Cái quái gì thế này, mấy cái mảnh vải này mà cũng gọi là quần áo sao?
Mạc Y Y hét toáng lên vì sự bất ngờ, cô thật không tưởng tượng nổi, phòng trang nhã, quý phái bao nhiêu, thì mấy mảnh vải trong tủ quần áo lại thô tục bấy nhiêu. Mạc Y Y, dù cô không có thẩm mỹ về quần áo cũng phải biết phân biệt mảnh dẻ và y phục chứ. Thế này chẳng phải rất tốn tiền mua quần áo khác sao. Cô không yêu tiền nhưng tôi yêu tiền. Nhưng nếu không mua bộ đồ mới, cô mặc kiểu gì đây.
- Người đâu.
Mạc Y Y mở cửa ra, gọi mấy người hầu vào. Chưa đầy 2s, khoảng chục cô người hầu xếp ngay ngắn thẳng hàng chờ lệnh.
- Vứt hết mấy đống vải này đi.
Cô chỉ về phía tủ quần áo ra lệnh. Đám người hầu nghệch mặt ra, tiểu thư, có phải cô làm sao không? Chẳng phải đó là mấy kiểu cô thích nhất sao? Thấy đám người hầu đứng im không động đậy, Mạc Y Y tỏ ra khó chịu, chẳng lẽ lời của cô bọn họ nghe không lọt tai. Định nhắc lại một lần nữa thì một cô người hầu hoạt bát đã nhanh chân vơ hết đồng vải xanh đỏ ra, cười lấy lòng:
- Tiểu thư, người yêu cầu trang phục như thế nào? Em sẽ gọi nhà thiết kế đến cho.
Mạc Y Y trố mắt ra nhìn, nhà thiết kế sao? Cùng lắm chỉ đơn giản thôi mà, làm phiền đến nhà thiết kế hình như không tốt lắm.
- Cùng lắm mấy bộ đồ thôi mà, không cần làm phiền đến đâu.
Cô người hầu hoạt bát kia không một chút nghi ngờ tính cách lạ thường của tiểu thư nhà mình, còn cười tươi đáp lại:
- Tiểu thư, người quên rồi sao? Hắn nợ người một ân tình không trả được nên mới phải làm nhà thiết kế cho tiểu thư. Thế này không tính là làm phiền.
Khóe miệng Mạc Y Y giật giật, nợ ân tình sao? Không làm phiền sao? Thế giới này quả thật rất rộng, muôn màu muôn vẻ, điều đặc biệt chính là: Đi đâu cũng gặp phải người lanh miệng và mặt dày.
- Vậy làm mấy bộ quần áo kiểu này đi, thêm mấy bộ đồ thoải mái nữa, đừng hở hang là ok.
Mạc Y Y chỉ vào mình. Hiện giờ cô đang mặc bộ đồ cô mang theo. Áo phông trắng, áo khoác dài đen, quần đùi ngắn, giày thể thao màu đen, đơn giản mà năng động. Cô người hầu đó vẽ lại phong cách rồi vâng vâng dạ dạ đi xuống dưới nhà. Mấy người hầu kia thấy vậy cũng đi theo. Phút chốc, tầng trên lặng như tờ giấy.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ở thế giới thực
Trong khi Mạc Y Y không phải suy nghĩ nhiều về vấn đề ăn ở thì ở đây, An Hạ Linh lại phải đau đầu về vấn đề đi lại.
- Chị Hạ Linh, chị ăn chút gì đi.
Tiểu Thạch- Thành viên nhỏ nhất trong tổ nghiên cứu lúc trước từng nói chuyện với Lệ Tư Lam bưng một khay thức ăn đến gần An Hạ Linh, lo lăng khuyên nhủ. Từ khi chị Tư Lam đi, cả phòng nghiên cứu gần như ngày nào cũng chìm trong trạng thái căng thẳng, mọi người đều như quái vật, chỉ biết lao đầu vào nghiên cứu, tìm cách đưa chị Tư Lam trở về. An Hạ Linh vẫn chuyên chú vào thiết bị trên tay, không để ý đến Tiểu Thạch.
- Tiểu Thạch, để ở trên bàn đi, sắp xong rồi.
Tiểu Thạch chỉ biết lắc đầu, để đồ ăn trên bàn. Cậu nhìn xung quanh, cũng chưa có ai động đũa cả, mọi người đều rất nghiêm túc, chỉ có cậu là chẳng làm được gì.
- Thành công rồi, Triệu Tiểu An, qua đây mau.
An Hạ Linh reo lên đầy vui sướng thu hút sự chú ý của mọi người. Triệu Tiểu An bật dậy ra khỏi ghế, lao đến chỗ An Hạ Linh, khuôn mặt lạnh lùng có nét bơ phờ giờ đây tràn đầy sức sông cùng hi vọng. Lấy thiết bị trên tay An Hạ Linh nhanh chóng đi kiểm tra độ an toàn, sau khi chắc chắn không có gì sai sót cậu mới đưa lại cho An Hạ Linh, lấy lại bộ dáng lạnh lùng thường ngày.
- Lần này cậu xuyên không cả người không tránh khỏi nguy hiểm, mặc dù đường không gian sẽ không có gì nhưng chắc chắn chất phóng xạ sẽ có, vì vậy bọn tôi đã đặt một cái áo chống nhiễm phóng xạ tốt nhất cho cậu.
Triệu Tiểu An đưa cho An Hạ Linh một bộ đồ màu trắng kín mít, chỉ để lộ hai con mắt qua lớp kính. Nhìn bộ đồ đó, An Hạ Linh nhăn mày, bĩu môi khinh thường:
- Ai thiết kế bộ đồ xấu vậy?
- Thôi đi cô nương, bộ đó là đẹp nhất rồi đấy, còn chê nữa thì tự đi mà tìm.
Một anh chàng có vẻ lớn tuổi sau khi thoát khỏi cỗ máy xuyên không rắc rối thì vui vẻ cười đùa. Nhìn bộ đồ trên tay An Hạ Linh, anh ta chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Con gái đúng là ai cũng để ý chuyện xấu đẹp. An Hạ Linh cũng chỉ cười cười, để bộ đồ ra một bên, với tay lấy suất cơm hồi nãy Tiểu Thạch đưa, không để tâm tới nó đã nguội lạnh, ăn ngon lành.
- Bao giờ đi?
Triệu Tiểu An vừa ăn xong liền lên tiếng hỏi. An Hạ Linh suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
- Ngày mai.
Sau đó quay sang Tiểu Thạch phàn nàn.
- Tiểu Thạch, tại sao cơm tôi lại ít vậy.
Bạn nhỏ Tiểu Thạch khóe miệng giật giật, cơm ít sao? Phần đó là nhiều nhất rồi đấy. Cả phòng chỉ biết nhìn nhau, lắc đầu cười qua loa. Quả nhiên dạ dày của con gái là vô hạn, bọn họ không địch nổi.