• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy ánh mắt mong đợi của mọi người, Tiêu Bố Y biết hắn phải xuất ra một chút bản lãnh, nếu không thì chưa nói lớp thanh niên không phục mà cả những người như Tiêu Tác và Thạch Cảm Đương sau này cũng sẽ có thắc mắc. *


Bất luận làm cái gì thì đồng tâm là quan trọng nhất, bằng không chỉ cần nội bộ lục đục cũng đủ làm ngươi mệt mỏi rồi!

Cũng may là nếu như bảo hắn tranh thiên hạ thì đích thực là làm khó hắn nhưng nếu bảo hắn nuôi ngựa thì lại là chuyện rất đơn giản.

“Nếu như nói về nguồn ngựa thì không cần hỏi cũng biết” Tiêu Bố Y nói: “Mã lực của thảo nguyên dũng mãnh, hiếm có. Hơn mười con chiến mã cướp về ngày hôm qua tuy chưa phải hạng nhất nhưng so với ngựa trên sơn trại chúng ta thì vẫn còn cao hơn một bậc. Cho nên bây giờ chỉ có cách đến thảo nguyên tìm giống ngựa. Khi đã có giống ngựa tốt nhất, lại tìm thêm một khu vực không ai quản lý, có địa thế trống trải là có thể tạo nên một bãi chăn ngựa. Chúng ta tự mình cho ngựa sinh sản, nguồn cung cuồn cuộn không dứt, đó mới là kế sách lâu dài.”

“Nuôi ở trong sơn trại không được sao?” Tiết Bố Nhân hỏi.

“Không được.” Tiêu Bố Y lắc đầu “nơi này thuận tiện rút lui nhưng lại khó phòng thủ. Chúng ta nuôi ngựa là kế sách lâu dài, nhất định phải phòng thủ kiên cố, không để người khác dễ dàng tấn công.”

Thấy mọi người hai mặt nhìn nhau, Tiêu Bố Y cảm thấy khó hiểu: “Sao vậy, ta nói có gì sai sao?”

Tiết Bố Nhân thở dài một tiếng: “Cháu nói không sai gì cả, nhưng mà cháu nói quả thực so với ta nghĩ còn xa hơn rất nhiều. Ta và cha cháu vốn chỉ nghĩ là đến Đột Quyết tìm một vài bộ lạc để mua ngựa, sau đó đem về Trung Nguyên bán. Thế nhưng dự định của cháu có vẻ tốt hơn nhiều.”

Thấy ánh mắt sùng bái của mọi người, Tiêu Bố Y không khỏi cảm thấy buồn cười. Hắn tuy chỉ là một thầy dạy ngựa nhưng cũng có đọc qua những cái khác. Hơn nữa, hắn vốn yêu quý ngựa như bằng hữu. Cho nên tất cả mọi thứ đối với hắn cũng như xe nhẹ chạy đường quen, quả thực không hề suy nghĩ từ góc độ sinh ý buôn bán.

“Mua ngựa cần phải có tiền nhưng mà nuôi ngựa thì chỉ cần kinh nghiệm và cỏ là đủ.” Tiết Bố Nhân càng nói càng kích động, “như cách làm của Bố Y thì đúng là ở trên rừng thì dựa vào rừng, xuống dưới nước dựa vào nước vậy. Tự mình nuôi ngựa quả thực là một dự định rất tốt.”

“Chẳng qua tự mình nuôi ngựa thì phải mất ít nhất ba năm để chuẩn bị.” Tiêu Bố Y nhắc nhớ “từ lúc ngựa mẹ thụ thai đến khi sinh con, rồi đến khi có thể chinh chiến phải mất ít nhất ba năm. Bất quá chúng ta có thể áp dụng phương pháp sinh sản chéo, chỉ cần sau ba năm là có cuồn cuộn không dứt chiến mã được sinh ra rồi. Cho nên nếu xét theo dự định lâu dài đó thì đương nhiên phải tìm được một bãi chăn ngựa thích hợp để tự mình phát triển là việc quan trọng nhất. Có điều cũng phải nghĩ tới việc gia nhập thị trường và lập ra phẩm bài...”

“Gia nhập thị trường nghĩa là sao?” Hòe béo nhịn không được hỏi “Còn có, Thiếu đương gia, phẩm bài là cái gì?”

Tất cả mọi người đều muốn nghe Tiêu Bố Y phân tích, cảm thấy vị thiếu gia này không những đánh cướp giỏi mà xem ra cả nuôi ngựa, buôn bán cũng đạo lý rõ ràng.

Mọi người nghe hắn nói đến thị trường và phẩm bài đều cảm thấy mù mờ, tưởng hắn nói ẩn dụ. Chỉ có Hòe béo và Mạc Phong vốn là hai người đã đi theo Tiêu Bố Y từ lâu, biết hắn từ lúc bệnh nặng một trận xong giống như được thần tiên thức tỉnh vậy, thỉnh thoảng lại nói ra một vài từ ngữ rất mới mẻ, khó có thể hiểu được. Biết thế cộng thêm Hòe béo làm biếng suy nghĩ nhiều nên dứt khoát trực tiếp hỏi luôn.

Tiêu Bố Y lúc này mới nhớ ra, hắn vô tình đã trích dẫn ngôn ngữ của thời đại kia của hắn. Ở đây có lẽ cũng có chợ, so với thị trường cũng không sai biệt lắm, thế nhưng nếu xét theo nghĩ rộng lại có rất nhiều điểm khác biệt, còn như phẩm bài thì lại càng khiến bọn họ khó hiểu. Tới Đại Tùy đã mấy tháng, hắn cơ bản đã dung nhập vào xã hội này, từ khẩu khí nói chuyện đến cả thói quen cũng đều cố gắng bắt chước theo, thế nhưng riêng cách suy nghĩ thì đã thâm căn cố đế cho nên những lúc cao hứng, hắn thường dùng giọng điệu ở thời đại kia để phân tích, trình bày.

Bất quá cũng may Tiêu Đại Bằng chỉ cần hắn là nhi tử của lão, còn mặc kệ hắn có hồ ngôn loạn ngữ thế nào, vẫn đối xử khoan dung với hắn. Điều này đã cho hắn có cơ hội để thích ứng.

Tiêu Bố Y cẩn thận suy nghĩ một chút rồi chọn lọc từ ngữ: “Chúng ta có thể coi nhu cầu về chiến mã của người mua tưởng tượng thành một cái bánh nướng. Những người buôn ngựa như chúng ta chính là những người ăn bánh. Còn cái bánh nướng chính là cái gọi là thị trường.”

Hắn nói rất đơn giản, những người ở đây tuy thô lậu nhưng cũng gật đầu liên tục, “thì ra là thế.”

Đối với sự thay đổi của Tiêu Bố Y, Tiêu Đại Bằng kỳ thực rất lo lắng, nếu không thì lúc trước lão đã không mời đạo sĩ tới khu quỷ. Thế nhưng khi thấy lời nói của hắn bình thường trở lại thì lão cũng không để ý nữa. Trại chủ vốn là cha hắn mà còn không nghi ngờ gì thì người khác dù có nghi ngờ cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng.

“Thế nhưng cái bánh nướng này dù sao cũng có hạn.” Tiêu Bố Y cố gắng khiến cho những lời của hắn trở nên đơn giản, dễ hiểu “ mà người ăn bánh như chúng ta lại ngày càng nhiều. Chúng ta đương nhiên không phải là người đầu tiên buôn ngựa, lại càng không phải là người cuối cùng. Mọi người đều biết hiện tại nguồn gốc ngựa của triều đình và nghĩa quân ở Trung Nguyên có vài loại: Một là ngựa do nước ngoài cống nạp, ngoài ra còn có chiến mã bắt được. Ngoài hai loại trên thì còn ngưa mua tại chợ buôn ngựa. Loại cuối cùng chính là ngựa bản địa do người Trung Nguyên tự nuôi.”

“Thiếu đương gia nói mọi người đều biết, thế ngưa có biết không?” Hòe béo nhịn không được hỏi Mạc Phong.

“Có quỷ mới biết được.” Mạc Phong lắc đầu, “ta chỉ biết ngựa chúng ta cưỡi có khi là ngựa của quan binh, có khi là ngựa cướp được.”

“Vậy sao thiếu đương gia lại nói mọi người đều biết?” Hòe béo nghĩ mãi không ra.

“Hắn nói tất cả mọi người hiểu nhưng ý tứ chính là chỉ một mình hắn hiểu.” Mạc Phong chỉ có thể giải thích như vậy.

Hèo béo bừng tỉnh “Thì ra là thế, thiếu đương gia nói chuyện thật không giống người thường, suy nghĩ cũng thật sâu xa.”

Tiêu Bố Y nghe được hai người nói nhỏ, cũng không khỏi bật cười.

Theo lý thuyết, hắn tuy tới sơn trại được mấy tháng nhưng cũng không thể biết những điều này. Bởi vì hắn ngoại trừ đánh cướp thì đều là luyện đao phòng thân. Làm sao biết được nơi xuất phát ra ngựa.

Nhưng may mắn chính là, hắn đối với lịch sử tuy không tìm hiểu quá sâu nhưng đối với nơi xuất phát của các loại danh mã mỗi triều đại đều có xem qua, nên lúc này mới có thể nói ra những kiến giải này. Chẳng qua mặc dù trên sử sách có ghi lại các loại danh mã thế nhưng buôn ngựa lại không có danh nhân nào được nhắc tới. Từ xưa đến nay, rất nhiều triều đại đều là trọng nông khinh thương, Đại Tùy chính là một trong số đó. Đoản mệnh không kịp ghi lại hay là chẳng đáng để ghi chép cũng là hợp tình hợp lý.

Khiến hắn xấu hổ chính là, một phen tổng kết bình thường của hắn lại khiến Tiết Bố Nhân gật đầu liên tục “Thiếu đương gia tuy không ra khỏi cửa nhưng lại biết được đại thế của thiên hạ. Thật đúng là ‘bày mưu trong trướng, quyết thắng ngàn dặm’. Kỳ thực với kiến thức và bản lãnh đó, không chỉ buôn ngựa mà cho dù là tranh thiên hạ, ta nghĩ cũng rất có tương lai.”

Mọi người vậy mà lại gật đầu, còn Tiêu Bố Y lại cảm thấy đau đầu. Hắn nếu như không biết trước lịch sử, nếu chỉ nghe Tiết Bố Nhân nói mấy câu, thật muốn như Trương Tu Đà uy phong bát diện, nhất thời khí phách tâm động mà tham gia tranh giành Trung Nguyên cũng là rất có khả năng.

Thế những đến nơi này được mấy tháng, hắn cũng hiểu tuy biết là một chuyện, làm lại là một chuyện khác. Với chút bản lãnh nông cạn của hắn, muốn cơm no áo ấm còn có thể, chứ tùy tiện gia nhập hàng ngũ phản vương rất có thể sẽ trở thành pháo hôi, bởi vì Tiêu Bố Y hắn chưa bao giờ xuất hiện trong sách sử.

Không bàn đến vấn đề tạo phản, Tiêu Bố Y quay lại chủ đề cũ “Cống mã đều là danh mã nhưng hiển nhiên chỉ có vương hầu, công khanh mới có thể cưỡi, còn chiến mã bắt được thì cũng chỉ là ngẫu nhiên. Cho nên chân chính muốn ăn cướp cái bánh nướng này chính là những kẻ mua đi bán lại, hoặc là những kẻ dựa vào nguồn ngựa phục vụ triều đình ở Trung Nguyên. Đương nhiên theo ta nghĩ, người muốn làm nghề nuôi ngựa như chúng ta cũng không ít.”

Tất cả mọi người đều gật đầu, Tiêu Bố Y tiếp tục nói: “Người Đột Quyết tuy hung hãn nhưng ngựa của họ đích thực là ngạo thị thiên hạ, cho nên ngựa của họ là loại mọi người muốn mua nhất. Chúng ta muốn cướp lấy sinh ý của họ thì ngoại trừ phải tính tới vấn đề giá cả, giao dịch thuận tiện ra còn phải nuôi dưỡng ra được danh mã, lương mã. Có như vậy, chúng ta mới có thể thu hút được ánh mắt của người khác, uhm, chính là sự chú ý ấy. Chúng ta nếu không làm thì thôi, đã làm thì phải làm người buôn ngựa tốt nhất. Đến lúc đó, thiên hạ đại loạn, chiến mã cung không đủ cầu, chúng ta không cần đi cầu xin người khác mà để bọn họ tự tìm đến chúng ta cầu xin. Đó mới thật là nở mày nở mặt, lo gì không có thể diện?”

Tiêu Bố Y nói một phen, đến cả Tiêu Tác cũng phải động tâm, Đại Tùy trọng nông khinh thương, buôn bán từ trước đến nay đều bị coi là thấp kém. Bọn họ vốn là quan binh, nay đột nhiên chuyển sang buôn ngựa, khó tránh khỏi có chút không bằng lòng nhưng nghe Tiêu Bố Y hùng hồn phân tích xong, lại cảm thấy tương lai trở nên tươi sáng. Rất có triển vọng!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK