Xe ô tô dừng lại trước cổng công ty. Như Tuyết bước xuống, thu hút mọi ánh nhìn của mọi người. Những lời bàn tán bắt đầu vang lên ( aizz hết Di rồi lại đến Tuyết).
- Woa, ai kia. Xinh đẹp quá!
- Con của chủ tịch chứ ai!
- Ồ thật hả ?
Tất nhiên, những lời bàn tán ấy là khen ngợi chứ không phải chê bai. Như Tuyết lên thẳng phòng chủ tịch, đôi môi cô khẽ cong lên một nụ cười.
- Cốc cốc cốc - thư ký thay Như Tuyết gõ cửa. Đơn giản vì cô thư ký ấy biết Như Tuyết là ai. Không có tiếng đáp trả, cô thư ký liền mỉm cười ra hiệu cho Như Tuyết bước vào
- Cạch - cửa phòng mở ra. Như Tuyết đi vào rồi thản nhiên ngồi xuống ghế.
- Sao tự nhiên lại về lúc này? Người đàn ông ngồi ở bàn làm việc chẳng ai khác là chủ tịch Trần lên tiếng hỏi.
- Chẳng lẽ ba cứ bắt con ở bên đó sao ? Chán ngắt hà ! Như Tuyết than vãn.
Chủ tịch Trần bỗng bật cười
- Thôi, tôi biết tỏng là cô về là vì thằng Minh rồi.
Như Tuyết phụng phịu nhìn chủ tịch Trần
- Ba biết rồi lại còn hỏi nữa.
Chủ tịch Trần thôi không cười nữa. Ông đeo kính lên, nghiêm túc nhìn Như Tuyết
- Thực ra Thằng Minh nó có hôn ước với Huỳnh Trân Di rồi.
Như Tuyết đen mặt, nụ cười bỗng vụt tắt
- Ba...nói sao ?
Chủ tịch Trần thở dài
- Hôn ước ấy có từ khi hai đứa nó còn nhỏ.
Như Tuyết nhếch môi
- Chẳng phải là con bé Trân Di lẳng lơ đầy tiếng xấu đó sao ?
Chủ tịch Trần gật đầu.
- Nó làm sao mà xứng với anh Minh chứ ? Như Tuyết tỏ vẻ khó chịu
- Con đừng nói là con mới hợp với nó nhé - Chủ tịch Trần nói đầy ẩn ý.
Như Tuyết cười gian xảo
- Tất nhiên, con sẽ có kế hoạch. Minh phải là của con. Và... con bé Trân Di đó sẽ không sống yên được với con đâu.
Chủ tịch Trần nở nụ cười
- Thế mới là con gái của ta.