• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Dung sơn trang, đệ tam giang hồ thế gia, cơ nghiệp của nhà Mộ Dung, được xem là một trong những gia tộc có tiếng tăm nhất trên giang hồ.

Trong một căn phòng hoa lệ, bạch y nam tử đang đứng tựa lưng vào cửa, trên tay là một ly rượu dương chỉ bạch ngọc, diện mạo tuấn mỹ thần kỳ, ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, tà mị không kiềm chế. Đặc biệt, ngân mâu càng khiến cho người ta cảm thấy mê man, câu hồn đoạt phách.

Tiến vào phòng là một lão nhân trên dưới bốn mươi. Mặc dù đã vào trung niên, nhưng vẫn không che giấu được nét anh tuấn bất phàm. Hẳn một thời cũng là mỹ nam tử đoạt hồn của biết bao nữ nhân.

‘’Phục nhi…’’ Lão nhân nhẹ giọng gọi, thanh âm trầm thấp mà hiền từ.

‘’Cha…’’ Mộ Dung Phục quay lại, khẽ mỉm cười.

Mộ Dung Hòa gật đầu. Hắn bước vào, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế gỗ đen bóng, thập phần sang trọng.

‘’Có người nói cho ta biết, ngươi định từ chối sinh ý của hắn ?’’ Mộ Dung Hòa tự châm một chén trà.

‘’Sinh ý đó sao ?’’ Mộ Dung Phục cau mày. Chính là thứ mà hắn đã cho Y Y cùng Hồng Ngọc đi làm sao ?

‘’Ta quả thật định từ chối…’’ Hắn muốn đưa Y Y trở lại…

‘’Không thể được !’’ Mộ Dung Hòa chợt trầm giọng nói.

‘’Tại sao ?’’ Mộ Dung Phục nghi hoặc nhìn cha hắn. Chỉ thấy lão nhân khẽ thở dài, rồi lắc đầu chậm rãi nói.

‘’Người đó… vốn là đối với Mộ Dung gia ta có cái ân, nên chúng ta không thể tùy tiện được. Sinh ý này, coi như chúng ta báo ân cho hắn !’’

Chiết phiến trên tay Mộ Dung Phục chợt vung lên. Trong nháy mắt, chậu hoa trước mặt đã trụi lủi không còn một bông hoa, một cái lá. Ngân mâu nồng đậm tức giận, khiến người khác không khỏi run sợ.

Mộ Dung Hòa như cũ điềm đạm ngồi đó. Hắn biết hài tử của hắn sẽ không vô duyên vô cớ mà hành động như vậy. Nhưng… đối với ân nhân cũng không thể bội bạc… Hắn chỉ còn cách này thôi. Dù sao, Phục nhi, hẳn sẽ tự có cách. Hắn vốn là một hài tử rất thông minh. Chỉ có điều hơi phóng đãng, hơi nóng nảy mà thôi.

‘’Cha, ta hiểu rồi !’’ Mộ Dung Phục lạnh giọng nói.

‘’Hiểu là tốt rồi !’’ Mộ Dung Hòa cười cười, chậm rãi ly khai.

Vẫn là… rốt cuộc không thể nhanh chóng đưa Y Y trở về bên hắn sao ?

Ngự thư phòng, hoàng cung Tố Quốc…

‘’Ha hả, Tứ đệ, thương thế của ngươi ổn rồi chứ ?’’ Nam Cung Hải mỉm cười nhìn nam nhân cao lớn đứng trước mặt.

‘’Đa tạ hoàng thượng quan tâm. Thần đã không có việc gì !’’ Nam Cung Lâm cúi người nói, vẫn là một bộ dáng lạnh lùng như trước.

Một tháng qua, dưới sự ‘’chăm sóc’’ của Uyển Nhu, độc dược đã sớm bị tiêu trừ, cơ thể hắn đã không còn gì đáng lo ngại. Chỉ có điều, lại sinh ra nhiệt độ cơ thể tăng cao, lúc nào cũng có vẻ như bị sốt.

Uyển Nhu nói, đó là di chứng do độc để lại. Bất quá không có gì lo. Mùa đông hắn sẽ không cần phải mặc áo khoác nữa !

Nam Cung Hải cẩn thận quan sát. Thần sắc của tứ đệ quả nhiên đã không còn gì đáng lo. Có điều, nhìn khuôn mặt hắn nhu hòa hẳn, không biết là đang nghĩ tới người nào. Sẽ không phải là… nha hoàn kia đi…?

“Hoàng thượng cho gọi thần đến đây chắc không phải chỉ để tán gẫu không chứ?”

Nam Cung Lâm liếc nhìn nam tử tà mị trước mắt.

“Trẫm… tò mò về nha hoàn thiếp thân của ngươi!” Nam Cung Hải không nề hà nói thẳng luôn “Một người như ngươi, lại có thể để nữ tử luôn kè kè bên người như vậy sao?”

Trong mắt Nam Cung Lâm lóe lên tinh quang. Quả nhiên là vậy. Nữ nhân kia, sao lúc nào cũng làm cho người ta chú ý? Tại sao không chịu an phận một chút?

“Nếu không phải ả có tác dụng, ta lại có thể nào đem để bên người?” Nam Cung Lâm hừ lạnh.

Nam Cung Hải cười lạnh. Tứ đệ, ngươi cũng không thật lòng quá đi! Theo kết quả điều tra của hắn, tứ đệ đối với nữ nhân kia không hề tệ…

“Được rồi, không đùa nữa!” Nam Cung Hải chợt ngồi thẳng dậy “Trẫm có tin mật đây! Chuyện này, chỉ có ngươi mới làm được, tứ đệ!”

Nam Cung Lâm cũng chăm chú lắng nghe.

Thì ra gần đây, giang hồ nhân sĩ cũng đã có biểu hiện không yên. Hơn nữa, còn có một số hành động gây nguy hại đến triều đình. Đại hội võ lâm cũng sắp đến, đây là một thời cơ tốt để trà trộn vào giang hồ, thu thập tình báo, cung cấp cho triều đình. Cần phải nắm bắt được tất cả động tĩnh của võ lâm thì mới có thể tùy cơ ứng biến bất cứ lúc nào.

“Cho nên… Tứ đệ, trẫm muốn ngươi đi tham dự đại hội võ lâm lần này!” Nam Cung Hải cười cười.

“Thần tuân chỉ!” Nam Cung Lâm ôm quyền, tiêu sái rời đi.

Nam Cung Lâm nhìn bóng lam y nam tử đang dần biến mất, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên. Tứ đệ, để ta xem, lần này, ngươi có hay không mang theo nữ nhân kia? Nàng ta, hẳn là rất có tác dụng!

“Hoàng thượng, Liễm Phi nương nương cầu kiến!” Tần công công đi vào, khom người nói.

“Cho vào!” Nam Cung Hải phất tay áo.

Một lục y nữ tử như con gió nhỏ ùa vào. Nàng mi mục như họa, xinh đẹp động lòng người. Mặc dù chẳng phải là cái gì tuyệt sắc khuynh thành, nhưng cũng đủ để khiến nam nhân rạo rực tâm can.

“Thần thiếp than kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế…” Thủy Bích Liễm mềm mại cúi người, phong tư yểu điệu.

“Được rồi, ái phi, không cần đa lễ!” Nam Cung Hải tà mị cười, dung mạo tuấn mỹ, tà mị cực điểm, khiến Thủy Bích Liễm ngượng ngùng cúi đầu, nhẹ nhàng sà vào lòng hắn như con chim nhỏ.

“Hoàng thượng, người bận rộn chính sự mệt mỏi, thần thiếp cấp ngài nấu tổ yến…” Thủy Bích Liễm ngọt ngào cười.

“Được a~ Ái phi thật đúng là hiền thê đâu!” Nam Cung Hải hôn nhẹ vào đôi môi anh đào nhỏ nhắn của nàng, khiến nàng đỏ bừng mặt, nội tâm vô sướng vô biên.

Nam Cung Hải trong lòng hừ lạnh. Nữ nhân, chẳng qua chỉ là công cụ làm ấm giường, còn lại không có lấy nửa điểm ích lợi. Đều là những kẻ ham vinh hoa phú quý, tâm tư rắn rết. Thủy Bích Liễm này, nếu không phải do giang hồ đang rục rịch, Kính Thủy sơn trang có thế lực, hắn đâu rảnh mà đi sủng ái nàng. Nàng chẳng qua chỉ là công cụ để hắn lợi dụng Kính Thủy sơn trang, trấn áp võ lâm thế gia mà thôi.

Thủy Bích Liễm yểu điệu ngả vào lòng hắn, trong lòng vui sướng ngọt ngào. Nam Cung Hải này là nam nhân trên đời hiếm có, nhưng đâu thể nào cưỡng lại sắc đẹp cùng sự ôn nhu của nàng. Còn Dung Phi, Hà Phi cùng Sương Phi, muốn đấu với nàng? Còn non lắm…

Nhưng bản thân nàng lại không biết, ai mới là người non đâu…!

Đêm khuya, trăng tàn, mây đen vần vũ, không có lấy một ánh sao, gió thổi mạnh… Quả là thời điểm thích hợp để phóng hỏa đốt nhà, giết người cưỡng dâm, làm chuyện sai trái…

Uyển Nhu ngồi trong phòng, cảm thán thở dài. Một đêm thật đáng sợ quá đi. Không hiểu sao, nãy giờ nàng vẫn thấy lạnh người.

Nam Cung Lâm hiện tại đã khỏe mạnh, nàng cũng chẳng còn chuyện gì để làm. Bây giờ, có lẽ nên tìm cách thoát ly khỏi vương phủ, rồi cũng nhanh chóng ly khai khỏi Liễm Nguyệt Cung kia.

Nhưng là… nàng đã đáp ứng, sẽ không rời khỏi hắn!

Hắn tính cách đã quá lạnh lùng rồi. Nếu như bị nàng phản bội, không biết còn kinh hãi đến mức nào.

Uyển Nhu cực kỳ nhức đầu.

“Y Y”

Giọng nói thanh thúy từ trên đỉnh đầu khiến nàng giật mình. Hồng Tụ này… võ công quả thật quá cao, bước chân cứ như mèo, không phát ra chút tiếng động.

“Có chuyện gì?” Uyển Nhu cau mày nhìn nàng ta. Đã lâu lắm rồi không có thấy nàng ta xuất hiện.

“Chủ thượng có tín mật cho ngươi!” Hồng Tụ kín đáo nhét vào tay nàng một bức thư “Đọc xong nhớ đốt!”

Không nói nhiều, nhanh chóng ly khai.

Uyển Nhu nhìn bức thư. Tại sao lại có tín mật cho riêng nàng? Không phải là bảo nàng ám sát vương gia chứ?

Nàng cẩn thận mở bức thư ra. Đọc từng dòng một, sắc mặt mỗi lúc một kém.

Cái nhiệm vụ kia… không thể bỏ. Yêu cầu nàng nhanh chóng hoàn thành. Thời hạn sáu tháng!

Bất quá, tên bằng hữu kia cũng không phải loại bạc tình. Hình như hắn đã nói cho Boss lớn nghe về chuyện nàng mất trí nhớ (mặc dù là giả). Đại Boss cũng rất có trái tim, nói rõ ràng cho nàng nghe nhiệm vụ đó là gì.

Đó là tìm một bức tranh, tên gọi là “Thiên Sơn Đồ”!

Uyển Nhu mấy lần có đọc trộm sách ở thư phòng của Nam Cung Lâm, cũng có một quyển sách nói về bức tranh này. Nghe nói, “Thiên Sơn Đồ” là một kỳ họa. Đó là một bức tranh thủy mặc, vẽ cảnh núi non trùng điệp, mây mù bao quanh… Tóm lại, cho người ta cảm giác thần bí mê mang khó tả. Hơn nữa, Thiên Sơn Đồ còn chứa một câu thơ, thật ra là câu đố. Chỉ cần có người giải được câu đố đó, chắc chắn sẽ tìm ra bí mật của bức tranh. Chính vì vậy, từ xưa tới nay, “Thiên Sơn Đồ” đã trở thành một báu vật mà mọi người luôn ao ước cùng tìm kiếm.

Trong thư có nói, không hiểu sao, cách đây hai mươi năm, Tố Quốc lại có được bức tranh đó. Nhưng những nhân sĩ đương thời, chẳng ai có thể giải được câu đố ghi trên tranh. Mười năm trước, khi tiệc mừng sinh nhật Tứ hoàng tử, chính là Nam Cung Lâm, tiên hoàng đã tặng cho hắn “Thiên Sơn Đồ”. Chính vì vậy, từ đó đến giờ, Thành vương phủ chưa lúc nào là ngưng việc tiếc đón đạo tặc cùng sát thủ đến tìm kiếm bức danh họa kia.

Ân! Bây giờ, nàng chính là một đạo tặc trà trộn vào vương phủ, cũng là vì “Thiên Sơn Đồ”!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK