Mục lục
[Dịch]Ái Thiếp Thật Khó Đối Phó - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam Cung Dữu Hương không nhớ rõ chính mình đã từng trêu chọc trước mặt vị sủng phi này của hoàng đế, mà hiện tại không chỉ là Tuyết phi, còn có các Vương phi khác đều dùng ánh mắt cười nhạo nhìn nàng, làm cho nàng cảm thấy như đang đứng trên đống lửa.

Trước kia, nàng cậy vào quan hệ với thái hoàng Thái Hậu ở trong cung muốn làm gì thì làm, các phi tử đều phải cấp nàng ba phần mặt mũi. Mà hiện tại, bởi vì gièm pha quấn người, thái hoàng Thái Hậu của nàng thấy nàng cũng không còn sủng ái như trước. Nàng mới mồ hôi lạnh chảy ròng ròng mà phát hiện, hiện tại chính mình cái gì cũng không phải, nếu Tư Đồ Hoàng Vũ cũng không nguyện ý để ý nàng, vậy nàng khác gì một quả phụ, cái gì quận chúa, cái gì thân phận cao quý, đều là phù dung sớm nở tối tàn, trước kia hại người vô số, hiện tại chờ xem người chê cười nàng có thể xếp thành một hàng đến ngoài cửa thành.

“Phụ hoàng, xin cho nhi thần dâng lên tâm ý đã chuẩn bị tỉ mỉ!” Nhị hoàng tử đột nhiên đứng lên, hướng về hoàng đế phúc thân, sau đó nhẹ nhàng vung tay, liền có thái giám khom người đi lên, tay cầm một hộp gấm, đặt vào trong tay tổng quản thái giám bên cạnh hoàng đế, lại từ trong tay tổng quản thái giám chuyển tới tay hoàng đế.

Hộp gấm vừa mở ra, một viên dạ minh châu vô cùng lớn bên trong liền trong phút chốc phát ra ánh sáng chói mắt, chiếu sáng cả con ngươi hoàng đế.

“Đây là trân bảo của Đông hải, tượng trưng cho như ý cát tường, hy vọng phụ hoàng yêu mến.” Nhị hoàng tử đắc ý nhìn biểu tình vừa lòng của lão hoàng đế, thứ này hắn đã tốn nhiều công sức đi tìm mới kiếm được một viên phát sáng như vậy, tuyệt đối là châu bảo thế gian hiếm thấy.

Bình thường đều là thái tử là người thứ nhất dâng tặng lễ vật, lần này rốt cục đến phiên hắn, khiến cho hắn như thế nào có thể mà không nắm chắc cơ hội.

“Tốt lắm! Tốt lắm! Lão nhị thật là có tâm” Lão hoàng đế cười gật gật đầu. Mà hắn bên cạnh tuyết phi đối kia viên dạ minh châu lại bày tỏ yêu thích lại làm cho hắn vui mừng, lúc này liền cầm nó nhét vào trong tay Tuyết Phi.

Mỹ nhân cười đáng giá nghìn vàng.

Chỉ cần mỹ nhân vui vẻ, hắn liền vui vẻ.

Mà kế tiếp đó là dựa theo lệ thường, các hoàng tử dựa theo trình tự từ lớn đến nhỏ từng người từng người dâng lên bảo vật của mình, khiến cho phụ hoàng mặt mày hớn hở.

Đến phiên Tư Đồ Hoàng Vũ , ngay cả lão hoàng đế cũng không ôm nhiều hy vọng.

Bởi vì tính tình tiểu tử thối này quái lạ, mỗi một lần đều tùy tiện lôi ra thứ gì đó gửi cho lão. Lúc này đây, hơn phân nửa cũng không có thứ gì là có tâm tư chuẩn bị.

Nhưng là nam tử cả thân cẩm y màu trắng kia chậm rãi đi đến, thời điểm hắn đến chính giữa, hắn đứng thẳng người nghiêm nghị khí tràng tỏa ra làm người ta thần phục, mọi người ở đây đều lâm vào chấn động.

Toàn thân hắn không có trang sức thừa thải gì đó, nhưng lại khiến cho người khác phải đui mù con mắt.

Lão hoàng đế chính là thích khí chất như vậy của hắn, đặc biệt là mặt của hắn, trông cực kỳ giống mẫu thân đã mất của hắn, người nữ nhân duy nhất mà hắn yêu.

Tư Đồ Hoàng Vũ nhẹ nhàng phất tay áo, sau đó đột nhiên quỳ xuống, đối với hoàng đế ngổi trên cao quỳ lạy một đại lễ hoàn chỉnh.

Đây là đại lễ chỉ có khi tế thiên, cùng hành hương mới có thể làm được.

Lão hoàng đế chưa từng thấy qua hắn chính thức quỳ lạy như thế, cho dù là khi cùng các hoàng tử khác cùng nhau tham gia nghi thức quỳ lạy, đều đưa ra một bộ mặt thối, muốn qua loa bao nhiêu có bấy nhiêu.

Nhưng mà giờ phút này hắn lại quỳ trên mặt đất, liên tục được rồi ba cái đại lễ.

Mỗi một hạ đầu đều đụng thật mạnh ở trên mặt thảm, mỗi một hạ đều vang vọng khắp đại sảnh im lặng.

Mãi đến khi hắn ngẩng đầu lên, trên trán kia đã có dấu vết đổ máu.

Lão hoàng đế vội vàng gọi Thái y trị liệu cho hắn, lại bị hắn cự tuyệt .

“Phụ hoàng, nhi thần bất hiếu, nhiều năm qua khiến cho phụ hoàng bận tâm.” Tư Đồ Hoàng Vũ phất tay áo gục mặt, ngữ khí chân thành.

“Vũ nhi ngoan, phụ, hoàng hài lòng làm sao lại bận tâm.” Lão hoàng đế vui vẻ ra mặt, khóe mắt vô tình nhiễm một chút nước mắt, nghĩ đến tiểu tử xấu xí này rốt cụôc cũng hiểu chuyện, nhưng không có nghĩ đến, lần từ biệt này, đến tận về sau, đó là trọn đời.

“Hy vọng phụ hoàng thân thể an khang, có thể trường mệnh bách niên.” Tư Đồ Hoàng Vũ lại phúc thân. Sau đó chậm rãi tiêu sái tiến lên, lại quỳ xuống:“Thời tiết chuyển lạnh, sương mù nhiều, thỉnh phụ hoàng thật cẩn thận bảo trọng long thể.”

Mọi lời nói của hắn đều được Tư Đồ Sương nghe rõ ràng.

Hắn đang kêu phụ hoàng cẩn thận chính mình, này tuy rằng không nói rõ ràng, nhưng là đã có địch ý sâu sắc.

Hoàng đế ngây cả người, còn chưa tới kịp phản ứng, liền bị Tuyết phi tiếp lời:“Bệ hạ, người xem, Thập Tam hoàng nhi của ngài hiếu thuận biết bao, còn không tán thưởng hậu hĩ? Xem, trên trán hắn còn đang đổ máu”

Giọng nói nũng nịu của nàng ngay lập tức dời đi suy nghĩ trong đầu của hoàng đế, long bào vung lên, vô số ruộng tốt vô số tài phú liền quy về danh nghĩa của Tư Đồ Hoàng Vũ .

Tư Đồ Hoàng Vũ tạ ơn xong, sau đó thản nhiên nhìn thoáng qua cái vị tuyết phi kia.

Y Cung Vị Tuyết trong lòng sửng sốt, bởi vì hắn ánh mắt rất thấu triệt, cơ hồ có thể nhìn thấu toàn bộ ý tưởgn trong lòng. Nhưng là nếu nói là hắn đã biết toàn bộ, vì sao không vạch trần?

Hiện tại xem ra Tư Đồ Sương chỉ có lòng tham làm sao có thể là đối thủ của Tư Đồ Hoàng Vũ ?

Rõ ràng đang ở tâm bão lại tận lực muốn rời xa đấu tranh cung đình, sạch gọn triệt để một thân một mình.

Chẳng lẽ nhất thiết làm như vậy cũng chỉ vì nữ tử kia?

Trong nháy mắt, tận trong đáy lòng Y Cung Vị Tuyết bắt đầu cảm thấy hâm mộ nữ tử kia.

“Báo, báo” Đột nhiên, từ ngoài đại điện truyền đến một giọng nói run rẩy. Nếu không đoán sai, hẳn là giọng nói của đại nội thị vệ tổng quản.

Hoàng đế, mặt nhăn nhíu mày, gia yến long trọng như thế này, thứ tiểu nhân như hắn sao có thể quấy rầy ?!

“Phụ hoàng, bây giờ nôn nóng như vậy tất có đại sự, sao không trước hết nghe xem có chuyện gì rồi hãy định luận?” Tư Đồ Sương lập tức đứng lên.

“. . . Truyền.” Hoàng đế có chút hờn giận, nhưng là vẫn là cảm thấy có lý, mới thản nhiên nói.

“Tuyên!” Bên cạnh thái giám lập tức dắt giọng éo éo lập lại mệnh lệnh.

Dưới đại điện lập tức lăn tới một nam nhân đang vô cùng run rẩy, sắc mặt hắn tái nhợt, sau đó ấp a ấp úng hơn nửa ngày, mới phun ra một câu đầy đủ:“Bệ, bệ hạ, đại hoàng tử ở lao ngục tự sát”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK