Mục lục
[Dịch]Ái Thiếp Thật Khó Đối Phó - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mạt nhi!”

Sau khi ngọn lửa được dập tắt, Hạ Cẩm Thần cuống quít chạy tới lầu các bắt đầu tìm kiếm hình bóng Hạ Ngữ Mạt. Mà phía sau Khánh Minh cũng không biết trốn ở nơi nào nhảy ra hô to tên Hạ Ngữ Mạt, tay không bắt đầu đào bới những mảnh gổ đã bị cháy rụi.

Ở một nơi không xa còn có hai bóng dáng tuy rằng chỉ là lẳng lặng nhìn nhưng trong mắt đã khó có thể che dấu hưng phấn cùng chờ mong.

“Nương không phải chỉ bố trí ở lầu các sao? Như thế nào ngay cả toàn bộ đông viên đều bị thiêu cháy ?”

“Nhỏ giọng chút”. Bạch Ngọc không tự giác nắm chặt tay áo. Chỉ cần nha đầu kia đã chết toàn bộ hạ phủ bị thiêu hủy đều không có quan hệ. Dù sao cũng là nhà cũng đã cũ nên sớm xây lại.

“Nương, người nói nàng có thể không chết không? Nha đầu kia cứng đầu như vậy, lần trước dùng hạt Thất Tinh Hải Đường cũng không khiến cho nàng ta đi đời nhà ma”

“Lần này không có khả năng! Ta đã cho người tới giám sát, cả buổi tối cũng không có thấy người nào ra khỏi cửa. Nha đầu kia trừ phi có Kim cang hộ thể còn không thì hoàn toàn không có khả năng sẽ bình yên vô sự.”

“Mạt nhi!”

“Tiểu thư!”

Đột nhiên phía trước truyền đến hai tiếng la vô cùng thống khổ.

Hạ Oánh lập tức không để ý đến câu nói của Bạch Ngọc chạy về phía trước thì chỉ thấy giữa một đống đổ nát hiện ra hai bộ hài cốt đã bị thiêu cháy không những vậy hình dáng còn bị biến dạng, chỉ có thể dùng đồ trang sức trên tay chứng minh thân phận chủ nhân.

“Mạt nhi tại sao lại có thể như vậy!!”

Hạ Cẩm Thần ôm lấy bộ hài cốt sắc mặt đau khổ. Khuôn mặt tuấn tú bởi vì quá bi thương mà trở nên tái nhợt.

Hắn chẳng qua là một đêm không gặp thế mà đã trở thành cảnh còn người mất

Mà Khánh Minh thì lại liếc mắt một cái nhìn về phía Hạ Oánh đang giả bộ làm ra bộ dạng khóc lóc, dậm chân kêu trời nhưng lại so với ai khác thì hoàn toàn vui mừng.

“Đã chết, nàng đã chết” Hạ Oánh bắt đầu kinh hỉ thì thào. Ngay cả việc phải che dấu cũng đều lười. Khóe miệng nàng cao cao gợi lên, mắt nàng trợn ngược lên hiện ra một tia đắc ý hung dữ.

“Mang tiểu thư về phòng”. Bạch Ngọc bất đắc dĩ vẫy vẫy tay, lập tức có người hầu mang Hạ Oánh đang cười một cách ngớ ngẫn đi xuống. Vẻ mặt nàng như vậy chẳng khác nào nói cho người khác biết trận hỏa hoạn này là do chính nàng phóng. Sao nữ nhi này không biết vì sao mỗi lần đụng đến Hạ Ngữ Mạt liền giống như trở thành con lừa.

Bạch Ngọc thở dài sau đó mới chậm rãi tiến lên nhìn chằm chằm vào bộ hài cốt màu đen kia hồi lâu.

Tuy rằng trong lòng lão có một loại dự cảm kỳ lạ nhưng cũng không thể nói rõ.

Mà trang sức trên bộ xương cốt màu đen kia quả là của Hạ Ngữ Mạt. Bên cạnh còn có một bộ xương nhỏ của Sương Nhi đêm qua vẫn canh giữ ở trong phòng. Nàng hẳn là không có sai. Lại nhìn tên thị vệ kia, hắn bởi vì thân thể bị trọng thương mà vẫn luôn ở phòng khách bên tây viên nghỉ tạm. Người giám sát cũng báo lại là hắn cả buổi tối cũng không ra khỏi cửa.

Mọi thứ thoạt nhìn đều không có chút sơ hở vì thế Bạch Ngọc cũng chặt đứt nghi ngờ trong lòng. Hỏa hoạn ngập trời như vậy Hạ Ngữ Mạt dù có mọc thêm cánh cũng khó có thể trốn thoát.

**** phân cách tuyến****

Mà ở một nơi khác còn có một nam nhân khác hoàn toàn không tin vào chuyện này.

“Chết ?! Không có khả năng?! Khụ khụ” Lãnh Diệu Liên bởi vì trọng thương, thập phần suy yếu, làn da vốn đã rất trắng giờ phút này thoạt nhìn càng thêm tái nhợt.

“Theo thám tử hồi báo, hài cốt của Hạ Ngữ Mạt cùng với thị nữ của nàng là Sương Nhi hài cốt đã được phát hiện và chứng thật thật là thi thể của các nàng. Hạ Hầu phủ hiện tại đã bắt đầu chuẩn bị tang sự”.

Một tử y nữ tử đứng ờ bên giường, trong mắt hiện lên thần sắc phức tạp: “Thiếu chủ như thế này không phải là rất tốt sao? Nữ tử đó đã khiến thiếu chủ bị thương vốn là đáng chết!”

“Câm miệng!!” Lãnh Diệu Liên nhắm mắt lại, bởi vì kích động mà miệng vết thương bị vỡ ra khiến cho lưng bị nhiễm một mảng đỏ.

“Thiếu chủ!” Tử y nữ tử lo lắng muốn tiến lên phía trước đỡ lấy hắn nhưng lại bị đẩy ra.

“Đi. Mang hài cốt cái của nàng đến cho ta! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Ta không tin! Nàng liền như vậy đã chết! Khụ khụ” Đôi mi thanh tú của Lãnh Diệu Liên nhăn lại, khuôn mặt vốn có nét trẻ con lúc này tái nhợt đến đáng sợ: “Nhanh lên!”

“Dạ”.

Tử y nữ tử cắn môi, nhìn thoáng qua nam tử trên giường, cuối cùng cũng xoay người biến mất ở trong phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK