- Về phòng của cô ngay lập tức - Một giọng nói băng lãnh vang bên tai Trân Di làm cô khẽ rùng mình. Trân Di quay lại nhìn. Hóa ra là Lâm Vũ, nhưng sao trông anh ta đằng đằng sát khí như muốn giết người vậy.
Trân Di sợ hãi và tất nhiên chân cô cũng tự động mà bước lên phía trước
- Tôi..tôi biết rồi.
Khi Trân Di đi được một đoạn thì Lâm Vũ mới lên tiếng. Câu nói của anh làm chân cô hơi khựng lại
- Tôi không muốn thấy lần thứ hai
Về tới phòng, Trân Di ngồi phịch xuống thở phào nhẹ nhõm như mới thoát khỏi thần chết. Cô miên man suy nghĩ :Phải ha, trong cốt truyện cũng nói đến phần này. Lâm Vũ từng yêu một người con gái. Nhưng cô ấy đi đâu rồi? Trân Di vò đầu
- Ây da, cái câu truyện chết tiệt, không nhớ nổi nội dung của nó nữa rồi.
.....
Tại một nơi nào đó
Trên ghế sopha, một người con trai đang ngồi và trên tay còn đang cầm một ly rượu sóng sánh màu đỏ.
- Huỳnh Trân Di và Lâm Vũ sao? Người con trai trầm giọng hỏi
- Vâng thưa cậu chủ- Người vệ sĩ quỳ dưới đất cung kính ( quỳ một chân thôi nha mn)
Người con trai nở một nụ cười vừa lạnh lùng vừa có chút nham hiểm
- Trân Di, em phải là của tôi.