• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Luật lệ của Thành vương phủ, chưa được vương gia cho phép, không được tự ý mang thai. Nếu sơ ý có thai, phải bỏ ngay.

Thị thiếp khi được vương gia cho thị tẩm, không được ngủ lại trên giường vương gia khi chưa được phép. Sau khi thị tẩm xong, được cấp cho uống ‘’Tĩnh tâm dược’’, sau đó được đưa về tẩm phòng.

Vương gia từ trước đến giờ chưa từng qua đêm tại tẩm phòng của bất cứ thị thiếp nào.

Uyển Nhu nghĩ, cái ‘’Tĩnh tâm dược’’ kia, kì thực chính là thuốc tránh thai. Nàng đoán, mọi người hẳn đã biết ra, có điều không ai dám nói. Ai bảo tính tình của vương gia đáng sợ vậy chứ.

Nàng đến đây đã được năm ngày rồi, chưa từng chạm mặt vị vương gia trong truyền thuyết kia. Nhưng mà đối với một nha hoàn chạy việc dưới bếp, việc gặp vương gia xem ra còn khó hơn lên trời. Ngay cả Bùi ma ma, quản sự nhà bếp còn ít khi được gặp vương gia nữa là.

‘’Này, xú nha đầu, đem điểm tâm bày ra dĩa đi !’’

Một nha hoàn gọi nàng, giọng nói tràn đầy vẻ khinh thường. Nàng ta hình như là Thiên nhi…

‘’Thiên nhi, nàng tên Uyển Nhu, gọi nàng là Uyển nhi cũng được, đừng gọi là xú nha đầu !’’ Bùi ma ma nạt. Bề ngoài có vẻ thô kệch, giọng nói dữ dằn, nhưng kỳ thực, Bùi ma ma rất tốt bụng. Chỉ là không thể hiện ra bên ngoài mà thôi.

‘’Ai bảo nàng xấu xí ! Người vậy mà cũng xứng với tên Uyển Nhu sao ?’’ Thiên nhi ngúng nguẩy nói, bỏ ra ngoài.

Uyển Nhu không nói gì, lặng lẽ đem điểm tâm sắp lên đĩa.

‘’Nha đầu ! Nghe nàng ta nói vậy, ngươi cũng nên cãi lại một hai câu đi ! Bộ dạng ngây ngây ngốc ngốc, nàng ta khi dễ ngươi cũng phải !’’ Tầm thẩm thẩm quay sang nói.

‘’Chính là, Uyển nhi rất hiền lành. Ai nói gì cũng mặc, sai gì cũng làm !’’ Tam bá bá cũng nói.

Nàng chỉ nhe răng cười, đem đĩa điểm tâm đặt lên mâm.

Đúng vậy, kể từ khi đến đây, nàng đã xác định là sẽ không dính vào bất cứ chuyện thị phi nào. Tốt nhất cứ yên ổn mà sống. Muốn vậy, nên thực hiện tốt phương châm ‘’ba không’’ : ‘’không nghe thấy những gì không nên nghe’’, ‘’không thấy những gì không nên thấy’’, ‘’không nói những gì không nên nói’’ !

Vậy nên, muốn cười bộ dạng của nàng ? Vô tư đi !

Chính là, Thiên nhi kia vô cùng tự tin vào bộ dạng của mình nên mới đi cười nhạo nàng. Đích thực, Thiên nhi rất xinh xắn. Nàng ta khoảng mười sáu, gương mặt tròn, mắt to, mũi nhỏ xinh, môi anh đào mịn, da trắng… Rất đáng yêu, nhưng không thể xem là đẹp. Hẳn chỉ dừng ở mức xinh xắn dễ thương. Dung nhan như vậy đương nhiên không thể đem so với các vị phu nhân trong phủ. Ấy vậy mà, Uyển Nhu cảm thấy, nàng ta đang âm mưu quyến rũ vương gia, muốn trở thành thị thiếp của vương gia.

Uyển Nhu lắc đầu. Bằng vào tính cách của nàng, chắc chắn sẽ bị các phu nhân ‘’thanh lý’’ sớm thôi.

Giờ tý hai khắc, Uyển Nhu đang ngủ thì bị gọi dậy. May mắn là nàng đi ngủ mà quên tẩy trang, nên không bị lộ.

Thì ra, nàng phải dậy để phụ giúp việc sắc ‘’Tĩnh tâm dược’’.

Thật rắc rối, có vậy mà cũng gọi nàng dậy.

‘’Uyển nhi ! Ngươi đem bát dược để lên khay đi !’’ Bùi ma ma đang lui cui với ấm dược khác, gọi Uyển Nhu.

‘’Tại sao lại phải nấu ba bát ?’’ Uyển Nhu không nén nổi tò mò. Không phải tên vương gia kia một lần thị tẩm ba người chứ ? (^^’’)

‘’Đề phòng các nàng đem dược đổ đi !’’

Nữ nhân vương phủ có ngu ngốc không vậy ? Đã không cho phép tùy ý mang thai mà vẫn cố muốn sao ?

‘’Uyển nhi, ngươi theo các nàng mang dược đến Vu Các Điện đi !’’ Bùi ma ma đặt bát dược xuống, phân phó.

Vu Các Điện là nơi vương gia thị tẩm thị thiếp. Còn nơi vương gia nghỉ ngơi là Dưỡng Thần Điện. Sau khi thị tẩm, chỉ có vương gia là được ngủ lại ở Vu Các Điện, còn thị thiếp phải trở về tẩm phòng. Chưa từng có thị thiếp nào được vương gia lưu lại đến sáng ở Vu Các Điện.

Lương Uyển Nhu thầm nghĩ, nàng chỉ là một nha hoàn phòng bếp bé nhỏ, tại sao lại phải làm cái công việc này ? Nhưng mà nàng không hỏi lại, chỉ ngoan ngoãn làm theo. Cái nàng lo không phải là việc bị vương gia nhìn trúng như các tiểu thuyết kia, mà lo… khuôn mặt này sẽ hù chết vương gia cùng thị thiếp phu nhân a !

Vu Các Điện…

Thanh âm ám muội vừa dứt, chỉ nghe thấy tiếng nữ tử thở dốc, khuôn mặt thỏa mãn. Nam Cung Lâm nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt đang cười quyến rũ, khuôn mặt lạnh lùng. Nàng ta cố gắng bày ra tư thế diễm hoặc nhất, mong muốn được quyền ngủ lại đêm nay, nhưng Nam Cung Lâm đã đứng dậy. Tỳ nữ nhanh chóng mặc áo vào cho hắn, bỏ mặc Mộng Tuyền xinh đẹp kiều mỵ trên giường.

Mộng Tuyền giận dữ ngồi dậy. Trong tám thị thiếp, nàng là người được thị tẩm nhiều nhất, mà vẫn chưa đạt được quyền ngủ lại cùng vương gia. Mặc kệ nàng được sủng ái bao nhiêu, chỉ cần nàng chưa được ngủ lại đến sáng cùng vương gia, nàng vẫn có nguy cơ bị hưu bất cứ lúc nào. Đám thị thiếp kia sẽ được quyền cười vào mặt nàng. Đệ nhất danh kỹ, lại không thể quyến rũ được Tứ vương gia. Nhưng cũng khó trách, hắn vốn nổi tiếng tàn bạo lãnh khốc, âm hiểm vô cùng. Một nữ nhân, một danh kỹ như nàng lại muốn quyến rũ hắn ? Xem ra, nàng đã quá mơ tưởng rồi !

Biết là vậy, nhưng Mộng Tuyền vẫn ôm hy vọng. Ai bảo Nam Cung Lâm hắn quá tuấn mỹ, ai bảo Nam Cung Lâm hắn quá quyền lực ! Tâm nàng đã trao cho hắn, giờ muốn quay lại cũng đã quá trễ. Vậy nên, bây giờ nàng chỉ có thể hết sức khiến hắn coi trọng nàng mà thôi. Nhưng nàng đã quên, con người như hắn có thể coi trọng một nữ nhân chỉ có thể làm ấm giường sao ? Có thể coi trọng một kỹ nữ như nàng sao ?

Xem như, nàng đã sai lầm…

‘’Vương gia, nô tỳ mang Tĩnh tâm dược đến !’’

Tiểu Lục, nha hoàn thiếp thân của Mộng Tuyền lên tiếng.

‘’Vào !’’

Thanh âm lạnh lùng của hắn vang lên. Lương Uyển Nhu khẽ rùng mình. Xem ra tin đồn về hắn là sự thật. Có khi nào, hắn nổi hứng đem nàng chém làm hai ? Dù sao, chém một nữ nhân bộ dạng ‘’xấu xí’’ như nàng cũng đỡ chật đất nhà hắn.

Uyển Nhu cùng bảy nha hoàn đi vào. Nàng cầm khay Tĩnh tâm dược. Vương gia cũng quá thể, bắt thị thiếp uống đến ba bát dược. Chỉ sợ sau này các nàng sẽ vô sinh mà thôi.

Ai, nhưng mà nếu các nàng vô sinh thật, đến lúc muốn có hài tử, hắn chỉ việc nạp thêm thiếp, thêm phi, thế là OK! Chậc, nữ nhân cổ đại thật sự không có chút trọng lượng a!

“Phu nhân, thỉnh dùng Tĩnh tâm dược!” Uyển Nhu nói, thanh âm không nhanh không chậm.

Mộng Tuyền có vẻ hơi hoảng khi nhìn thấy nàng. Xem ra bộ dạng thày thật sự dọa được người. Xem như an toàn!

“Vương gia… Dược rất đắng… Thiếp thân không muốn uống a!”

Thanh âm nũng nịu của Mộng Tuyền vang lên. Uyển Nhu nổi da gà toàn thân. Không hổ danh đệ nhất danh kỹ, giọng nói kiều mỵ đến tận xương. Có điều, chỉ có tác dụng với nam nhân mà thôi, nữ nhân nghe thấy liền chán ghét. À mà, nàng ta cũng chỉ có trách nhiệm làm cho nam nhân vui cơ mà!

“Uống!”

Nam Cung Lâm lạnh lùng thốt ra một chữ. Mộng Tuyền cứng họng, cầm ấy bát dược, uống một hơi. Các nha hoàn khác vây xung quanh nàng, lau người cho nàng.

Uyển Nhu cũng cầm một chiếc khăn lụa, lau lưng cho nàng. Chậc, da thịt nhẵn nhụi đẫm mồ hôi, xem ra vừa rồi rất kịch liệt a! Mà phải công nhận, da dẻ Mộng Tuyền rất đẹp, trơn bóng, trắng như tuyết, là loại nam nhân rất yêu thích đây!

Đụng đến mà không có phản ứng thì đúng là không bằng cả cầm thú. Uyển Nhu vừa lau người cho nàng vừa suy nghĩ bậy bạ. Đừng xem nàng là học sinh gương mẫu mà lầm. Thật ra, nàng cũng chẳng ngoan ngoãn đâu. Thỉnh thoảng cũng có trốn cha xem tạp chí đen. Tuổi dậy thì mà, tò mò mấy thứ đó cũng là chuyện thường!

Nam Cung Lâm lạnh lùng nhìn đám nha hoàn lau người rồi mặc y phục cho Mộng Tuyền, ánh mắt không chút biểu cảm. Nữ nhân vĩnh viễn là như vậy, hạ đẳng, không bao giờ làm được chuyện gì lớn lao…

Mộng Tuyền đã mặc xong y phục, cẩm bào hoa lệ, cúi chào Nam Cung Lâm rồi bước ra, theo sau là đám nha hoàn lúc nãy. Uyển Nhu cũng thu dọn bát đựng dược, lui ra sau cùng.

Lúc đi ra, nàng vô tình lướt qua Nam Cung Lâm. Mùi hương dịu dàng từ cơ thể nàng được hắn thu hết. Cảm giác dễ chịu vô cùng. Mùi hương không giống với son phấn của nữ nhân bình thường. Đây là hương thơm tự nhiên, thanh khiết của thiếu nữ… Tâm hắn chợt có một trận xao động…

Uyển Nhu đêm qua đã được nhìn tận mặt Tứ vương gia trong truyền thuyết!

Nàng chỉ có thể dùng một từ để nói hắn: mỹ.

Hắn quả thật vô cùng tuấn tú. Chính là ngọc thụ lâm phong. Mày kiếm anh khí, đôi mắt lạnh lùng nhưng hữu thần, mũi cao, thẳng tắp, bạc môi mỏng. Nghe nói những nam nhân có đôi môi mỏng mà màu bạc đều là những kẻ bạc tình. Xem ra rất đúng. Nam Cung Lâm, đích thị là một kẻ bạc tình có tiếng.

Nhưng, dù hắn có bạc tình, những thiên kim tiểu thư, thanh lâu kỹ nữ, dân nữ bình thường cũng đều muốn được gả cho hắn. Vì sao ? Vì hắn tuấn mỹ, nghe đâu còn được xếp vào tứ đại mỹ nam của Tố Quốc. Còn vì hắn rất quyền lực. Đồn rằng, trước đây, Tiên hoàng khi tại vị đã từng có ý định chọn một trong hai hoàng tử là Nam Cung Hải và Nam Cung Lâm kế vị. Người vô cùng sủng ái hai vị hoàng tử này. Nhưng hình như, sự sủng ái có thiên về Nam Cung Lâm. Nhưng Nam Cung Lâm là hài tử của Vạn Quý phi, còn Nam Cung Hải lại là hài tử của Triệu Hoàng hậu. Đương nhiên, thế lực của nhà họ Triệu lớn hơn, Nam Cung Hải được truyền ngôi, còn Nam Cung Lâm chỉ có thể làm vương gia phò tá. Mặc dù vậy, Nam Cung Hải vẫn luôn quý mến hắn, luôn bàn bạc kỹ với hắn chuyện triều chính rồi mới quyết định. Chính sự tin tưởng này đã khiến ai cũng sợ hãi Tứ vương gia. Hắn anh tuấn, tài giỏi hơn người, thử hỏi, là nữ nhân, ai mà không động tâm đối với hắn ?

Đáng tiếc một điều, đó chỉ là suy nghĩ của nữ nhân cổ đại đối với Nam Cung Lâm. Còn Lương Uyển Nhu nàng là người hiện đại, nam nhân như vậy thế kỷ hai mươi mối không có thiếu. Mà nàng lại chúa ghét kiểu nam nhân luôn tự cho mình là tài giỏi, là tốt đẹp. Mặc kệ hắn có tốt với phái nữ hay bạc tình, nàng đều khinh. Đoàn Tĩnh chính là một kẻ như vậy. Xem ra, ông trời chính là không muốn nàng lấy một kẻ như Đoàn Tĩnh nên mới cho nàng xuyên không. Nàng đã quyết tâm, cả đời này độc thân. Nam nhân thế kỷ hai mốt đã kiêu căng, nam nhân cổ đại càng tự kỷ hơn. Cuối cùng chẳng có ai tốt đẹp, chẳng có ai đáng cho nàng trao thân gửi phận cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK