn yêu mị của Tả Trung Dật cau lại, tay chống cằm, đôi mắt xếch hoa đào chăm chăm nhìn vào kẻ đang ngồi đọc sách trong phòng mình.
"Đợi chút nữa!". Vũ Triền Thuật không thèm để ý đến thái độ mất kiên nhẫn của Tả Trung Dật, nàng chầm chậm lật sách, yên tĩnh tập trung, xem như không có ai bên cạnh mình.
"Này....".
"Mị tiểu thư, muốn làm một giao dịch không?". Vũ Triền Thuật đột nhiên lên tiếng, đôi mắt vẫn chăm chú dán vào sách. Tả Trung Dật bỗng nhiên ngẩn người, thân thể cứng lại. "Cái gì?"
"Mị tiểu thư, chủ nhân của Tứ lâu nổi tiếng trong kinh thành, người xuất quỷ nhập thần, thủ đoạn cao tay, chưa đến bốn năm đã nắm trong tay hầu như một phần ba kinh tế kinh thành, nhưng dù vậy vẫn chưa có ai có thể trông thấy mặt nàng! Ai lại ngờ rằng một nhân vật phong ba như thế lại là Tả nhị tiểu thư háo sắc, ăn chơi trác táng, danh tiếng đồi bại chỉ sau ta!".
"Ha ha ha, thật là ta đã xem thường ngươi, Vũ đại tiểu thư quả nhiên là rồng trong đám rắn, khí chất tài năng hơn người!". Tả Trung Dật bật cười, cả người dựa ào ghế thái sư, khuôn mặt ngả ngớn bỗng dưng thay đổi, khí chất hơn người. "Không ngờ chúng ta lại có chung suy nghĩ, nhưng mà, ta vẫn không thể ngờ được, Vũ đại tiểu thư lại lợi hại như thế này, ngay cả mẫu thân cũng không biết ta lf ai cơ đấy!".
"Vọng Xuyên các, ngươi biết không?". Vũ Triền Thuật nhấp trà, bỏ quyển sách đang cầm trên tay xuống, đôi mắt đào thả về phía ngoài cửa.
"Của ngươi?!".
"Đúng!".
"Ha ha ha, hiểu rồi, thế Vũ đại tiểu thư anh khí oai dũng đây tìm đến Dật mỗ là vì chuyện gì?". Tả Trung Dật đứng lên, ý cười trên mặt khép lại không chút dấu tích, trong lòng thầm đổ mồ hôi, cái nữ nhân này... thật đáng sợ. Phải biết rằng hành tung bốn năm nay của nàng là tuyệt đối bí mật, nhưng nay nàng ta lại dễ dàng biết được, điều đó có nghĩa rằng, an toàn của nàng, cũng bị nàng ta nắm trong lòng bàn tay, sơ sẩy là sẽ...
"Ta với tiểu thư làm một bút giao dịch? Tiểu thư nghĩ thế nào?". Vũ Triền Thuật bỗng nhiên bật cười khiến cho Tả Trung Dật giật mình lui về sau, thấy vậy, Vũ Triền Thuật lau mũi, nàng... bộ đáng sợ đến thế sao?
"Như thế nào!". Vuốt mồ hồi, Tả Trung Dật âm thầm hỏi nhỏ.
"Ta sẽ giúp tiểu thư nắm trong tay một nửa kinh tế kinh thành, ngược lại, tiểu thư phải giúp ta..."
Tả Trung Dật nghe xong cả người như bị thạch hóa, đầu nổi đầy hắc tuyến, âm thầm đem tổ tông của Vũ Triền Thuật thăm hỏi nhớ nhung một hồi, cái nữ nhân đáng sợ này, bộ nàng muốn chán sống sao? Nhưng mà nếu có, thì cũng đừng nên kéo nàng xuống thế chứ, thật khóc không ra nước mắt mà!
"Chúng ta đi ra ngoài xem xét một chút, được không, Dật tỷ?". Không đợi Tả Trung Dật trả lời, Vũ Triền Thuật đã bước ra ngoài, trước khi bước ra khỏi của nàng còn ngoái đầu, mỉm cười thật sâu khiến cho Tiểu Tịnh và Tả Trung Dật một giây thất thần tiếp đó là run sợ. Cái này, nàng bộ có thể từ chối sao?
Trong lúc Tả Trung Dật đang phản kháng trong vô vọng thì Tiểu Tịnh lại bụm miệng lén cười, ai nha, sau này tiểu thư lại có thêm một món đồ chơi rồi! Sau này Tiểu Tịnh nàng sẽ không sợ một mình đối chối với tính khí của tiểu thư nữa.