• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đêm đến, Nỗ Nhĩ Cáp Xích ngồi trong doanh trướng, vắt sức suy nghĩ “Vì sao Đồ Luân, Gia Ban tróc nã Ni Kham Ngoại Lan, hai lần đều tay trắng? Vì sao khi quân ta xuất phát, là đã có người báo tin? Vậy thì người báo tin là ai?”

Hắn đem hết những người ở trong quân đội nắm rõ quân cơ nghĩ qua trong đầu một lượt, cảm thấy rằng bọn họ với Ni Kham Ngoại Lan đều không có liên quan, sẽ không bán rẻ mình, báo tin cho kẻ thù. Chính lúc hắn đang suy nghĩ tới lui không giải thích được thì một mã phu chịu trách nhiệm chăm sóc ngựa đột nhiên đẩy cửa tiến vào trong phòng.

Tên mã phu này trên năm mươi tuổi, mặt dài râu cằm rối, là em họ xa của kế mẫu, tên gọi là A Mộc Đặc, luận về bối phận, Nỗ Nhĩ Cáp Xích phải gọi hắn là cậu, từ lúc khởi binh đến nay, mỗi khi có hành động, hắn đều phải sớm chuẩn bị tốt yên ngựa, rơm cỏ, ngựa, tiếp đó phải ở lại phía sau để còn thu thập các đồ vật chiếm được.

A Mộc Đặc cho người ta có ấn tượng trung thành trung hậu. Sau khi hắn vào trong trướng, tìm kiếm thạch đôn ngồi xuống, chầm chậm rút ra tẩu thuốc, tục ngữ nói “nghi tâm sinh ma quỷ”, A Mộc Đặc thấy Nỗ Nhĩ Cáp Xích dùng ánh mắt khác thường nhìn chòng chọc vào hắn, tâm lí tức khắc kinh sợ.

Thuốc lấy ra để nhồi vào trong tẩu rớt xuống, rơi ra đầy đất.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã nhìn thấy tất cả những điều này trong mắt, biểu tình của A Mộc Đặc dẫn tới sự chú ý của hắn.

Hắn trong màn trướng xoay vài vòng, bất ngờ lạnh lùng truy vấn:
- Cậu, hôm trước cậu đi đâu?

- Ta... Ta...

A Mộc Đặc nhất thời há miệng líu lưỡi, con mắt nhỏ cấp tốc xoay chuyển, hắc hắc cười, nói:
- Ngài không phải kêu ta ở nhà tiếp nhận cung tên đang làm sao.

- Vậy làm sao cậu đột nhiên lại đến đây?

- Ta đến để chuyển giao cung tên a!

Nỗ Nhĩ Cáp Xích áp sát gần A Mộc Đặc truy vấn:
- Ta kêu cậu chuyển giao sao?

- Không... Không, ta sợ mũi tên không đủ a!

A Mộc Đặc đến gần Nỗ Nhĩ Cáp Xích, nghiến răng ken két, nói:
- Giết Ni Kham Ngoại Lan, ta sao có thể ngây ngốc ở nhà? Hơn nữa, ta và lão già đó cũng có thù hận không thể giải trừ a!

- Thù gì?

- Hắn... Hắn...

A Mộc Đặc quanh co cả nửa ngày cũng không nói mối thù phát sinh ở đâu.

Cử động khác lạ của A Mộc Đặc càng khiến cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích cảnh giác.

Tối nay, Nỗ Nhĩ Cáp Xích cùng An Phí Dương Cổ thương nghị, quyết định thẩm vấn bất thình lình A Mộc Đặc.

A Mộc Đặc có tật giật mình, chưa trải qua vài hiệp đã nhận tội.

Hóa ra cả hai lần tróc nã Ni Kham Ngoại Lan tay trắng đều là A Mộc Đặc báo tin.

Ngày hôm trước, Nỗ Nhĩ Cáp Xích kêu hắn kiểm kê mũi tên, hắn liền biết rõ sắp có hành động.

Ngay sau đó, sớm phái một người cho ngựa ăn không khiến người khác chú ý, phi ngựa báo cáo cho thành chủ Tát Nhĩ Du là Nặc Mật Nạp. Nặc Mật Nạp nghe tin, báo lại cho Ni Kham Ngoại Lan.

Thẩm vấn xong xuôi, Nỗ Nhĩ Cáp Xích nổi giận sắc mặt xám xanh, đập vào chuôi đao nói:
- Giặc ngoài dễ chống, trộm nhà khó phòng, không giết chết hắn, khó làm nguôi nỗi hận trong lòng ta!

Ngày hôm sau, hắn tập hợp toàn bộ nhân mã, tuyên đọc tội trạng của A Mộc Đặc trước mọi người, hành quyết ngay tại chỗ, chặt đầu thị chúng.

oOo

Vào đêm hôm đó, cả nhà Ni Kham Ngoại Lam ngủ trong một tòa miếu đổ nát.

Hôm sau trời chưa sáng đã thu thập hành trang, dẫn theo vợ con, huynh đệ và thân quyến theo hướng Đông Bắc của Phủ Thuận Thành là Ngạc Lặc Hồn chạy trốn.

Đang ăn cơm sáng, đột nhiên Huy Mã đến báo:
- Ni Kham Ngoại Lan chạy trốn về hướng Ngạc Lặc Hồn!

Nỗ Nhĩ Cáp Xích cao hứng khua đại đao:
- Chuẩn bị ngựa!

A Cáp giữa lúc sắp chuẩn bị ngựa cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích. Đột nhiên thành Bắc phi đến một con ngựa chiến, ngựa đến trước trướng, sứ giả của Nặc Mật Đặc lao xuống.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích thấy trên thư viết: “Kiến Châu Tả Vệ Nỗ Nhĩ Cáp Xích Đô ty. Được biết ngài phát binh đi Ngạc Lặc Hồn, tấn công thành chủ Ni Kham Ngoại Lan. Trước hết thư này xin khuyên, chớ nên khinh cử vọng động, vì cai quản Hồn Hà là Đống Gia và Trát Khố Mục hai lộ, không được phép xâm phạm. Hai thành Đống Gia và Ba Đạt Nhĩ là kẻ thù của ta. Nếu như ngài tấn công Ngạc Lặc Hồn, chắc chắn phải chiếm trước Đống Gia, Ba Đạt Nhĩ, giả sử chiếm được, phải đem thành trì giao cho ta, bằng không ta sẽ không cho ngài đi qua.”

Nỗ Nhĩ Cáp Xích đọc xong, giận đến phát run hai tay, mạnh mẽ gầm lên:
- Há có lí nào như vậy! Giỏi cho tên Nặc Mật Nạp!

An Phí Dương Cổ cầm thư đọc cho mọi người nghe, sau đó nói:
- Nặc Mật Nạp nhiều lần cản trở ta xuất binh tiến quân, là cái đinh trong mắt bộ lạc ta, là cái gai trong thịt, không trừ thì họa, khó thành đại sự.

Trải qua thương nghị của các huynh đệ, Nỗ nhĩ Cáp Xích quyết định tạm thời bỏ truy kích Ni Kham Ngoại Lan và định kế tróc nã huynh đệ Nặc Mật Nạp.

Thế là cùng ngày truyền miệng cho người đưa thư từ Nặc Mật Nạp, nói rằng vào trưa ngày mai ở thành Đồ Luân nơi mà Nỗ Nhĩ Cáp Xích chinh phạt được bàn bạc việc tấn công hai thành Đống Gia, Ba Nhĩ Đạt.

Ngày hôm sau, Nặc Mật Nạp, Nại Cách Đạt nghe lời thưa lại của người đưa thư, không kìm nổi vui mừng.

Nặc Mật Nạp dương dương đắc ý ngồi trên Hôi Thố mã, dẫn theo Nại Cách Đạt, tùy tùng hơn mười người, tiến về thành Đồ Luân đàm phán.

Thành Đồ Luân cách thành Tát Nhĩ Du chỉ hơn hai mươi dặm, Nặc Mật Nạp dọc đường cầm roi thúc ngựa, chưa đến một giờ đã đến thành Đồ Luân. Bọn chúng vừa đi vào cổng thành, Nỗ Nhĩ Cáp Xích, Cát Cáp Thiện, Thường Thư, An Phí Dương Cổ mấy người đã xuất thành nghênh tiếp.

Giữa bàn tiệc, Nặc Mật Nạp đầu tiên đề xuất việc hợp binh tấn công thành Ba Nhĩ Đạt.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích chuốc một chén rượu cho Nặc Mật Nạp nói:
- Lão huynh, binh đa thế chúng, chúng ta chỉ có trăm kị binh, hay là ngài đi đầu trận nhé!

Nặc Mật Nạp vừa nâng chén rượu đến gần miệng, nghe Nỗ Nhĩ Cáp Xích nói hắn đi đầu trận, trong lòng hoảng sợ không ngừng lắc đầu nói:
- Không được! Không được! Lão hủ cũng chỉ là vẻ ngoài tốt bên trong không dùng được, tuy nói là người nhiều thế mạnh, thực ra không chịu được một kích. Hay là lão đệ đi đầu trận đi.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích lại rót cho Nặc Mật Nạp một chén rượu, tiếp đó để bình rượu xuống, nói:
- Lão đệ nguyện vì lão huynh dốc sức, chẳng qua binh khí của ta không đủ dùng. Nếu như ngài chịu đem binh khí, giáp trụ cho ta mượn, ta tình nguyện một mình tấn công.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích nhìn về đôi mắt say đắc ý của Nặc Mật Nạp, mạnh mẽ đứng lên, chìa ra hai ngón tay cái, đại biểu của hai bộ tộc vui vẻ định ra “Quân tử hiệp định”, quyết định ngày hôm sau Nỗ Nhĩ Cáp Xích phái hai mươi khinh kỵ đi lấy binh khí, giáp trụ.

Hôm sau, An Phí Dương Cổ dẫn mười chín binh sĩ đến thành Tát Nhĩ Hư, lấy đủ binh khí, giáp trụ sau đó, tạm thời trở về Hách Đồ A Lạp.

Bọn họ vừa mới xuất thành, Nỗ Nhĩ Cáp Xích kêu Cáp Thiện Đẳng dẫn theo số binh sĩ còn lại đến thành Tát Nhĩ Du.

Nặc Mật Nạp thấy Nỗ Nhĩ Cáp Xích đích thân xuất binh vào thành, tưởng rằng hắn đến để tạ ơn, liền cười tít mắt, xuất thành nghênh tiếp.

Đúng lúc Nặc Mật Nạp cúi đầu hành lễ, Ngạch Diệc Đô chạy vút ra khỏi hàng ngũ như sét đánh không kịp bưng tai, đã bắt sống Nặc Mật Nạp, đem hắn trói lại.

Huynh đệ của hắn Nại Cách Đạt cũng ngoan ngoãn làm tù binh.

Tại trận, Nỗ Nhĩ Cáp Xích sau khi liệt kê tội trạng của Nặc Mật Nạp, giao cho binh sĩ đem Nặc Mật Nạp, Nại Cách Đạt chặt đầu tại chỗ.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích không hao phí chút sức lực đã đoạt được thành Tát Nhĩ Du.

oOo

Nỗ Nhĩ Cáp Xích khởi binh hai tháng, công phá Đồ Luân thành, dùng trí lấy được Tát Nhĩ Du, lại liên tục đánh bại nhiều tiểu trại, thế lực dần dần phát triển lên, mỗi ngày lại có người đến đầu quân, binh mã dần dần tăng nhiều, âm thanh thao luyện làm chấn động sơn cốc.

Ngay sau đó mọi người đặt cho nơi đóng quân của Nỗ Nhĩ Cáp Xích một cái tên là “Tân Binh Bảo”.

Hôm nay, Nỗ Nhĩ Cáp Xích giữa lúc đang bận rộn dựng lều xây nhà cho những người đến từ bên ngoài, đột nhiên, tiêu thám đến báo.

- Bẩm báo đại nhân, ở bên ngoài thành bắt được một tên tiêu thám của quân Minh!

Tiêu thám của quân Minh vào phòng, Nỗ Nhĩ Cáp Xích bỗng nhiên đứng lên khỏi ghế tựa, đi đến gần người này.

Hóa ra thám tử này chính là Tôn Quý.

Vài ngày trước, Lý Thành Lương ở Quảng Ninh nghe nói người Nữ Chân tấp nập đến nhờ cậy Nỗ Nhĩ Cáp Xích, liền phái Tôn Quý giả trang thành người Nữ Chân, tiềm nhập Hách Đồ A Lạp, thám thính tin tức. Đồ Lỗ phát hiện, liền bắt giữ hắn, tra xét trên thân hắn thấy tiền lương và cái đai lưng của quân Minh, lập tức trói hắn chuyển đến Sơn Thành.

Lúc này, Tôn Quý tâm lý vừa sợ hãi vừa kích động.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích trông thấy Tôn Quý, liền nhớ đến công việc giao phó cho Chu Thiếu Dương.

Liền đến bên Tôn Quý, nói với hắn:
- Tôn Quý, ngươi còn nhận ra ta không?

Tôn Quý bối rối cúi chào nói:
- Bẩm có, Đô ty đại nhân.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích nghe vậy, cười nói:
- Vậy là tốt, ta hỏi ngươi, phải chăng có một vị hiệp sĩ họ Chu đến tìm ngươi?

Tôn Quý bình tâm lại, nói:
- Đúng là có.

Rồi hắn lập tức kể lại việc Chu Thiếu Dương tìm hắn.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích nghe thấy Tôn Quý nói Chu Thiếu Dương đã có được chứng cứ liên quan, cao hứng vỗ phạch một phát xuống bả vai Tôn Quý.

Cái vỗ này không nhẹ chút nào, Tôn Quý lập tức tê liệt té xuống đất.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích có chút hoảng hốt, hắn vội vàng cho người đi tìm Lao Tát hiểu biết y thuật đến cứu chữa.

Không lâu sau, Lao Tát đến, dựa theo sự căn dặn của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, lập tức nới lỏng cúc áo Tôn Quý, kê cái gối do Nỗ Nhĩ Cáp Xích đưa đồng thời lấy đệm lót nâng hai chân lên, rồi dùng ngân châm châm vào nhân trung Tôn Quý.

Tôn Quý kêu ối một tiếng, tỉnh lại.

Hắn mở to hai mắt, nhìn thấy sự mong chờ và ánh mắt lo lắng của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, tức thì rơi lệ.

Hắn nức nở cả nửa ngày trời, nghẹn ngào nói:
- Huynh đệ tốt, ta có lỗi với ngươi.

Tiếp theo hắn thuật lại mục đích và quá trình Lý Thành Lương phái hắn đến, rồi nói:
- Ta cũng là bị bức bách a! Gia đình ta có vợ con, già trẻ, không theo hắn, sẽ không thể sống nổi!

Hắn lải nhải một trận, cởi áo trong, giày vớ của quân Minh, rồi như trút được gánh nặng nói:
- Đô ty đại nhân, ta ở lại đi theo ngài nhé!

- Tốt! Tốt!

Nỗ Nhĩ Cáp Xích vội vàng nâng Tôn Quý dậy, liên tục nói:
- Hãy ở lại, ở lại.

Đợi đến lúc Tôn Quý ngồi trên giường, hơi bình tĩnh lại, Nỗ Nhĩ Cáp Xích lại nói:
- Tôn lão huynh, ngươi đã nghe qua câu chuyện Thương triều trọng dụng bề tôi Y Duẫn của nhà Hạ, Chu triều trọng dụng bề tôi Khương Thái Công của nhà Ân, cuối cùng đã thành đại nghiệp chưa?

Tôn Quý liên tục gật đầu nói:
- Có nghe qua, có nghe qua.

- Tôn Tử binh pháp có nói “Bậc vua sáng, tướng tài nếu có thể dùng người có trí lớn làm gián điệp, tất thành đại công.” Lão huynh, lịch sử đã có Khương Thái Công, Y Duẫn được hậu nhân tán dương, lẽ nào ngươi không mong muốn làm một Khương Tử Nha đương đại sao?

Tôn Quý nghe xong cười cười, nói :
- Ta bất tài, khó mà nhận sự kỳ vọng. Bất quá nếu Đô ty có hứng thú với kế phản gián, ta nguyện sẽ làm một tôn nha, cẩu nha[1] cho ngươi.

Một câu nói đùa khiến cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích ha ha cười lớn.

Tiếp đó, Nỗ Nhĩ Cáp Xích chuẩn bị tiệc rượu cho Tôn Quý, vừa uống rượu, vừa nói chuyện.

Tôn Quý tố cáo Lý Thành Lương cắt xén quân hưởng, hối lộ quan lại đủ các hành vi hủ bại, Nỗ Nhĩ Cáp Xích ghi nhớ từng việc trong lòng.

Cuối cùng Tôn Quý nói:
- Lịch sử hàng trăm ngàn năm của Thần Châu là lịch sử thay đổi triều đại này sang triều đại khác. Bất kể triều đại nào, một khi xuất hiện hôn quân tội thần thì sẽ phải sụp đổ. Đô ty đại nhân, ngài nếu như có thể đảm đương được trách nhiệm thay đổi triều đại, ty chức nguyện làm thân khuyển mã, dẫu lầy gan óc cũng không chối từ!

Những lời tâm phúc của Tôn Quý khiến cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích càng thêm cảm động.

Hắn hớp một hơi rượu nói:
- Tiểu đệ không mưu cầu làm một quốc vương, chỉ mong thống nhất vạn dặm Thần Châu, bách tính an cư lạc nghiệp. Mặc dù các triều đại đều gọi chúng ta là di nhân. Nhưng ta nghĩ, Trường Thành nội ngoại, Đại Giang Nam Bắc, Khiết Đan, Đảng Hạng, Nữ Chân, Hán nhân, ngũ quan tương tự, màu da tương đồng, đều ăn ngũ cốc tạp lương, sao lại không thể cùng hưng bang trị quốc, cùng nhau lập lên một thiên đường nhân gian?

- Nói có lý, nói có lý.
Tôn Quý liên tục tán tụng.

Cuối cùng hiến kế nói:
- Theo ý kiến tiểu đệ, nếu muốn thống nhất giang sơn, tất nhiên phải thống nhất quan ngoại. Mà trước mắt, mấu chốt của thống nhất quan ngoại là lật đổ Lý Thành Lương. Tòa lâu đài đó của triều Đại Minh tất sẽ chao đảo

Mặt trời lặn trăng lên, hai người nói chuyện đến nửa đêm, mười phần ăn ý, từng người nói rõ tâm nguyện của mình.

Hai người thỏa thuận xong, Tôn Quý sau đó quay về Quảng Ninh, chỉ nói thành Phí A Lạp Sơn bình an vô sự, làm giải trừ nghi ngờ của Lý Thành Lương đối với Kiến Châu. Đồng thời, Nỗ Nhĩ Cáp Xích cố gắng nhanh chóng đi đến Diệc Thành, gặp Chu Thiếu Dương, lợi dùng tội chứng và khe hở mâu thuẫn của Lý Thành Lương với các quan lại, để tá đao trừng ác [2].

Ngày hôm sau, Nỗ Nhĩ Cáp Xích tiễn đưa Tôn Quý, triệu tập thuộc cấp nghị sự.

Nghị sự xong, phân công cho từng người, ai mua ngựa thì mua ngựa, ai chế binh khí thì chế binh khí, ai tích lương thì tích lương, ai xây nhà thì xây nhà, vì chuyện thống nhất quan ngoại mà bận rộn ngày đêm. Đồng thời Nỗ Nhĩ Cáp Xích cũng chuẩn bị cho việc lên kinh. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK