Mục lục
[Dịch]Ái Thiếp Thật Khó Đối Phó - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhiều năm trước, một con bạch điểu cả người mang kịch độc cũng là như vậy bay lượn ở phía chân trời . Thời điểm đó, nó chính là vương giả của ngôi rừng rậm này, nó có thể ra lệnh cho bất cứ loại động vật nào trong rừng, cũng có thể hủy diệt bất cứ tộc đoàn nào trong này.

Nó ngạo khí ngút trời, cao cao tại thượng.

Nó bay lượn với mây hưởng thụ sảng khoái, nhưng cũng phải thừa nhận không có địch thủ cũng rất cô tịch.

Nó khinh thường nhân loại, vì bọn họ rất yếu ớt, chỉ cần vỗ về nhẹ nhàng, liền không còn khí tức. Bọn họ gọi ngọn núi này là tử vong chi sơn, là cửa vào địa ngục, không ai dám tới gần.

Nhưng là thẳng đến một ngày, có một cô gái đột nhiên xông vào khu rừng rậm này, sau đó thế lại dùng một cái gì đó kỳ quái bắt lấy nó.

“Nguyên lai ngươi chính là chậm a!” Nàng cười hì hì ngồi xuống bên cạnh nó, theo bao trong bao lấy ra một cái bao tay kì quái, sau đó từ trên người nó nhổ xuống một cái lông chim:“Ách, cái này liền có thể hướng tên Vương gia hỗn đản báo cáo kết quả công tác , tạ ơn!” Nàng đối nó cười, “xong việc” rồi thì thay nó cởi bỏ dây thừng ngay móng vuốt cùa nó ra.

Đại điểu quá mức ngạc nhiên, thế cho nên ngay cả phản kháng cũng quên mất.

“Chậm, trước đây đề tài quan trọng nhất mà khoa chúng ta nghiên cứu chính là ngươi! Thực thật không ngờ, ta cư nhiên ‘tam sinh hữu hạnh’ (may mắn ba đời) có thể chính mắt nhìn thấy ngươi!” Nàng đem lông chim bỏ vào trong túi, nhưng vẫn như cũ không có xu thế muốn rời đi, thậm chí ngồi xếp bằng ở bên cạnh nó, tươi cười vui vẻ, nụ cười có thể so với thái dương giữa trưa.

Nàng cười nói:“Ngươi lớn lên cũng thật xinh đẹp! Nếu thời đại này có máy chụp ảnh thì tốt rồi, ta nhất định sẽ đặc biệt chụp từng bộ phận trên cả người, sau đó trở về dán trên vách tường của ta, mỗi tối quan sát một lần!”

Đại điểu bình tĩnh nhìn nàng, tuy rằng có rất nhiều từ nó nghe đều không hiểu, nhưng đây cũng là lần đầu tiên, nó đối nhân loại có hảo cảm.

Nó không chán ghét nàng, thậm chí có điểm thích nàng.

Dáng tươi cười khả ái của nàng giống như hoa cúcn mới nở, đơn thuần không có một tia tạp chất.

Đột nhiên, nó thấy phía sau cô gái có một con độc xà trườn tới, cả người màu đỏ, chỉ cần nhìn là biết vô cùng kịch độc. Nó vung cánh muốn ngăn cản công kích, nhưng không có nghĩ đến cô gái đã trước một bước bắt lấy độc xà bảy tấc, sau đó dùng nhẹ tay vuốt ve sống lưng độc xà. Chỉ chốc lát, độc xà kia thế mà lại im lặng đi, ngoan ngoãn cuộn bên cạnh cô gái.

Đại điểu ‘mục trừng khẩu ngốc’ ( ngẩn người), cô gái lại sang sảng rung người không ngừng cười:“Chậm, ngươi thật đáng yêu nha! Ngươi thực kinh ngạc sao? Ta nói cho ngươi nha, ta thích nhất là những thứ gì đó có độc, càng độc càng tốt…” Nàng trộm tới gần nó:“Đặc biệt giống như ngươi vậy, nhưng là cực phẩm trong độc vật, cho nên ta thích ngươi nhất! Ha ha!”

Đại điểu ngây cả người, bởi vì nó chưa từng có người như vậy nói nhiều chuyện với nó.

“Nha nha, chậm.”, nữ hài tử đột nhiên đứng lên:“Ngọn núi này thật sự thật khá, không bằng gọi là Lưu Ly sơn đi!” Nàng nhìn phía đỉnh núi:“Chờ sau này rảnh rỗi, ta sẽ là ở chỗ này xây dựng một đống phòng ốc, đến thời điểm đó, ngươi có nguyện ý đến sống cùng ta?”

Đại điểu lại lần nữa ngây người, nó chưa bao giờ nghĩ tới, nhân loại yếu đuối như vậy có thể sinh hoạt trong hoàn cảnh như vậy, chứ đừng nói đến cô gái trước mắt này gầy giống gió cũng có thể thổi bay mất.

“Chậm, ta cần phải trở về, nếu ngươi nhớ ta, thì tới tìm ta đi!”

Tiếng cười giống như chuông bạc của cô gái dần dần đi xa, đại điểu nhìn phương hướng nàng ly khai, thật lâu quên phải hoàn hồn.

Gió mùa hè nhẹ nhàng thổi, có một số việc cũng dần dần thay đổi.

Năm đó, ngọn núi khiến người ta nghe tên đã sợ vỡ mật có một cái tên dễ nghe — Lưu Ly sơn. Mà dưới núi, cũng xuất hiện một cái tộc đàn nho nhỏ, gọi là, Tuyết Lưu Ly.

******************* hoa lệ phân cách tuyến *******************

Tờ mờ sáng, Tư Đồ Hoàng Vũ liền mang theo Hạ Ngữ Mạt còn đang trong giấc mộng hạ sơn.

Đại điểu liên tục theo sau, Khánh Minh cũng vẫn luôn đi theo.

Hai cái người tùy tùng nhìn nhau không nói gì, nhưng vẫn là yên lặng đi theo, ai cũng không muốn nhường ai.

Đợi cho đến lúc Hạ Ngữ Mạt mở mắt ra, bọn họ đã muốn tới nơi cần tới.

“Vật nhỏ, nàng nhớ rõ nơi này sao?” Tư Đồ Hoàng Vũ buông nàng từ trong lòng xuống, hỏi thử một chút.

“Chỗ nào?” Nàng xoa xoa đôi mắt còn có chút buồn ngủ, mới nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.

Đây là một cái thôn xóm trông như là phế tích, phòng ốc bị tàn phá không chịu nổi, tựa hồ đã rất lâu đều không có người ở, chỉ theo bứa họa nứt gãy trên tường, mơ hồ nhìn ra được sự phồn hoa trước kia.

“Đây là . . . Chỗ nào ?” Hạ Ngữ Mạt thì thào. Rõ ràng chính mình chưa có gặp qua, nhưng mà vì sao thân thể này lại không tự chủ muốn xông lên trước nhìn cho rõ ràng?

“Nơi này là nơi nàng cư trú khi còn bé, Lưu Ly tộc di chỉ.” Tư Đồ Hoàng Vũ mềm nhẹ nói. (di chỉ: nơi những công trình kiến trúc bị phá hủy)

“. . . Nhưng mà phu quân, ta không phải đã nói qua với chàng, ta vốn không phải là linh hồn của thân thể sao . . . Thời niên thiếu của ta đều không phải ở tại nơi này” Hạ Ngữ Mạt có chút hoảng hốt lôi kéo tay áo của hắn, khí tức nơi này làm cho nàng thực bất an,“Ta, ta không thích nơi này . . . thân thể này lại thay đổi thật kỳ quái”

“Như thế nào kỳ quái?” Tư Đồ Hoàng Vũ tựa hồ cũng không có dự tính để cho nàng lùi bước, hắn chỉ dùng thân thể của hắn để cho nàng tận lực dựa vào chính mình, nhiệt độ cơ thể quen thuộc vây xung quanh, mới khiến cho nàng có thể tận lực an tâm:“Vật nhỏ, có một số việc, phải nói cho nàng.”

“Ta không thích nghe.” Hạ Ngữ Mạt cuống quít cự tuyệt,“Ta có thể không nghe được không? Phu quân? Chúng ta đi trở về được không? Ta không nghĩ muốn ở trong này…” Nàng giống như một con nai con kinh hoảng, không biết nên làm thế nào cho phải.

Ngực thật là khó chịu, ánh mắt mỗi khi nhìn trúng vào đống phế tích kia, trái tim sẽ bị va đập một lần.

Là linh hồn trước kia sao?

Mọi thứ là của Hạ Ngữ Mạt trước kia đối nơi này sinh ra phản ứng sao?

“Phu quân, vì sao muốn mang ta tới nơi này?” Hạ Ngữ Mạt rụt vào trong lòng hắn,“Chẳng lẽ chàng không tin ta, cho rằng ta là gạt người sao?”

“Không, không phải như thế,.” Tư Đồ Hoàng Vũ vuốt ve tóc của nàng, sau đó làm mới cong người, chống lại ánh mắt bất an của nàng:“Ta mang nàng tới nơi này, chính là muốn nói cho nàng biết một ít chuyện có liên quan đến thân phận hiện tại của nàng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK