• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm khuya, thư phòng Thành vương phủ.

Nam Cung Lâm đặt tấu chương trên bàn xuống, dùng tay day day trán. Bất chợt, hắn bắt gặp bóng dáng mảnh mai đang tựa vào bàn mà ngủ gục, mỉm cười ôn nhu, trong mắt hiện lên nồng đậm sủng nịch.

Hắn đứng dậy, đi tới bên bàn trà, kéo ghế ngồi xuống. Hắn khẽ vén vài lọn tóc mai phủ trên mặt nàng. Dung nhan thanh tú điềm đạm đáng yêu. Khi nàng ngủ, môi anh đào nhỏ nhắn khẽ chóp chép, lại hơi mỉm cười, lộ ra bộ dáng như con mèo con, khiến Nam Cung Lâm không thể rời mắt.

Nàng là nữ nhân đầu tiên dám thẳng thắn đối mặt với hắn, đôi mắt sâu thẳm nhưng trong suốt, không một gợn mây, không một tia tính toán. Nàng cũng là người đầu tiên dám hướng hắn mà biểu lộ sự bất mãn, thậm chỉ là rủa thầm ra miệng. Nàng dám đem hắn xem như cu li để khiêng đồ cho nàng… Đối mặt với nàng, hắn không những không thể nổi giận, mà còn cảm thấy thích thú, thậm chí là… yên tâm.

Một bóng dáng khác chợt xuất hiện trong phòng. Nam Cung Lâm không quay mặt lại, vẫn chăm chú ngắm nhìn nàng.

‘’Chủ tử !’’ Thanh âm của một nữ nhân, thậm chí còn thập phần quen thuộc. Dưới ánh nến leo lét, lộ ra một dung nhan kiều diễm tuyệt trần. Mày như liễu, mắt như hạnh, môi như cánh sen, mặt trái xoan tinh xảo… Có điều lại lộ ra chút bình thản cùng lạnh lùng, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào nàng. Khiến người ta ngạc nhiên hơn cả, nữ nhân có bộ dáng lạnh nhạt này lại chính là thị thiếp Y Vũ rất được sủng ái của Nam Cung Lâm.

‘’Chuyện gì ?’’ Thanh âm của Nam Cung Lâm càng lạnh hơn.

‘’Uyển Nhu cô nương khi rời khỏi chủ tử, đã có tiếp xúc với một nam nhân…’’ Nàng chưa nói hết, đã nghe Nam Cung Lâm nghiến răng nhắc lại ‘’Nam nhân ?’’

‘’Vâng…’’ Y Vũ chợt ngập ngừng ‘’Bất quá, nàng hình như không quen biết nam nhân kia !’’

‘’Chuyện là thế nào ?’’

‘’Nam nhân đó đầu tiên đã kéo Uyển Nhu cô nương vào trong một con hẻm nhỏ, sau đó hai người nói chuyện gì đó, thuộc hạ không dám đứng gần vì bộ dáng của nam tử kia có vẻ võ công rất cao, nhưng thái độ của Uyển Nhu cô nương cho thấy, nàng không nhận ra nam nhân đó ! Sau đó, nam nhân nói mấy câu rồi biến mất, còn Uyển Nhu cô nương thì được vương gia tìm thấy ngay sau đó !’’ Y Vũ đem chuyện tình tóm lược lại.

‘’Còn gì nữa không ?’’ Giọng nói của hắn vẫn lạnh lùng như cũ.

‘’Uyển Nhu cô nương cùng Hồng Tụ có vẻ như quen biết từ trước, nhưng rất mập mờ ! Bọn họ đã từng lén lút gặp nhau ban đêm, chỉ có một lần duy nhất, đó là khi vương gia vừa đưa Uyển Nhu cô nương lên làm nha hoàn thiếp thân !’’ Y Vũ kính cẩn nói tiếp.

‘’Hết ?’’

‘’Vâng, vương gia !’’

‘’Lui đi !’’

Nam Cung Lâm phất tay áo. Y Vũ cúi người rồi lắc mình biến mất.

Nam Cung Lâm đưa một ngón tay lên sờ vào má Uyển Nhu. Hắn chợt cảm thấy lớp da này thật chướng mắt… Nhưng dung mạo thật của nàng lại quá nổi bật. Hắn thật sự rất tò mò, rốt cuộc là phụ mẫu như thế nào lại có thể sinh ra nữ nhi tuyệt sắc như nàng? Hơn nữa… thân phận của nàng lại một lần nữa khiến hắn lo lắng.

Hắn khẽ vuốt tóc nàng, miệng lầm bầm một câu gì đó…

“Uyển Nhu, ngươi đã đáp ứng, sẽ không rời xa ta…” Ánh mắt hắn hiện lên một tia bi thương “… Đừng bao giờ phản bội ta!”

Một tiếng động rất khẽ trên mái nhà truyền đến, đủ khiến cho Nam Cung Lâm cảnh giác. Trong nháy mắt, cả người hắn tản ra nồng đậm sát khí. Nam Cung Lâm nhanh chóng thi triển khinh công, nhảy lên mái nhà.

“Kẻ nào?”

Giọng nói âm lãnh như muốn nhốt người khác vào núi băng ngàn năm. Cùng đôi mắt vằn lên tia máu khiến hắn trông thật đáng sợ. Tóc đen như mực bay trong gió, nguyệt sắc trường bào phiêu dật dưới ánh trăng, cả người tản mát ra một loại khí thế uy nghiêm, âm lãnh… Hắn lúc này mới chân chính là Thành vương gia lãnh khốc tàn bạo khiến bao người phải khiếp sợ.

Đối diện với hắn không xa là một hắc y nhân bịt kín mặt. Bất quá, hắc y nhân kia dáng người nhỏ nhắn, mảnh mai, có thể dễ dàng đoán ra là nữ tử. Nhưng nàng ta không hề bị Nam Cung Lâm lấn át, mà cả người cũng tỏa ra hàn băng, đôi mắt thâm trầm không nhìn thấu được suy nghĩ.

“Thành vương gia quả không phải chỉ có hư danh!”

Hắc y nhân trầm giọng nói. Dường như nàng đang cố gắng khiến cho giọng nói của mình khác đi. Nhưng hắn vẫn cảm thấy thập phần quen thuộc. Bất quá, hắn quả thật không thể nhớ ra nữ tử nào có giọng nói giống như vậy.

“Quá khen!” Nam Cung Lâm ôm quyền “Đêm hôm khuya khoắt, không biết các hạ ghé thăm vương phủ có chuyện gì?”

“Cũng không có gì quan trọng!” Hắc y nữ tử khẽ sụp mi mắt, che giấu sát khí đã bắt đầu nồng đậm “Bất quá chỉ muốn thăm thú vương phủ một chút! Nhưng Thành vương gia đã phát hiện ra, vậy thì… tại hạ muốn thỉnh giáo vài chiêu vậy!”

Nam Cung Lâm cười nhạt. Muốn thăm vương phủ? Nói thẳng ra là tới lấy mạng hắn!

Hắc y nữ tử không chút lưu tình, mới xuất chiêu đã toàn là những chiêu chí mạng. Nam Cung Lâm cũng không phải tay vừa. Trong số các huynh đệ, hắn là kẻ có võ công cao cường nhất. Thậm chí có thể trên cơ cả giang hồ đệ nhất cao thủ. Nhưng hắc y nữ tử này cũng chẳng phải vừa. So được ba chiêu, hắn đã có thể khẳng định, nữ nhân này thân thủ ngang ngửa hắn!

Nhưng mặc dù thân thủ ngang ngửa nhau, nhưng vẫn có sự khác biệt giữa nam nhân và nữ nhân. Đánh thêm mười chiêu nữa, hắc y nữ tử đã có vẻ thất thế. Nàng nhanh chóng lui về sau, rồi rút từ ngang hông ra vật gì đó, phóng thẳng về phía hắn. Động tác thành thục, không có một chút dư thừa, xuất thủ cũng cực kỳ nhanh. Có thể dễ dàng nhân thấy, kỹ năng phóng ám khí của nàng là cao thủ!

Vì động tác của nữ nhân quá nhanh, Nam Cung Lâm hắn cũng bị bất ngờ. Hắn chỉ có thể tránh được một châm, hai châm còn lại lãnh đủ. Trong mắt nữ nhân hiện lên một tia tán thưởng. Nàng cười nhạt: “Có thể tránh được một châm của Ngọc hộ vệ, Thành vương gia là người thứ ba!”

Nói xong, nàng nhanh chóng biến mất trong màn đêm, để lại Nam Cung Lâm đứng trên nóc nhà, còn chưa hết bất ngờ về thích khách. Hóa ra, hắn lại vinh hạnh được đón Ngọc hộ vệ đến vương phủ.

Nãy giờ nghe động, Trần quản gia đã nhanh chóng huy động thị vệ cùng gia đinh chạy đến thư phòng. Uyển Nhu đang ngủ cũng bị âm thanh ầm ỹ đánh thức. Nàng vội vã chạy ra ngoài xem thử có chuyện gì xảy ra.

Nam Cung Lâm nhảy xuống đất, đầu óc choáng váng. Hắn không khỏi rủa thầm bản thân đã quá bất cẩn. Ám khí của Ngọc hộ vệ quả nhiên danh bất hư truyền. Kẻ có nội công thâm hậu như hắn cũng không thể chống lại kịch độc đang lan tỏa trong người. Bất quá, đây dường như không phải loại độc có thể giết người ngay lập tức, nhưng nó khiến người ta đau đớn đến tận tâm can.

“Vương gia!” Trần quản gia vội vã tiến lên đỡ hắn “Còn làm gì nữa! Mau truyền thái y!”

“NamCung Lâm?” Uyển Nhu hoảng hối nhìn cơ thể của hắn đổ gục trên người Trần quản gia.

Nam Cung Lâm trước khi ngất đi còn cố gắng liếc nhìn nàng. Trong lòng hắn chợt cảm thấy yên tâm, hoàn hảo là nàng không bị làm sao…

Dưỡng Thần Điện…

Màn sa trướng phủ, mùi long tiên hương tràn ngập, khung cảnh thập phần quý phái, trang nhã…

Trên chiếc giường rộng lớn, một nam tử đang nằm, bộ dáng dường như rất đau đớn. Chỉ thấy khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt, bạc môi mỏng giờ đã thâm tím, trên trán rịn ra những giọt mồ hôi, hô hấp khó khăn. Gần đó là một lão nhân chừng sáu mươi lăm tuổi, cùng một nữ tử mười bốn dung nhan thanh tú, sắc diện thập phần lo lắng nhìn nam tử trên giường. Quỳ bên dưới là một nam tử trung niên, nét mặt khẩn trương cùng bất lực.

“Trương thái y, thế nào rồi?” Trần quản gia nhanh chóng bước lên hỏi.

“Hạ quan thật sự bất lực!” Trương thái y lắc đầu, khuôn mặt đầy lo lắng. Thành vương gia rất được hoàng thượng quan tâm, vạn nhất có chuyện gì, đầu lão cũng khó giữ.

“Lại bất lực sao? Ngài đã là người thứ năm rồi!” Trần quản gia bực bội kêu lên.

“Thành vương gia bị trúng một loại kỳ độc trên giang hồ! Đây hẳn là kỳ độc do Y hộ vệ của Liễm Nguyệt Cung điều chế, chỉ có ở trên ám khí của Ngọc hộ vệ! Bây giờ ngay cả miệng vết thương cũng không tìm được, làm sao có thể…” Trương thái y vội vàng phân bua. Trong thái y viện, lão là thái y có y thuật cao nhất, vậy mà bây giờ phải bó tay. Thật sự là rất mất mặt a!

“Chẳng lẽ thích khách đêm qua chính là Ngọc hộ vệ sao?” Trần quản gia lẩm bẩm.

Uyển Nhu thu hết đoạn đối thoại của hai người họ. Nàng cả kinh, Hồng Tụ tại sao lại ra tay với Nam Cung Lâm? Chẳng lẽ đây chính là ý kiến của đại boss sao? Nhưng mà… nàng thật sự không hiểu! Chẳng phải chỉ muốn ăn trộm vật gì đó thôi sao? Hơn nữa, Mộ Dung Phục kia đã nói là không cần nữa mà, sao bây giờ lại…

Nhìn khuôn mặt đau đớn thống khổ của Nam Cung Lâm, Uyển Nhu chợt dâng lên một trận đau lòng. Vương gia gì chứ! Quyền thế cao cho lắm vào, để cho nhiều người thù ghét vào, rốt cuộc thu được cái gì chứ? Cả mạng sống lúc nào cũng bị đe dọa, nếu vậy thì làm vương gia để làm gì?

Có trách, thì hãy trách hắn tại sao lại sinh ra ở hoàng gia!

Uyển Nhu trong lòng tự hỏi, loại độc này do “nàng” trước đây điều chế, vậy thì “nàng” hẳn sẽ giải được! Bất quá, nàng không phải là Y Y, lấy gì để giải độc cho hắn. Nàng chẳng qua chỉ là người thừa kế của Lương gia, sinh viên của đại học Đông y mà thôi. Những loại độc cao siêu này, nàng làm sao có thể biết được mà cứu hắn chứ!

Uyển Nhu nhớ rằng, trước đây, dòng họ nhà nàng có một mật thất chuyên dùng để chứa y thư cùng thuốc quý. Cha nàng tuyệt đối không muốn nàng vào mật thất đó. Nhưng nàng thừa lúc cha không có nhà, đã ăn cắp chìa khóa rồi mang đi đánh một cái chìa khác. Cuối cùng, vào những lúc cha nàng phải đi chữa bệnh xa, nàng liền xuống dưới mật thất để tự học y thuật trong đó.

Nàng khi đó rốt cuộc cũng hiểu tại sao cha nàng không muốn nàng biết mật thất đó. Mật thất của dòng họ chứa rất nhiều y thư quý, nhưng đó toàn là sách ghi chép về các loại kỳ độc trong lịch sử. Thành phần, tác dụng, thuốc giải, tất cả đều được ghi chú rất cặn kẽ, chi tiết. Cha nàng sở dĩ muốn dấu nàng là vì không muốn nàng đi theo con đường y dược tà môn. Hơn nữa thời hiện đại, người ta đâu còn lưu hành những thứ đó. Vậy nên có học cũng vô dụng! Nhưng tiếc thay cho Lương lão gia, đứa con gái độc nhất tưởng chừng như ngoan ngoãn hiền lành đã sớm tôn thờ độc dược, nên mật thất đó chẳng khác gì mỡ dâng miệng mèo! Đến năm lớp mười, Uyển Nhu đã thuộc lòng tất cả y thư trong mật thất. Trên thực tế, y thuật của Uyển Nhu ở thời đại này so với Y Y kia chỉ có hơn chứ không có kém. Nhưng mà nàng không biết được điều đó, không ngờ rằng mật thất của dòng họ dĩ nhiên lại là một kho tàng vô giá mà giang hồ võ lâm ao ước. Uyển Nhu nàng chỉ đơn thuần thích khám phá y thuật cùng độc thuật, nên mới dễ dàng học hết tất cả những y thư kia.

“Kia… Y hộ vệ sẽ cứu được vương gia?” Trần quản gia thanh âm mang theo hy vọng.

“Chắc chắn! Nhưng nàng hành tung bí ẩn, dễ gì tìm ra!” Trương thái y lắc đầu.

Uyển Nhu trong lòng chấn động. Người mà các ngươi tìm đang đứng đây nè! Có thấy không? Hàng thật giá thật đó! Chỉ tiếc là đã không phải Y Y xưa kia…

“Trần quản gia, hạ quan đã hết cách! Bây giờ chỉ còn cách mang đầu tới gặp hoàng thượng thôi!” Trương thái y xua tay, bộ dáng tội nghiệp đi ra cửa.

Trần quản gia mệt mỏi lắc đầu, rồi lại quay sang nhìn Nam Cung Lâm đang nằm trên giường, một trận lo lắng hiện lên rõ trên gương mặt lão.

Uyển Nhu nuốt nước bọt. Năm thái y vẫn không thể tìm được cách giải độc cho Nam Cung Lâm, vậy thì một lang y nho nhỏ như mình làm được gì. Nhưng trong thâm tâm, nàng thật sự không muốn hắn chết. Thậm chí bây giờ, nhìn hắn đau đớn, lòng nàng cũng quặn thắt. Nàng không nỡ nhìn hắn như vậy. Nàng… muốn cứu hắn…

Chưa thử làm sao biết không được? Nghĩ vậy, Uyển Nhu bước lên, nắm lấy cổ tay hắn, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của Trần quản gia.

Tinh quang chợt lóe lên trong mắt Uyển Nhu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK