Đã mấy ngày nay, Mạc Y Y không thấy tên bác sĩ tâm thần kia nữa kể từ khi cô ngất đến bây giờ, cuộc sống sau mấy ngày ở viện cũng trở nên nhàm chán đến phát bực khiến cô tự dưng cảm thấy nhớ nhà, nhớ những người thân bên cạnh mình.
Hôm nay, bầu trời rất đẹp, nhìn qua cửa sổ phòng bệnh, cô có thể thấy hàng cây liễu xanh rì rủ bên hồ như những thiếu nữ đôi mươi tràn đầy sức sống, mặt hồ lấp lánh những tia nắng tựa như được phủ một lớp kim cương mỏng khiến người ta nổi lên ham muốn chiêm ngưỡng.
- Không ngờ bệnh viện ở đây lại đẹp thật đấy.
Mạc Y Y say mê ngắm nhìn khung cảnh ngoài trời. Bây giờ cô đã có thể nói chuyện thoải mái, cũng có thể cười to không như mấy ngày trước, chỉ cần há miệng ra là cổ họng lại đau rát. Dĩ nhiên khỏi bệnh khiến cô rất nhưng điều đó không có nghĩa cô sẽ được ra viện sớm. Nghĩ vậy, Mạc Y Y thở dài.
- Tiểu thư, sao cô lại thở dài.
Đó là cô y tá được giao nhiệm vụ chăm sóc Mạc Y Y, chị ta tên Lâm Như, một người khá dễ gần, ít nhất sau một thời gian tiếp xúc với cô.
- Tôi đang nghĩ cái hồ kia rất đẹp, nếu tôi nhảy xuống đó chắc sẽ rất tuyệt.
Khóe mắt của Lâm Như giật giật, mồ hôi lạnh túa ra.
- Tiểu thư, cô lại muốn tự tử sao?
Đúng vậy, mấy ngày nay Mạc Y Y luôn có ý định tự tử, chỉ là ý định thôi nhưng mấy người kia không hiểu sao lại biết, còn làm ầm lên nữa. Cô day day trán của mình, sao số cô lại khổ thế này. Tránh đi chủ đề tự tử hồi nãy, Mạc Y Y cười, đứng dậy.
- Chúng ta ra ngoài ngắm cảnh.
Lâm Như gật đầu, im lặng theo sau. Cô không hiểu vị tiểu thư này lắm, chỉ nghe người ta đồn cô ấy rất háo sắc, điêu ngoa lại kiêu căng, luôn làm theo ý mình nhưng mấy ngày tiếp xúc với cô ấy thật sự không giống như lời đồn. Qủa nhiên, lời đồn là không thể tin.
- Lâm Như, chị nhanh lên.
Mạc Y Y ở đằng trước nhăn mày lại tỏ ra khó chịu vì người đằng sau đi chậm. Lâm Như giật mình, cười xin lỗi rồi chạy nhanh để bắt kịp bước đi của cô nàng nào đó.
Cả hai đứng trước một hồ nước biếc tuyệt đẹp, hai bên hồ là hàng liễu xanh rủ xuống, Mạc Y Y trầm trồ khen ngợi.
- Tuyệt, quả là nơi lí tưởng để...
- Cô đừng có mà nổi hứng nhảy xuống đây đấy.
Lâm Như nghiêm khắc ngắt lời cô. Mạc Y Y cười trừ, cô chỉ định nói nó là nơi lí tưởng để nghĩ ngơi thôi mà. Nhưng cô cũng không lên tiếng phủ nhận câu nói của Lâm Như, dù sao thì nó cũng là một phần ý định của cô.
Đang ngồi trên ghế đá ngắm nhìn mặt nước, không hiểu vì sao cô đột nhiên ngẳng đầu lên, vô tình nhìn thấy một bóng hình rất đẹp. Hắn ta cũng mặc áo bệnh nhân giống cô, có lẽ là bệnh nhân của khoa nào đó. Không biết từ lúc nào, ánh mắt cô lại không còn chú tâm vào mặt hồ lấp lánh kia nữa.
Cơn gió thôi qua lay động cành lá mang đến một hương vị trong lành, thơm mát của hoa tuyết cầu, mà hắn lại tựa như tiên nhân lạc giữa chốn rừng hoa thơm ngát. Vì hắn quay lưng lại về phía cô khiến cô không thể nhìn thấy khuôn mặt đó nhưng cô có thể chắc chắn một điều, người đàn ông kia rất đẹp. Chỉ có điều bóng lưng kia quá cô độc và lạnh lẽo như thể không có cái gì có thể chạm đến hắn, càng không dám chạm vào.
- Mạc tiểu thư,...
Lâm Như bên cạnh lay người Mạc Y Y nhưng không hề có tác dụng gì, chị ta hoảng hốt càng lay mạnh người Mạc Y Y hơn. Người bên cạnh thì hoảng hốt như vậy nhưng Mạc Y Y lại rất " bình thản" mà tiếp tục sự nghiệp của mình. Thật không ngờ, bà tác giả kia lại có thể tạo ra một người chỉ cần nhìn bóng lưng cũng khiến người ta nhớ mãi không quên như vậy. Cô bỗng nhiên nhớ đến một đoạn thơ của Tào Thực.
Phiên nhược kinh hồng
Uyển nhược du long
Vinh diệu thu cúc
Hoa mậu xuân thì.
Mạc Y Y đột nhiên phản ứng khiến Lâm Như có chút hoảng nhưng sau đó vội chấn tĩnh lại, có chút vui mừng.
- Lâm Như, chị có biết người kia là ai không?
Mạc Y Y lơ đãng hỏi, sau đó chính cô cũng phải giật mình với câu hỏi đó, chỉ là bóng lưng của một người đàn ông không quen biết thôi mà, cô có cần phải như vậy không? Không chỉ Mạc Y Y mà ngay cả Lâm Như cũng phải giật mình, cũng theo hướng ánh mắt của Mạc Y Y mà nhìn sang phía bên kia hồ, có chút do dự.
- Người này tốt nhất cô đừng động đến, không tốt đâu.
Nghe vậy, sự hiếu kì trong lòng Mạc Y Y càng cao hơn, người này không biết có lai lịch như thế nào mà Lâm Như lại dùng giọng điệu không muốn nhắc nhiều nhỉ? Chẳng lẽ là một đại nhân vật hay tâm thần nặng sao?
- Sao vậy?
Cô nhẹ nhàng hỏi, trong lời nói không hề có dấu hiệu của sự tò mò, hứng thú, giống như tùy tiện mà nói ra, Lâm Như không phát hiện ra, nhíu mày suy tư, nói:
- Người đó không hiểu vì sao đến bác sĩ Ân cũng phải nhường 5, 6 phần.
Trong mắt Mạc Y Y càng lộ ra tia hứng thú hơn, người kia đến tên bác sĩ kiêu ngạo cũng phải nhường 5, 6 phần vậy chắc không tầm thường, người như vậy, cô càng muốn biết. Nhưng Mạc Y Y đâu biết rằng chỉ vì hứng thú nhất thời này đã khiến cô không thể quay đầu lại lần nữa.
Mạc Y Y vừa bước vào phòng bệnh đã bất giác cảm thấy lạnh tóc, theo bản năng cô đưa mắt nhìn vào phòng, đôi mắt trong trẻo, ngây thơ như một đứa trẻ lén lút nhìn trộm người khác.
Đôi mắt cô căng ra, trong lòng đột nhiên dâng lên sự sợ hãi cũng là đau lòng, nỗi đau này khác hẳn mấy nỗi đau cô từng chịu, nó cứ âm ỉ dai dẳng không dứt, giống như đau vì người mình yêu vậy? Bước chân cô cũng chần chừ, nửa muốn vào nửa không muốn.
- Cô thích người đàn ông đó sao?
Mạc Y Y lẩm bẩm với chính mình, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu. Lâm Như ở bên cạnh thấy Mạc Y Y mãi không chịu vào nên tò mò định hỏi nhưng lại thôi, dù sao chuyện này cũng không thuộc phận sự của cô.
Mạc Y Y nhìn vào người đàn ông đang ngồi bình thản trên ghế lông, bộ dáng ung dung, cao quý lại tản mác ra sự trưởng thành thu hút người khác, đặc biệt là phụ nữ. Hắn rất đẹp, vẻ đẹp nam tính kết hợp với nước da màu mật càng làm cho phụ nữ có thể vì hắn mà là tất cả, môi mỏng, đôi mắt khẽ cụp lộ ra hàng lông mi dài, quyến rũ lạ thường. Mấy ngày nay cô ở thế giới này cũng không phải ăn không ngồi rồi, người đó theo trí nhớ của cô thì chính là vị hôn phu của thân chủ này - Mộ Tử Quân, cũng may đầu óc của cô cũng không phải là bỏ đi.
Mạc Y Y hít một hơi sâu, bày ra bộ mặt tươi cười, bình tĩnh bước vào.
- Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây vậy?
Mộ Tử Quân không liếc nhìn lấy Mạc Y Y một cái, căn bản là không muốn nhìn khiến Mạc Y Y có chút tức giận. Cô nàng nào đó rất bất bình, rõ ràng mình lớn tuổi hơn hắn mà lại bị coi như không khí, dĩ nhiên cô cũng quên mất hoàn cảnh của mình như thế nào rồi. Nhưng nghĩ vẫn là nghĩ, bạn nhỏ nào đó vẫn giữ nụ cười rất " nhã nhặn" trên môi, cười hỏi:
- Không biết Mộ chủ tịch đến đây có việc gì?
Lúc này, Mộ Tử Quân mới bỏ quyển sách đang đọc sang một bên, lạnh nhạt nói.
- Không ngờ cô cũng đọc mấy thể loại này.
Nhìn lại thì ngoài những quyển truyện ra thì chỉ còn mấy cuốn sách nghiên cứu cô mang đến. Mạc Y Y có chút nổi cáu, cô hỏi một đằng, hắn lại một nẻo, đúng là tức muốn chết mà. Đang cảm thấy con người Mộ Tử Quân thật thích vòng vo thì giọng nói lạnh lùng lại một lần nữa vang lên:
- Tháng sau, tôi sẽ thông báo với mọi người chuyện hủy hôn của chúng ta. Nhưng dù sao cũng phải hỏi ý kiến của cô. Thế nào?
Hắn vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc đó khiến Mạc Y Y có vài phần ngẩn người, lúc trước cô thấy rất thích nam chính lạnh lùng, bởi cảm thấy họ thật đáng thương và đặc biệt, nhưng khi trực tiếp đối mặt, cô mới biết hai từ "lạnh lùng" kia không phải cứ tùy tiện nói một hai câu là được, mà người đàn ông trước mặt cô, mới xứng đáng với hai từ này, đủ lạnh lùng vô tình để cắt đứt quan hệ với người bạn thanh mai trúc mã của mình. Nghĩ vậy, giọng cô đột nhiên lạnh hẳn đi, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười nhẹ.
- Nếu đã quyết định thì cho dù tôi có nói gì cũng không thể thay đổi được.
Khuôn mặt Mộ Tử Quân đột nhiên trầm xuống.
- Dĩ nhiên...