Chu Thiếu Dương cùng với đội ngũ áp tải quân hưởng trải qua một ngày đi đường thuận lợi.
Hôm đó, đoàn người dừng chân tại một quán trà nhỏ bên đường để uống nước, chuẩn bị nghỉ ngơi lấy sức tiếp tục lên đường.
Thời tiết oi bức, tất cả các binh sĩ nhanh chóng tiến vào quán, tất cả đều tỏ vẻ mệt mỏi, ngồi xuống ghế, vừa thở dốc vừa kêu chưởng quỹ nhanh chóng mang thức ăn và trà lên.
Chu Thiếu Dương và viên tướng ngồi riêng một bàn, cả hai vừa ăn vừa bắt đầu nói chuyện.
Qua cuộc đàm đạo, Chu Thiếu Dương đã biết được tình cảnh của đám quan binh này.
Nguyên lai, vị quan binh dẫn đầu đoàn quân họ Cừu tên Thiên Long, giữ chức Du Kích (theo danh xưng quân hàm của Minh triều, tương đương với chức thiên tướng), là thủ hạ dưới trướng của vị tướng nổi danh Lý Thành Lương, tổng binh Liêu Đông.
Lần này vâng lệnh Lý tướng quân, Cừu thiên Long dẫn đầu đoàn quân áp tải quân hưởng do triều đình phát cho về nơi đóng quân, ai ngờ dọc đường có người thình lình chặn cướp quân hưởng, khiến các quân sĩ hộ tống bị tổn thương nghiêm trọng.
May là giữa đường được Chu Thiếu Dương ra tay trợ giúp, nếu không thì hậu quả khẳng định sẽ thập phần nghiêm trọng.
Trong lúc Cừu Thiên Long đang nói thì Chu Thiếu Dương chú ý đến một thanh niên độ khoảng hai mươi tuổi đang ngồi một bàn bên cạnh.
Chỉ thấy thanh niên đó mình mặc kỳ bào xanh lam, chân mang ủng cao, lưng giắt yêu đao, mi thanh mục tú, trông không giống nhân sĩ võ lâm trung nguyên.
Nhưng điều làm Chu Thiếu Dương chú ý nhất chính là cách ăn uống của gã thanh niên áo xanh, một tay cầm bánh tay kia bưng chén trà, hắn ăn uống tự hồ như một con sói lâu ngày không có gì trong bụng. Nhưng ánh mắt thì thường hướng ra ngoài chăm chăm nhìn vào đoàn mã xa ngoài quán.
Nhất cử nhất động của gã thanh niên đều không qua được ánh mắt của Chu Thiếu Dương, song hắn vẫn không nói cho Cừu Thiên Long biết vì nghĩ rằng gã thanh niên chỉ là có ý hiếu kỳ với đoàn mã xa thôi. Hơn thế nữa, khi lần đầu tiên thấy gã thanh niên, Thiếu Dương cảm thấy rất quen thuộc, hình như một người đã quen, nhưng nhất thời không nhớ ra được. Sau một hồi để ý gã thanh niên, Thiếu Dương cùng Cừu Thiên Long tiếp tục ăn uống.
Lúc này, người thanh niên chợt đứng lên trả tiền rồi bỏ đi. Sau khi ăn uống nghỉ ngơi một hồi, Chu Thiếu Dương cùng Cừu Thiên Long thúc giục đoàn quân lương nhanh chóng lên đường.
Trên đường đi, Chu Thiếu Dương hướng đến Cừu Thiên Long hỏi:
- Cừu huynh, xin hỏi còn cách bao xa nữa thì tới Phủ Thuận?
Cừu Thiên Long liền hồi đáp:
- Nếu không gặp rắc rối nào thì có thể ngày hôm sau chúng ta sẽ tới nơi.
Chu Thiếu Dương sau khi nghe Cừu Thiên Long đáp thì không hỏi thêm nữa.
Vì hắn đã nhận ra đội ngũ đang tiến vào một con đường hẹp, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, liền hết sức chăm chú quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Cừu Thiên Long thấy thần tình Chu Thiếu Dương như vậy, liền hạ lệnh cho binh sĩ đề cao cảnh giác, từng nhóm người cẩn thận tiến lên phía trước. Bỗng nhiên, phía trước xuất hiện một người ngăn chặn đoàn người Chu Thiếu Dương lại, khiến những con chiến mã giật mình hí vang.
Chu Thiếu Dương định thần nhìn kỹ thì thấy chính là người thanh niên ở tửu quán khi nãy. Cừu Thiên Long thấy có người cản đường liền hét lớn:
- Tiểu tử, dám ngang nhiên cản đường có ý đồ gì?
Người thanh niên không hề hoảng sợ nói:
- Vị quân gia này, tại hạ có tên có tuổi chứ không phải là tiểu tử gì. Còn việc tại hạ cản đường các vị tự nhiên là có nguyên do.
Chu Thiếu Dương nghe câu trả lời của thanh niên liền biết thanh niên này đến đây không có ý tốt. Cừu Thiên Long đứng bên cạnh nghe thấy thanh niên trả lời lấp lửng như vậy, trong lòng bất giác tức giận, liền lớn tiếng hỏi:
- Giỏi thật, vậy ngươi hãy đem họ tên cũng như mục đích đến của ngươi nói ra nghe thử.
Gã thanh niên liếc nhìn Cừu Thiên Long một lúc, mới chậm rãi lên tiếng:
- Quân gia, tại hạ là Đông Đại Lãng, tại hạ ngăn cản chỉ là muốn hỏi có phải quân gia đang áp giải quân lương của triều đình cấp cho Lý tướng quân chăng.
Cừu Thiên Long sau khi nghe xong, bất giác hơi cảm thấy bối rối, nhưng tức thì lấy lại bình tĩnh, tựa hồ như biết được gã thanh niên kia mưu toan điều gì, lập tức cười lớn bảo rằng:
- Hảo tiểu tử, muốn nhòm ngó quân lương à, đảm lược của ngươi cũng không nhỏ nhỉ, để ta giáo huấn ngươi một trận.
Nói xong, Cừu Thiên Long muốn nhào đến đánh người thanh niên, nhưng tức thì bị Chu Thiếu Dương ngăn lại.
Chỉ nghe Chu Thiếu Dương nói với người thanh niên:
- Đông huynh đệ, bọn tại hạ quả là áp tải quân lương của triều đình cho Lý tướng quân. Không biết huynh đệ có việc gì muốn hỏi?
Đông Đại Lãng nghe thấy Chu Thiếu Dương trả lời câu hỏi của mình tựa hồ như rất vừa lòng không kìm được tiến lên hai bước nói:
- Quả nhiên là áp tải quân lương cho Lý tướng quân. Thế thì hôm nay coi như các ngươi không may mắn. Ta hy vọng các người tự động để lại quân lương để tránh rước lấy phiền phức.
Chu Thiếu Dương thấy Đông Đại Lãng lại dám một thân một mình tới cướp quân lương tronglòng chợt nghĩ người này chắc chắn có chỗ ỷ lại, nếu không sao lại dám có hành vi này?
Đang muốn nói tiếp thì Cừu Thiên Long bên cạnh đã không thể nhẫn nhịn được nữa. Chỉ nghe thấy y nhìn về Đông Đại Lãng hét lớn:
- Giỏi a! Tiểu tử, giữa ban ngày ban mặt lại dám tới cướp quân lương, quả là có gan không nhỏ! Thật sự khiến cho người ta tức cười. Xem ra ta không giết tên tiểu tử nhà ngươi không được.
Nói xong liền vung trường thương nhắm thẳng hướng Đông Đại Lãng đang đứng đâm tới. Chu Thiếu Dương lúc này muốn ngăn cản cũng không ngăn được.
Cừu Thiên Long đã đâm gần tới trước mặt Đông Đại Lãng, thấy không được quang minh cho lắm liền hét lớn:
- Xem thương!
Thế nhưng Đông Đại Lãng chỉ thuận tiện lách người qua một chút đã tránh được một thương đó của Cừu Thiên Long, y lập tức rút yêu đao ra. Cừu Thiên Long thấy một thương không trúng đích liền tức tốc chuyển thân, bước theo hình cánh cung, đồng thời đâm ngang qua. Chiêu này Đông Đại Lãng không hề tránh né mà bước về phía trước vung đao gạt lên, chỉ nghe “roạt” một tiếng, trường thương đã bị hất lên trên. Lập tức Cừu Thiên Long xuất chiêu “Hổ bộ hạ trác”, song Đông Đại Lãng không chờ đầu thương quét đến đã nhanh chóng quay người, yêu đao theo sau chém ra. Chỉ nghe “Keng” một tiếng, trường thương đã văng ra xa.
Cừu Thiên Long tức thì cước bộ nghiêng ngả suýt chút nữa đã té xuống đất.
Đám binh sĩ nhìn thấy bất giác đều kinh hãi.
Không ai ngờ là Cừu Thiên Long lại dễ dàng bị người thanh niên đánh bại đến vậy. May mắn là còn có Chu Thiếu Dương ở đây, nếu không thì khỏi cần phải nói cũng biết bọn họ khó mà thoát khỏi kiếp nạn này.
Chu Thiếu Dương nhìn thấy Đông Đại Lãng chỉ dùng hai chiêu là đánh bại được Cừu Thiên Long trong lòng bất giác cũng cảm thấy bội phục võ công của hắn.
Hắn bước lên trước một bước, đỡ lấy Cừu Thiên Long, sau đó nhìn Đông Đại Lãng lạnh lùng nói:
- Đông huynh đệ công lực hơn người thật khiến tại hạ khâm phục. Chỉ là tại hạ thật sự không hiểu, huynh đệ võ công cao như vậy, tại sao lại đi cướp quân lương của triều đình chứ?
Đông Đại Lãng nghe thấy ngữ khí của Chu Thiếu Dương bất giác không thể không khách khí trả lời:
- Vị huynh đệ này, xem ra huynh không phải là người của quan phủ, tại sao lại ở chung với đám nô tài của triều đình chứ. Tại hạ xin nói thẳng là Lý tướng quân cùng tại hạ có một chút ân oán, vì vậy mới muốn cướp quân lương, hy vọng huynh đệ không nhúng tay vào. Bằng không đừng trách cây đao tại hạ vô tình.
Chu Thiếu Dương nghe xong liền nói:
- Đông huynh đệ, ngươi cùng Lý tướng quân có thù oán gì thì nên tìm một mình ông ta. Tại sao phải lấy quân lương chứ. Như vậy chẳng phải làm khó những binh sĩ này sao?
Đông Đại Lãng nghe xong liền trả lời:
- Huynh đệ, ta biết là làm khó các ngươi, nhưng ta cũng là có nguyên nhân bên trong, thật sự không còn cách nào khác. Hy vọng các ngươi có thể để lại quân lương!
Nói xong, không kìm được lắc lắc đầu.
Chu Thiếu Dương thấy thần tình của Đông Đại Lãng tuyệt không phải giả trá, trong lòng không khỏi có chút đồng tình liền nói:
- Đông huynh đệ, nếu việc này có nguyên nhân bên trong, không biết huynh đệ có thể cho tại hạ được biết không?
Đông Đại Lãng nghe thấy Chu Thiếu Dương nói thế liền nhìn hắn chăm chú rồi đáp:
- Huynh đệ, xin thứ lỗi tại hạ không thể nói rõ. Tại hạ chỉ có thể nói là việc này có liên quan tới gia đình tại hạ. Bất kể như thế nào, quân lương ta nhất định phải lấy. Nếu như việc này có gây khó dễ cho các ngươi thì ta cũng chỉ có thể xin lỗi mà thôi.
Nói xong trong ánh mắt lộ ra sắc thái kiên định.
Chu Thiếu Dương thấy hắn hành xử kiên quyết như thế, trong lòng tự hiểu là khuyên không được nhưng vẫn muốn thử một lần nữa liền nói:
- Đông huynh đệ, quân hưởng là quân nhu của quốc gia. Nếu quân đội không có quân hưởng thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được. Còn nữa, tội cướp quân lương chắc chắn bị chém đầu. Ngươi niên kỷ còn trẻ, vậy thì hà tất phạm vào đại tội chém đầu chứ.
Đông Đại Lãng nghe Chu Thiếu Dương nói vậy, trong lòng liền có hảo cảm với hắn nhưng vẫn kiên quyết nói:
- Vị huynh đệ này, hảo ý của ngươi ta xin đa tạ. Chỉ là tâm ý của ta đã quyết, khó có thể thay đổi.
Chu Thiếu Dương thấy không thể khuyên Đại Lãng, trong lòng quyềt định phải ngăn cản hắn mới có thể bảo vệ tính mạng của đám binh sĩ này. Nhưng hắn lại không muốn làm thương tổn tới thanh niên này. Nhất thời việc này làm cho hắn khó nghĩ.
Nghĩ ngợi một lúc, trong lòng Chu Thiếu Dương nảy ra một ý liền nói với Đông Đại Lãng:
- Đông huynh đệ, ta thấy hay là như thế này! Ta cùng ngươi tỉ thí một phen. Nếu ta thua thì bọn ta sẽ để lại quân lương. Còn nếu ngươi thua thì hy vọng Đông huynh đệ có thể nhường bước để bọn ta tiếp tục lên đường. Không biết ý của Đông huynh đệ thế nào?
Đông Đại Lãng suy nghĩ hồi lâu rồi trả lời:
- Cứ theo như lời huynh đệ vậy. Không biết chúng ta sẽ tỉ thí như thế nào?
Chu Thiếu Dương thấy hắn đáp ứng yêu cầu của mình trong lòng lấy làm cao hứng liền nói:
- Không biết Đông huynh sở trường là chưởng pháp hay binh khí?
Đông Đại Lãng trả lời:
- Tại hạ mạnh nhất là xạ tiễn. Đáng tiếc ở đây lại không có cung tên. Bất quá tại hạ cũng thiện dùng đao pháp.
Chu Thiếu Dương nghe xong liền nói:
- Sở trường của Đông huynh đệ là xạ tiễn. Nếu như hai bên tỉ thí bằng binh khí thì đối với Đông huynh có chút không công bằng, vậy thì thiệt cho huynh. Hay là để tại hạ dùng hai tay để tiếp lấy bội đao của huynh. Huynh thấy thế nào?
Đông Đại Lãng nghe xong tức thì nói:
- Vậy không được. Như vậy chẳng phải tại hạ chiếm tiện nghi sao. Không được!
Chu Thiếu Dương nghe thấy hắn nói vậy, nhận thấy hắn cũng có khí phái của nhân sĩ võ lâm, liền nói:
- Đông huynh, đừng xem thường song chưởng của ta. Đối với chưởng pháp ta cũng có chút thành tựu.
Đông Đại Lãng thấy Chu Thiếu Dương kiên quyết như vậy đành phải đáp ứng cái phương thức tỉ thí không công bằng này.
Đề nghị của Chu Thiếu Dương thật sự làm cho Cừu Thiên Long đứng bên cạnh cảm thấy lo lắng. Hắn liền cản Chu Thiếu Dương lại nói:
- Song chưởng của Chu huynh làm sao mà đối địch lại với bội đao của đối phương chứ? Huống chi võ công của đối phương rất cao. Vạn nhất nếu có sơ thất tổn thương gì thì chúng ta phải làm thế nào?
Chu Thiếu Dương nghe xong cảm động cười nói với họ Cừu:
- Cừu huynh yên tâm, ta có lòng tin là mình sẽ thắng, huynh cứ tin tưởng ta sẽ không sao đâu.
Nói xong liền bước đến phía trước Đông Đại Lãng.
Lần này Đông Đại Lãng cầm đao trong tay, thấy Chu Thiếu Dương đến trước mặt mình, cung tay lại chào nói:
- Huynh đệ, tại hạ đắc tội vậy.
Nói tới đây tay liền múa đao, nhắm thẳng Chu Thiếu Dương chém tới. Chiêu đao đầu tiên này hiển nhiên không sử dụng toàn lực, Chu Thiếu Dương dễ dàng tránh khỏi.
Chu Thiếu Dương thấy Đông Đại Lãng không hề sử dụng toàn lực thì biết rằng hắn muốn mình phải tập trung chú ý, trong lòng bất giác cảm thấy khâm phục phong thái võ sĩ của Đông Đại Lãng. Tức thì hắn liền nhìn Đại Lãng nói:
- Đông huynh, hy vọng huynh có thể xuất toàn lực để cùng ta tỉ thí công bằng.
Đông Đại Lãng nghe xong trong lòng bất giác cho rằng đối phương có ý xem thường liền vận hết công lực sử dụng một bộ đao pháp bình thường tấn công. Tuy nói rằng chỉ là một bộ đao pháp phổ thông nhưng thanh bội đao trong tay Đông Đại Lãng như một trận cuồng phong cuốn tới bao trùm lấy Chu Thiếu Dương.
Đông Đại Lãng lúc đâm lúc chém, bộ pháp phân minh, có lúc nhẹ nhàng như phi yến xuyên không, có lúc dũng mãnh như hùng ưng vồ mồi, phóng tới phóng lui nhanh như sóc, lúc đao bổ đến thì nhanh như gió…
Chu Thiếu Dương không kềm được thầm tán thưởng đao thuật của Đông Đại Lãng, song những chiêu thức phổ thông đó chưa đủ để tạo thành uy hiếp lớn đối với hắn.
Vì thế Chu Thiếu Dương nhẹ nhàng tránh khỏi, song hắn vẫn bị công lực và bá khí toát ra từ đao của đối phương làm cho kinh hãi. Hắn nghĩ thầm:"Tuy chỉ là một bộ đao pháp tầm thường, nhưng hắn đã sử ra đến mức như vậy, thật không thể xem thường!”
Đông Đại Lãng trong lòng cảm thấy kinh hãi.
Hắn thấy bộ đao pháp của mình đã đánh xong mà đối phương có thể dễ dàng né tránh lại còn chưa xuất chưởng, tự biết hôm nay đã gặp cao thủ. Vừa nghĩ như vậy bất giác liền biến đổi đao pháp, sử dụng “Tích kim đao pháp” công thẳng tới Chu Thiếu Dương.
Chu Thiếu Dương vì muốn tìm hiểu võ công của đối phương nên vẫn không nghĩ sẽ xuất chưởng, ngờ đâu chính vì suy nghĩ như vậy mà hắn đã phạm sai lầm.
Nên biết ba mươi sáu đường “Tích kim đao pháp” là đao pháp danh gia, trong đó bao hàm tinh hoa được rút ra từ rất nhiều đao pháp trong võ lâm, chiêu thức tinh diệu tuyệt luân, không thể đem so sánh với đao pháp tầm thường được. Cũng bởi vì Chu Thiếu Dương đã mất tiên cơ, cả người liền bị đao quang vây bọc.
Ba mươi sáu chiêu “Tích kim đao pháp” mỗi một chiêu đều lăng lệ vô bỉ, khiến Chu Thiếu Dương đối chiêu rất khó khăn, thân pháp hỗn loạn. May mắn là Chu Thiếu Dương có Ngũ hành mê tung bộ, vì vậy cứ gặp nguy hiểm là lại vượt qua. Chỉ là nếu kéo dài như vậy thì trước sau gì cũng có chuyện.
Chu Thiếu Dương sau khi né tránh tiếp một chiêu “Tích kim đao pháp", cuối cùng cũng xuất ra một chiêu trong Chấn thiên chưởng là “Phong vân khởi dũng” hướng về Đông Đại Lãng đánh tới.
Chiêu này Chu Thiếu Dương dùng năm thành công lực. Nào ngờ là Đông Đại Lãng không hề né tránh mà lại ra chiêu “Thượng uyển tham hoa” hóa giải lấy một chưởng của Chu Thiếu Dương.
Chu Thiếu Dương thấy hắn dùng đao hóa giải chưởng pháp, công lực khồng hề yếu kém tức thì vẫn sử dụng chiêu “Phong vân khởi dũng” nhưng tăng lên tám thành công lực một lần nữa đánh tới Đông Đại Lãng.
Lần này Đại Lãng lại không xuất đao mà lại bay lên không trung né tránh chưởng lực của Chu Thiếu Dương. Đồng thời trên không trung hắn liền sử dụng chiêu “Phong vân bài duyệt” nhắm thẳng Chu Thiếu Dương chém tới một đao.
Chu Thiếu Dương thấy vậy không kịp thu chưởng về liền sử dụng “Phi Thiên bộ pháp” nhảy tránh lên phía trên.
Trong nháy mắt đã thấy đao của Đông Đại Lãng chém vào khoảng không.
Chu Thiếu Dương liền nhân cơ hội thân hình Đông Đại Lãng đang rơi xuống xuất chiêu “Thiên ngoại hữu thiên” công tới khiến cho Đông Đại Lãng muốn né tránh cũng không kịp.
Chỉ thấy chưởng ảnh đầy trời bao vây lấy thân hình của Đông Đại Lãng khiến cho hắn vội vận hết công lực dùng chiêu “Diệt sào bảo đường” đánh xuống.
Chiêu “Diệt sào bảo đường” này chính là một tuyệt chiêu tinh diệu bao gồm cả công lẫn thủ trong “Tích kim đao pháp”! Nếu dùng công kích thì uy lực lăng lệ, biến hóa muôn đường. Còn nếu dùng để phòng thủ thì có thể kháng cự lại bất kỳ sự công kích nào của đối phương.
Đáng tiếc chiêu “Diệt sào bảo đường” chỉ có thể ngăn cản chiêu thức công kích chứ không thể chống lại chưởng lực hùng hậu của Chu Thiếu Dương. Vì vậy thanh bội đao trong tay của Đông Đại Lãng liền bị chưởng lực của Chu Thiếu Dương chấn bay.
Chỉ nghe một tiếng “keng”, thanh đao đã rơi xuống mặt đất.
Chu Thiếu Dương lúc này cũng đã quay trở lại đứng vào chỗ cũ.
Đông Đại Lãng nhìn thanh đao rời trên đất, trên mặt lộ vẻ thất vọng.
Hắn không thể tin được đối phương chỉ dùng tay không mà có thể đánh bại được hắn. Điều này khiến hắn khó có thể chấp nhận.
Chu Thiếu Dương nhìn thần sắc của Đông Đại Lãng biết đối phương thật khó tiếp nhận thất bại cuộc tỉ thí vừa rồi.
Vì vậy liền tiến tới nhặt lấy thanh đao trên mặt đất của Đông Đại Lãng rồi tiến tới bên cạnh hắn giao lại thanh đao:
- Đông huynh đao pháp quả thật cao minh, cũng may là Đông huynh nương tay nên tại hạ mới có thể thủ thắng, quả là đã khiêm nhường rồi!
Đông Đại Lãng thấy Chu Thiếu Dương sau khi thắng nhưng vẫn giữ thể diện cho mình, trong lòng bất giác cảm thấy ngại ngùng liền tiếp lời:
- Võ công của huynh đệ thật sự cao hơn ta, đó là sự thật. Ta thật muốn biết đại danh của huynh đệ để sau này có thể xin được chỉ giáo.
Chu Thiếu Dương thấy đối phương thản nhiên đối đáp, không khỏi nảy sinh cảm giác khâm phục tác phong dám nói dám làm của hắn, bởi vậy mới tự mình thông báo tính danh cho Đông Đại Lãng biết.
Đông Đại Lãng sau khi biết tính danh của Chu Thiếu Dương, hắn chắp tay hướng về phía Chu Thiếu Dương nói:
- Chu huynh, hôm nay tại hạ xin nhận thua, vấn đề quân lương tại hạ không dám nói tới nữa, chỉ hi vọng Chu huynh thông báo cho Lý tướng quân một tiếng, bảo rằng con trai của cố nhân hi vọng Lý tướng quân trả lại công đạo cho hắn, không biết Chu huynh có thể đáp ứng chăng?
Chu Thiếu Dương lắng nghe lời thỉnh cầu của đối phương, rồi quay sang nhìn Cừu Thiên Long đang đứng bên cạnh một hồi, đoạn đáp:
- Đông huynh,xin hãy yên tâm, tuy ta không phải là thuộc hạ của Lý tướng quân, nhưng ta nhất định sẽ chuyển lời đến ông ấy.
Đông Đại Lãng sau khi được Chu Thiếu Dương đáp ứng, liền nói:
- Đa tạ Chu huynh, mọi chuyện nhờ huynh, tại hạ sẽ đi trước một bước, hôm nay tại hạ có nhiều điều thất lễ, hy vọng được tái kiến, có duyên gặp lại.
Nói xong hắn quay ngươi bỏ đi.
Nhìn dáng người to cao khuất dần, trong tâm Chu Thiếu Dương dâng lên một tình cảm thân thiết, trầm mặc một lúc, Chu Thiếu Dương cùng với Cừu Thiên Long tiếp tục vận chuyển quân lương thẳng về Phủ Thuận thành.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK