• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Vũ đứng ngoài cửa, lạnh lùng từng bước tiến vào.

Bảo Nhi run run người vội vàng giải thích

- Anh...anh Vũ, anh hiểu lầm rồi.

Lâm Vũ nhếch môi

- Hiểu lầm?

Bảo Nhi ngập ngừng

- Phải...Thực ra là...Là chị ta-Bảo Nhi như thể vội quá liền chỉ tay vào Trân Di.

Trân Di đứng đó trợn tròn mắt: Cái...cái gì vậy? Sao lại là cô chứ?

- Ồ, hóa ra là như vậy - Lâm Vũ cười nửa miệng, tỏ vẻ hiểu ra chuyện.

Trân Di chẳng thể cứ đứng yên mà nghe Bảo Nhi " kể chuyện ", cô bực mình

- Này Bảo Nhi, cô ăn nói cho cẩn thận nh... - Và Trân Di chưa kịp nói xong thì đã bị ngắt lời

- Chị Trân Di chính là người đứng sau vụ việc này. Anh phải tin...

- Chát - Bảo Nhi chưa kịp nói xong câu thì cô ta đã đơ người lại. Bảo Nhi sờ lên má... nơi nhận cú tát giáng trời của Lâm Vũ.

- Diễn xong chưa vậy?- Lúc này Lâm Vũ chẳng còn trạng thái nửa cười nửa không nữa mà là lạnh lùng cực độ.

Bảo Nhi giận đến run người: Anh...

- Đừng trách tôi độc ác nếu cô ấy xảy ra chuyện gì - Xung quanh Lâm Vũ bao phủ đầy sát khí. Đến Trân Di cũng không lạnh mà run.

Bảo Nhi siết chặt tay lại, cô ta hét lên như muốn nổi điên

- Lâm Vũ, Anh Sẽ Phải Hối Hận - Nói rồi Bảo Nhi chạy đi.

Lâm Vũ xoa trán, thở dài bỏ lên phòng. Bỗng nhiên

- Lâm Vũ...

Lâm Vũ khựng chân nhưng không quay đầu lại: Chuyện gì?

Trân Di vội vàng nói

- Tôi biết Trương Hạ Vy ở đâu.

Lâm Vũ cau mày - cô...

- Không có thời gian giải thích đâu - Trân Di vội vã chạy ra xe.

Lâm Vũ đứng đó, tuy không hiểu gì nhưng anh vẫn đi xuống. Lâm Vũ chắc chắn là chuyện này khá quan trọng vì chưa bao giờ Trân Di vội vàng như vậy cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK