Ngày ra viện của Mạc Y Y cuối cùng cũng được xác định, xem ra từ cái vụ quyến rũ Ân Phàm đã khiến hắn phải khó chịu mà cho cô về. Mạc Y Y cảm thấy, dù cô không thành công quyến rũ thì cũng một mạch đến đích mình cần, cái gọi không thành công thì cũng thành nhân chính là đây. Bây giờ cô mới cảm thấy ngày tháng tiếp theo sao mà sáng lạng thế không biết. Cô nàng nào đó hí ha hí hửng thu xếp đồ đạc để hôm sau xuất viện thì một khuôn mặt đẹp trai đột nhiên hiện ra trong tâm trí. Cô chớp chớp mắt, sau đó tự nhiên cốc đầu mình thật mạnh, tiếp theo là lấy gối đế lên tường, đập đầu vào nó.
- Trời ơi, sao mình lại có thể ngốc thế chứ. Anh đẹp trai đó chẳng phải là người ở bờ hồ đó sao. Ai da, đã thế khuôn mặt kia, ôi sao mà giống Ken Katou vậy. ( Nhân vật nam chính trong "Mùa hoa nở của bộ truyện tranh Nhật Bản- không có thực xin đừng tìm.)
Lâm Như nhìn 1 phút điên khùng của Mạc Y Y mà chỉ biết lắc đầu. Chị ta đương nhiên biết, mỗi lần cô nàng này muốn đập đầu vào tường đều sẽ lấy gối để che chắc để không bị đau. Lâm Như đã từng tò mò vì sao xung quanh có một đống thứ có thể giết người mà cô nàng này không lấy để tự tử, lúc đó Mạc Y Y rất điềm nhiên mà nói: " Tự tử mà đau thì trên thế giới đã không ai muốn sống, tôi đang tìm kiếm những cách đến cái chết mà không đau đớn."
Lâm Như thực ra cảm thấy câu nói ấy rất đúng, nhưng con người ai chả muốn sống, riêng cô nàng này có sắc, có tài, lại có tiền, chị ta thật không hiểu vì sao lại muốn tự tử. Đột nhiên Mạc Y Y quay ra hỏi khiến Lâm Như giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ.
- Lâm Như, chị có thấy tôi đẹp không?
Lâm Như toát mồ hôi nhìn Mạc Y Y, e dè hỏi:
- Sao tự dưng cô lại hỏi vậy?
Mạc Y Y đỏ mặt, cười ngượng ngùng, vặn vẹo người như bánh quai trèo, còn không quên ôm má mơ mộng khiến Lâm Như nổi cả da gà.
- Ai da, thì chị cứ nói đi, tôi có đẹp không?
Nghe nói sau khi mua bộ váy đỏ kia, cô nàng Mạc Y Y này đã chạy đi quyến rũ bác sĩ Ân thật. Chẳng lẽ bây giờ ai lại là nạn nhân của cô nàng nữa sao? Lâm Như nuốt khan, cười ha ha trả lời:
- Rất đẹp.
- Vậy tôi có dễ thương không?
Lâm Như lại bắt đầu chảy mồ hôi nhiều hơn, dễ thương thì không có nhưng thần kinh không ổn định thì "thỉnh thoảng" vẫn xuất hiện.
- Haha, dễ thương, rất dễ thương.
- Thế tôi có quyến rũ không?
Lâm Như lần này thật muốn đâm đầu vào tường, rốt cuộc cô nàng này muốn gì chứ.
- Rất quyến rũ.
Mạc Y Y lại tiếp tục hỏi:
- Tôi có giàu không?
- Cô tất nhiên là rất giàu.
Đùa nhau sao, Mạc gia dù sao cũng là đại gia lâu đời từ trăm năm trước, các thế hệ sau lại càng giàu, câu hỏi này thật dư thừa mà. Lâm Như bất bình nghĩ. Mạc Y Y lại định hỏi gì nữa thì bị Lâm Như ngăn lại, cô nàng này định vòng vo đến khi nào đây.
- Cô muốn nói gì thì nói thẳng luôn đi.
Mạc Y Y nhìn Lâm Như, nghiêm túc nói:
- Tôi muốn nói, với một người có nhan sắc nghiêng thành nghiêng nước, phong thái cao quý, quyến rũ, tính cách dễ thương, đáng yêu lại nhiều tiền như tôi, tại sao hết người kia từ hôn lại đến người này từ chối.
Trên đầu Lâm Như chảy "vài" vạch đen, cô nàng này, tự tin như vậy sao? Vì sao hết người kia từ hôn lại đến người này từ chối á, đơn giản lúc trước cô tính cách kiêu căng, ngạo mạn tùy hứng, lại hay câu dẫn đàn ông, bây giờ tính cách ấy tuy không còn nhưng thần kinh của cô lại có vấn đề, tất nhiên làm sao mà không từ chối cô được. Dĩ nhiên lời này Lâm Như không dám nói ra, dù sao đó là vấn đề của người ta, chị ta mà trả lời không tốt có khi mất cả việc làm. Lâm Như nghĩ nghĩ rồi nói:
- Chắc tại cô không tốt bằng Quách Đinh Đinh.
Mạc Y Y sa sầm mặt mày lại khiến Lâm Như có chút kinh hãi, không phải chứ, chẳng lẽ cô nói sai.
- Quách Đinh Đinh cô ta có giàu bằng tôi không?
- Kh...không, trong đám tiểu thư tôi biết, Mạc tiểu thư cô là giàu nhất.
Lâm Như lắp bắp trả lời, rốt cuộc cô nàng này hôm nay làm sao vậy? Toàn hỏi những câu kì lạ. Mạc Y Y nhìn Lâm Như như săm soi xem có một tia nói dối nào không nhưng chỉ làm cô thất vọng, cô nhìn về phía cây bạc hà trong phòng, im lặng suy nghĩ. Không biết Mạc Y Y suy nghĩ gì mà một lúc sau, cô cầm lấy cây bạc hà trong phòng, mở cửa bước ra ngoài. Lâm Như giật mình hỏi:
- Tiểu thư, cô đi đâu vậy? Bên ngoài trời tối lắm rồi, với lại 23h rồi đấy.
- Tôi đi dạo.
Mạc Y Y bỏ lại câu nói xong chạy biến đi. Lâm Như buồn bực nhìn theo, đi dạo mà giữa đếm khuya sao, người ta không tưởng là ma là may lắm rồi. Dù sao chị ta cũng không thể đi theo cô nàng tiểu thư đó nên đành mặc kê vậy.
Mạc Y Y đi loanh quanh khu nằm viện dành cho người giàu, cô đi rất rón rén như sợ bị ai phát hiện, thỉnh thoảng lại nhón chân lên, nhìn vào trong các phòng qua cửa sổ. Cũng may các phòng điều dưỡng đều nằm ở tầng một nếu không cô lại phải leo lên tầng, rồi còn phá cửa nữa thì thật mất mặt. Dù sao một thiên tài được thế giới công nhận như Mạc Y Y cô đây sao có thể làm cái chuyện không có kĩ thuật như vậy được chứ. Mạc Y Y đi được một lúc rồi dừng lại trước một căn phòng rất đẹp, cô áp sát mặt mình vào cửa kính, nhòm vào bên trong.
- Chậc chậc, phòng của anh đẹp trai thật gọn gàng.
Cô nàng nào đó nhớ lại căn phòng bệnh toàn truyện tranh, truyện tình yêu dải dác trong phòng của mình mà ngán ngẩm, thật ghen tị mà. Cô lấy kẹp tóc trên đầu mình, nở nụ cười đầy nham hiểm. Đặt cây bạc hà ở gần chỗ mình, bạn nhỏ Mạc Y Y bắt đầu công việc cạy cửa vĩ đại, vào trong ngắm mỹ nam giờ này mới thú vị chứ. Nhưng lúc gần mở xong thì...
- Ai!??
Giọng nói lạnh lùng của một người từ đằng sau dội đến. Mạc Y Y giật mình, sợ hãi không dám quay đầu lại, trong đầu cô chỉ hiện lên một câu duy nhất.
" Bị phát hiện rồi. "