• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến khi mọi người ra khỏi sơn cốc thì đã buổi trưa rồi nhưng không ai cảm thấy mệt nhọc mà đều cảm thấy phấn chấn.

Mạc Phong và Hòe béo nghĩ đến cảnh khi bãi chăn nuôi hình thành, vạn mã phi nhanh cùng với việc tiền bạc, mỹ nữ cứ cuồn cuộn lao đến, đều cười toe toét.

Mọi người trong lòng khoan khoái, vó ngựa phi mau, chỉ hai canh giờ sau đã đi được gần nửa lộ trình, ước chừng thời gian còn sớm nên cũng không vội về sơn trại, đều thả cho ngựa đi chậm lại, đó là do Tiêu Bố Y yêu mã như người, nên đã dạy họ phải biết lúc cứng lúc mềm.

Mọi người cười cười nói nói về việc tìm ra bãi chăn nuôi, sau đó phát triển nó lên, bỗng A Tú đột nhiên hỏi một câu, "Bố Y, chúng ta không có kinh nghiệm tiếp xúc với người Đột Quyết, theo ta thấy thì trại chủ bọn họ cũng không có. Sinh ý của việc buôn ngựa tuy rằng tốt nhưng buôn bán cùng người Đột Quyết luôn khiến người ta cảm thấy không an tâm."

"Người Đột Quyết cũng có người tốt kẻ xấu." Mạc Phong ngược lại lại không hề chú ý, "hơn nữa có tiền tới tay, ai sẽ từ chối chứ?"

Mọi người đều gật đầu, bỗng Dương Đắc Chí chợt biến sắc ghìm cương ngựa lại làm con chiến mã hí dài một tiếng, cả người dựng đứng lên. Còn Dương Đắc Chí đã sớm nhảy xuống, áp sát tai vào đất.

Tiêu Bố Y cũng giật mình, vội quay đầu nhìn về phía sau, nhưng chỉ thấy ở phương xa cây cỏ nhấp nhô, không thấy được gì.

"Đi mau." Dương Đắc Chí sắc mặt đại biến, "có ít nhất năm mươi người cưỡi ngựa hướng về phía chúng ta, ta hoài nghi đó là lính Đột Quyết."

Lúc hắn xoay người lên ngựa thì mọi người vẫn còn ngoái cổ nhìn ra sau, do dự không quyết.

Hòe béo cũng dửng dưng, "Đắc Chí, có phải ngươi thắng tiền của ta rồi sinh nghiện, giờ lại muốn cá thêm phải không?"

Mọi người vốn không gấp gáp gì, nghe vậy đều cười to. Dương Đắc Chí từ trước đến nay vốn ôn hòa, ít nói vậy mà trông thấy mọi người không tin mình, cũng phải quát to: "Nếu còn không đi thì mạng cũng không còn đâu."

Tiêu Bố Y trong lòng rùng mình, không chút do dự thúc ngựa tiến về phía trước, mọi người thấy vậy mới thúc ngựa chạy theo. Dương Đắc Chí phi ngựa tới bên cạnh Tiêu Bố Y, vẻ mặt có phần thê lương, hạ thấp thanh âm, "Sợ rằng đã không kịp rồi."

Mọi người cả kinh, đột nhiên cảm giác được mặt đất rung rung, hoảng sợ nhìn lại phía sau.

Lần này không cần phải nghe, chỉ dùng mắt đã thấy nhân mã đông nghịt đang vọt tới, hô quát liên tục, hiển nhiên là đã phát hiện ra hành tung mấy người bọn họ.

Đến lúc này, không cần phải giục, tất cả đều phóng ngựa chạy như điên, trong lòng đầy kinh hoàng. Dương Đắc Chí nói một điểm cũng không sai, bọn lính quả thực có đến năm mươi tên, trong khi họ chỉ có bẩy người, sao có thể kháng cự lại được?

Người Đột Quyết sở trường cưỡi ngựa, biết cách dạy ngựa, hơn nữa mã lực khoẻ mạnh, phi nhanh như tên bắn, tiếng chân ầm ầm tựa như thiên quân vạn mã vậy.

Chỉ một chén trà nhỏ công phu, con ngựa hòe béo cưỡi đã sùi bọt mép, người cũng mệt mỏi không chịu nổi.

Mọi người cũng không phải chưa từng cùng lính Đột Quyết đánh nhau, chỉ là trước đây đều thừa dịp bọn chúng chưa chuẩn bị còn lần này, chúng đã có chuẩn bị mà tới. Hai tình huống hoàn toàn khác hẳn nhau.

Tiêu Bố Y cưỡi ngựa bọc hậu, liên tục quay đầu nhìn về phía sau, thấy bọn lính Đột Quyết càng ngày càng gần không khỏi ngầm kinh hãi. Nơi đây địa thế trống trải, thích hợp cho kỵ binh xạ thủ, đó cũng là địa thế sở trường của người Đột Quyết. Bọn họ về địa lợi đã kém một bậc, còn nhân hòa lại càng không đáng để nhắc tới, nếu như lại có thể chạy thoát thì đó đúng là lão Thiên chiếu cố.

Chỉ chốc lát đã có thể thấy rõ cung tên, trường mâu trong tay những người đó, Tiêu Bố Y ánh mắt xoay nhanh, chợt lộ ra ý mừng, lớn tiếng hô: "đi theo ta."

Hắn vốn đi sau cùng, giờ khắc này lại vượt lên dẫn đầu, có thể thấy thuật cưỡi ngựa cao minh thế nào.

Mọi người nhìn thấy hắn rẽ sang trái, đều không chút do dự đi theo, bởi vì giờ khác này, cũng chỉ có thiếu đương gia mới là người đáng tin cậy.

Ngựa chạy không được bao lâu, tiếng 'vù vù' vang lên, bọn lính Đột Quyết đã bắt đầu bắn tên, tuy tất cả đều rơi vào bụi rậm bất quá khoảng cách đến đuôi ngựa bọn Tiêu Bố Y cũng chỉ còn vài bước chân.

Phía trước không xa địa thế bỗng thay đổi, đó chính là một gò đất rất cao, mọi người lúc anyf mới hiểu được ý tứ của Tiêu Bố Y, nếu đã chạy không được thì chỉ còn cách dựa vào địa thế hiểm trở để kháng cự lại.

Mọi người phi ngựa một lượt, đã tới phía sau gò đất, Tiêu Bố Y người còn ở trên ngựa đã tháo dao bầu, xách túi tên trên lưng xuống, trầm giọng nói: "Bắn ngựa trước, sau đó nhìn ta mà hành động."

Hắn xoay người nhảy xuống, cúi người yển mã (nép vào lưng ngựa), giương cung cài tên, mọi người đều bắt chước theo. Chiêu yển mã này thoạt nhìn thì đơn giản nhưng lại rất khó thực hiện. Cũng may mấy người bọn họ đi theo Tiêu Bố Y không chỉ học được thuật cưỡi ngựa mà còn học được cả phương phá dạy ngựa.

Hòe béo hai chân run run, từ trước đến nay hắn một mức chỉ ném đá, rất nhàn nhã, có bao giờ phải trải qua tràng cảnh chấn động tâm can thế này đâu.

Những người còn lại tuy bề ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng cũng đều lo sợ, từ trước đến nay đều là họ bao vây kẻ khác, lần này ngược lại đến phiên họ bị bao vây.

Bọn lính Đột Quyết chẳng mấy chốc đã vọt tới, bọn chúng từ trước đến nay đều dựa vào ngựa khỏe cung ngạnh, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai xông tới. Nhưng lần này phi ngựa tới chỗ gò đất cũng đành phải chậm lại trong giây lát. Bỗng nhiên mất đi hành tung của bọn Tiêu Bố Y, bọn chúng không khỏi có chút sửng sốt. Nhưng chúng vừa dừng lại thì Tiêu Bố Y đã trầm giọng quát: "Bắn tên."

Bảy người đột nhiên đứng lên, bẩy người bây mũi tên, nhất tề bắn ra.

Mấy tên lính Đột Quyết ở trên gò đất vội nhảy lên cao, quay đầu về phía mấy mũi tên phát ra, mấy tên còn lại đều dạt sang hai bên rồi lao ra như thủy triều.

Nơi này vốn là bình nguyên, Đột Quyết binh mã phóng ngựa cực kỳ nhanh, bẩy mũi tên chỉ bắn trúng ba con chiến mã, không chạm đến cả lông tóc người cưỡi, Tiêu Bố Y tuy kinh hãi nhưng tay vẫn vững vàng, người khác mới chỉ bắn được một mũi tên, hắn đã bắn ra hai mũi, mà cả hai đều trúng vào sườn mấy con ngựa ở giữa.

Hai con chiến mã hí lên đau đớn, đã ngã xuống, mấy tên lính Đột Quyết tránh không kịp cũng đều bị đẩy ngã xuống đất, trận hình chỗ đó trong chốc lát đã trở nên hỗn loạn.

Một tên lính Đột Quyết quay đầu ngựa phi nhanh tới, lớn tiếng quát lên, trường mâu đã đâm ra thẳng về phía Tiêu Bố Y. Tiêu Bố Y trong khoảnh khắc đầu óc trở nên trống rỗng, vứt cung cầm lấy đao, hai tay nắm chặt, quát một tiếng, trong nháy mắt đã hoành đao bổ ra hơn mười đao.

Mọi người trong khoảnh khắc quên cả hô hấp, bởi vì cảnh tượng trước mắt thật sự là một cảnh tượng tráng lệ, hiếm thấy, mấy tháng luyện đao pháp kém cỏi của Tiêu Bố Y giờ khắc này đã bộc lộ hiệu quả.

Hắn bổ ra hơn mười đao vậy mà chỉ thấy đúng một ánh đao, không chỉ chém bay hai thanh trường mâu mà còn chặt cụt chân hai con chiến mã, trong sát na*, hồng quang đầy trời.

Tiếng ngựa hí lên bi thảm, Tiêu Bố Y bất chấp thương xót đã lắc mình lui về sau, cầm lấy trường cung, xoay người lên ngựa, hai chân vừa kẹp chặt đã hét lên: "Lên ngựa."

Hắn vừa hét lên đã cưỡi ngựa phi lên gò đất, người Đột Quyết vốn bị phân tán đã chia ra hai cánh quân chặn đứng đường lui, trong khoảnh khắc chỗ Tiêu Bố Y đứng trước đây đã có ít nhất bẩy mũi tên bắn tới, thân tên rung rung, nhìn mà phát sợ.

Bọn lính Đột Quyết hiển nhiên biết Tiêu Bố Y là thủ lĩnh của mấy người ở đây, đạo lý "xạ nhân tiên xạ mã, cầm tặc tiên cầm vương" (muốn bắn người trước hết phải bắn ngựa, muốn đánh giắc phải giết tên cầm đầu) bọn chúng cũng hiểu rõ.

Dương Đắc Chí, A Tú, Mũi tên thân thủ mau lẹ cũng theo sát Tiêu Bố Y, không quên bắn tên ngăn cản thế tới của bọn lính Đột Quyết. Bốn người hợp lực cuối cùng đã xông được ra ngoài, chẳng mấy chốc đã dứt bỏ bọn lính Đột Quyết.

Tiêu Bố Y bỗng nghe thấy tiếng ngựa kêu đau đớn ở phía sau, trong lòng rùng mình vội quay đầu lại, vừa nhìn đã cực kỳ hoảng sợ.

Ngoại trừ bốn người bọn họ, Mạc Phong, Hòe béo, Chu Mộ Nho vẫn còn ở lại phía sau gò đất.

Tiêu Bố Y không hề lưỡng lự đã ghìm cương quay lại, phóng lên gò đất, gần như lăng không bay lên, vó ngựa đã đá bay một người, cung tên trong tay không ngừng nghỉ, một mạch bắn ra bẩy tám mũi tên về phía ba tên lính ở chỗ xung yếu.

Ba tên kia không ngờ tới có thần binh giáng xuống, bất ngờ không kịp phòng ngự, nhao nhao rơi xuống đất.

Tiêu Bố Y chưa bao giờ nghĩ đến, bản thân hắn lại có tiềm lực làm người khác kinh ngạc đến vậy, cũng không ngờ bản thân hắn lại có tốc độ kinh người đến vậy, bọn lính Đột Quyết không ngờ kẻ vừa đào tẩu vậy mà lại dám quay lại giết người, đều nhất tề quát một tiếng, phóng ngựa lui về phía sau, tiếng tên bắn như mưa hướng về phía Tiêu Bố Y.

Tiêu Bố Y không chờ bọn chúng bắn tên đã từ trên thân ngựa nhảy xuống, ngã trên mặt đất, trong khoảnh khắc thấy trước mặt biên thành một mảnh tối đen, suýt nữa hôn mê bất tỉnh.

Phía trên phát ra một tiếng kêu, con ngựa hắn cưỡi trong nháy mắt đã bị bắn giống như con nhím vậy.

Không trung huyết vũ tràn ngập có chút thảm liệt.

Tiêu Bố Y mắt thấy tọa kỵ bị mất mạng, trong lòng không khỏi thương xót, vừa lao xuống một khắc hắn đã thấy Mạc Phong cùng Chu Mộ Nho toàn thân nhiễm hồng, không biết là máu của bản thân họ hay máy của địch nhân nữa. Còn Hèo béo thì nằm úp sấp trên mặt đất như lợn chết vậy, trên người cắm mấy mũi tên, không biết là đã chết hay chưa nữa.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK