Tiêu Bố Y thế như bài sơn đảo hải, không thể chống đỡ tiêu diệt xong địch thủ thì Mạc Phong mới mang theo mười người thở hổn hển chạy tới, nhìn thấy Tiêu Bố Y uy phong bát diện, liền nhổ một cục đờm mắng, "Tiểu tử ngươi còn là người sao?"
Binh chia làm hai đường cũng là một trong những sách lược, Tiêu Bố Y chỉ dẫn mười người lao xuống mà không phải toàn bộ nhân mã chẳng qua là khiến địch sinh lòng kiêu căng, cho rằng bọn Tiêu Bố Y không chiếm ưu thế về nhân số, nếu biết sớm hơn sẽ khiến cho bọn lính Đột Quyết cảnh giác, liều mạng đánh một trận, ngược lại chưa chắn đã là chuyện tốt.
Tiêu Bố Y có lẽ không phải người, mà hắn trong mắt mọi người chính là thần. Thế nhưng nữ nhân kia rõ ràng cũng là nữ nhân trong những nữ nhân.
Tuy nữ nhân này mặc quần áo bằng vải thô nhưng vẫn không che được đôi vai như điêu khắc, thắt đáy lưng ong của nàng.
Đôi mắt sáng tuy rằng có một chút hoảng loạn nhưng vẫn thâm thúy như mặt nước. Cần cổ thon dài trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần, khi nàng lo âu, chau mày thì giống như tây tử phủng tâm. Còn khi hoảng sợ lại giống thỏ ngọc chấn kinh. Dù là khi hoảng sợ vẫn khiến người khác yêu mến.
Tiêu Bố Y vừa nói đây là nữ nhân của mình thì hai mươi mốt thủ hạ đã tản ra như thủy triều.
Thiếu đương gia nói ra thì không nghi ngờ gì nữa cũng là sự thực không cách nào thay đổi, bọn họ hiện tại cần phải làm là đi tìm chiến lợi phẩm của mình. Ai bảo người ta là Thiếu đương gia chứ!
"Con ngựa này không tệ, phải là của ta."
"Ta muốn con này, ngươi nhìn xem, bụng to lưng tròn, giống hệt Hòe béo, cưỡi trên người nó chắc chắn rất sảng khoái." Mạc Phong cười hắc hắc, rõ là không có ý tốt.
Hòe béo lúc này còn đang trên đường chạy xuống tranh công, nên không nghe được Mạc Phong nói gì, nếu không thì quá nửa sẽ đi vòng lên sườn núi, cầm đầu thạch cơ đập chết Mạc Phong.
Mọi người tuy là mã tặc thế nhưng ngựa trên sơn trại cũng không nhiều. Bởi vì cần ngựa để kéo đầu thạch cơ nên Hòe béo ở trên núi cần ba con, còn lại thì cứ hai, ba người cưỡi một con ngựa chạy đến, bây giờ bỗng nhiên có hơn mười con ngựa, đúng là làm lòng người phấn chấn.
Tiêu Bố Y nhìn thủ hạ hưng phấn, lắc đầu, tiến hành huýt sáo, mấy con ngựa đang kinh hoàng nghe được tiếng huýt sáo của Tiêu Bố Y, vậy mà đều chạy tới tụ tập về phía hắn.
Mạc Phong chớp mắt mấy cái, nhịn không được đi tới, "Thiếu đương gia, làm sao mà tiếng huýt của ngươi lại linh nghiệm như vậy, hô một cái là ngựa đã chạy tới đây rồi, ngươi có thể đem chiêu này dạy cho ta không?"
"Dụng tâm đi kêu gọi, dụng tâm huýt sáo." Tiêu Bố Y nghiêm trang, "Khi ngươi gọi những con ngựa này, ngươi phải như gọi chính bằng hữu, người yêu hoặc là người thân của mình, chúng nó tự nhiên sẽ tiếp cận ngươi."
Mạc Phong chớp chớp đôi mắt nhỏ, có chút bối rối hỏi, "Thiếu đương gia, có cách nào đơn giản hơn không?"
"Đương nhiên là có."
"Là cách gì vậy?" Mạc Phong tinh thần lại rung lên.
"Ăn no không để đói bụng."
"Cách này đúng là đơn giản, dễ hiểu, ta nhất định sẽ học được." Mạc Phong nở nụ cười, "Thiếu đương gia thực sự anh minh thần võ, thông minh tuyệt đỉnh, tại hạ hổ thẹn không bằng."
Tất cả mọi người đều cười ầm lên. Tiêu Bố Y vừa hét lên hai tiếng, chẳng những là ngựa mà đến cả Hòe béo cũng từ sườn núi chạy vội xuống, chưa nói gì đã đoạt lấy một con ngựa bụng to lưng tròn. Thấy tất cả mọi người nhìn mình cười, hắn dương dương tự đắc nói "Thế nào, ta rất tinh mắt phải không?"
Mọi người lại cười ầm ầm, Hòe béo không hiểu ra sao, còn đang không rõ nguyên cớ thì Tiêu Bố Y đã xoay người lên ngựa, bảo mọi người xử lý, giải quyết hậu quả. Mạc Phong phụ trách thu thập thi thể, kéo tới một khe núi bỏ lại đó, Hòe béo cùng hai người thủ hạ phụ trách mang đầu thạch cơ, mọi người triển khai hoạt động đâu vào đấy.
Kỳ thực bọn họ cũng không phải là trời sinh tính hung tàn, xuất thủ không lưu tình như ngày hôm nay thế này cũng là hiếm khi.
Trước đây thông thường khi gặp khách thương, đều là Hòe béo dùng đầu thạch cơ để thị uy, rồi chia làm hai đường chặn đường và đánh bọc sườn, Tiêu Bố Y làm việc cũng không đuổi tận giết tuyệt, rất nhiều lúc chỉ lấy đi vài phần hàng hóa.
Bọn họ bị hoàng đế bức bách phải chạy trốn tới vùng biên giới này, phải đi làm cướp cũng là bất đắc dĩ. Nhưng đối với bọn lính Đột Quyết hung tàn thì lại ghét hận sâu sắc, mọi người đều bắt chước theo Tiêu Bố Y mà làm, lần này một tiếng trống làm tinh thần hăng hái giết hơn mười người, thật sự là hiếm có được sảng khoái thế này.
"Để những người này chết ở chỗ này không được sao?" Mạc Phong lúc thu thập thi thể, nhịn không được oán trách.
Tiêu Bố Y cười nói: "Bọn chúng chết ở chỗ này cũng không sao cả, chỉ là sẽ chặt đứt sinh lộ của chúng ta, chúng ta phải tạo cho nơi này một hoàn cảnh thái bình vô sự, lúc này mới có thể có dê béo cuồn cuộn không dứt đưa lên tận cửa."
"Thiếu đương gia anh minh." Hòe béo lần này tranh giành nịnh hót với Mạc Phong, khiến Mạc Phong mắt trợn trắng.
Mọi người cũng đều thán phục, hùa theo nịnh hót không ngừng bên tai, mang theo ngựa của mình cùng ngựa cướp được một mạch phi nhanh hướng về sơn trại ở hướng tây.
Sơn trại cách nơi phục kích hơi xa, phi nhanh khoảng chừng nửa canh giờ, thì đã thấy núi xa xa phía trước.
Quần sơn sừng sững, núi non liên miên không ngớt, trùng trùng điệp điệp, uốn lượn như rắn hướng về phía chân trời.
Vô số ngọn núi nhô lên trên đất bằng, như mũi kiếm đâm vào bầu trời.
Mọi người thúc ngựa chạy vào vùng núi, địa thế dần dần trở nên dốc hơn, dọc theo một cái đường mòn trong núi hướng về phía ngọn núi bước đi. Trải qua một cái hẻm núi hiểm ác đáng sợ, phía trước đã rộng mở, sang sủa.
Lọt vào trong tầm mắt đầu tiên là một cái hồ lớn có chu vi mấy dặm, mặt nước ngưng tụ màu ngọc bích, gió nhẹ thổi qua tạo thành sóng nước dập dờn.
Một con sông nhỏ uốn lượn chảy xuôi, từ từ vòng quanh núi, trên thượng du con sông có một ngọn núi cao mọc lên bên cạnh, so với núi non phụ cận mà nói thì không tính là nguy nga đồ sộ, bất quá sơn trại vốn ở trên đó.
Tiêu Đại Bằng lựa chọn địa điểm không tệ, quan binh và người Đột Quyết đều không có thời gian để ý tới chỗ này, mà cho dù có quan binh tấn công, bọn họ cũng rất dễ thối lui vào trong thâm sơn để trốn tránh.
Trong sơn trại khói bếp bay bay, gà gáy chó sủa, khi nhìn thấy hai mươi người chạy tới, người già trẻ con đều đi ra đón, hoan hô nhiệt liệt.
Tiêu Bố Y tiếp nhận sự hoan hô như một anh hùng, niềm nở cùng những người này chào hỏi.
Ở chung mấy tháng, hắn từ trong nội tâm hiểu được những người này đối với hắn vô cùng yêu quý, cúi người ôm lấy một hài tử, tung lên không trung rồi đưa tay đón lấy. Hài tử kêu lên oa oa, thế là mọi người cùng cười vang. Tiêu Bố Y mỉm cười để hài tử xuống, hướng về phía mọi người gật đầu tỏ ý, mặc dù nơi này là một trại thổ phỉ nhưng từ tiếng hoan hô, nói cười mà xét thì thế ngoại đào nguyên cũng không hơn gì nơi này.
Những người này ban đầu cũng không phải là cướp, nhưng do bị Hoàng thượng ba lần chinh phát Triều Tiên bức bách chỉ còn cách đi làm cướp.
Nghe người trong sơn trại nói, trại chủ Tiêu Đại Bằng vốn là một bộ tướng, hắn năm đó đánh trận cũng rất dũng mãnh. Lần đầu tiên chinh phạt Triều Tiên hắn cũng tham dự, thế nhưng lần thứ hai thảo phạt lúc, hắn rốt cục nhịn không được đã xui khiến cùng khuyên bảo thủ hạ mang theo Tiêu Bố Y tổng cộng mười người đào ngũ.
Bọn họ trước đây đào tẩu vốn là bất đắc dĩ, sau này lại thấy rất là may mắn, bởi vì lần thứ hai chinh phạt Triều Tiên cũng thất bại, nhưng rất nhanh lại có lần thứ ba, bọn họ mà không đào ngũ thì chỉ có thể đi tới chỗ đó gặp Diêm vương.
Mọi người cùng nhau đi tới nơi này, lựa chọn khu vực không ai quản lí này, phía tây giáp Hoàng Hà, bắc gần Trường Thành, phía đông nam chính là Mã ấp-cứ điểm quan trọng của đại Tùy.
Nơi đây vốn hoang vắng cho nên bọn lính Đột Quyết cũng không thèm để mắt. Triều đình chỉ chú ý tới Trung Nguyên khói lửa nổi lên bốn phía, dẹp loạn khắp chốn, cũng không chú ý đến khu vực này. Tiêu Đại Bằng mang theo mọi người ra ngoài làm ăn, kinh doanh mấy năm, đã bắt đầu có chút thành tựu, nuôi ít gia sút, cũng coi như nhàn nhã.
"Bố Y, trại chủ đang đợi cháu." Một người tai to tiến đến.
Người đến chính là Nhị đương gia nơi này, tên là Tiết Bố Nhân, là huynh đệ hoạn nạn với Tiêu Đại Bằng, mọi chuyện lớn nhỏ Tiêu Đại Bằng đều cùng hắn thương nghị.
Tiêu Bố Y gật đầu cùng hắn hướng về phía trên núi bước đi.
Trên sườn núi có một chỗ bằng phẳng rộng lớn, phía trên dùng tre trúc, gỗ lớn, mây khô, cỏ tranh dựng lên mấy gian nhà lớn, có hàng rào gỗ bao quanh, coi như là Tụ Nghĩa sảnh của sơn trại.
Chỗ ở tuy rằng đơn sơ nhưng lại khiến người ta cảm thấy tự nhiên, thân thiết.
Bên trên gian nhà lớn nhất có một cái biển to viết hai chữ Tụ Nghĩa, cũng khéo léo đủ lực, không rời quy củ.
Tiêu Bố Y biết đó là phụ thân hắn viết, Tiêu Đại Bằng người tuy thô lỗ nhưng cũng văn võ song toàn. Căn cứ vào miêu tả của Tiết Bố Nhân, thư pháp của trại chủ vừa thấm nhuần thư pháp phóng túng tuyệt diệu của phía Nam lại có chứa cả thư pháp chính trực, mạnh mẽ của phương Bắc.
Tiêu Bố Y mặc dù có tiềm chất của nhà phát minh, nhưng chữ viết của hắn lại chẳng theo trường phái nào, thậm chí có thể nói là như gà bới. Bất quá với ánh mắt không phải danh gia của hắn cũng thấy, chữ Tiêu Đại Bằng đích thực không tệ.
Văn tự thời đại này rất phức tạp, nhưng hắn vẫn có thể biết được chút ít, bất quá viết ra lại hết sức khó khăn.
Không ngờ chính là, ngoài Tiêu Đại Bằng thì trong Tụ Nghĩa sảnh lại còn có mấy người, nhìn Tiêu Bố Y đều là mỉm cười gật đầu.
Tiêu Bố Y đến nơi đây mấy tháng, trừ thích ứng hoàn cảnh lạ lẫm ra, cũng cùng người trong sơn trại tiếp xúc. Trước đây tất cả mọi người vì nể mặt trại chủ mà cho hắn chút thể diện. Còn bây giờ cho hắn thể diện bởi vì hắn làm việc quả cảm, dũng mãnh tiến lên.
Mọi người trên sơn trại đều xuất thân là con nhà võ, không hề có cái vẻ nho nhã cổ hủ, chỉ biết là ai có thể đánh người mới chân chính là lão đại!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK