• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau Chu Thiếu Dương thu thập hành trang, sau đó thân ảnh gã tựa như một làn khói bay xuống núi. Chỉ trong nháy mắt thì gã đã xuống đến chân núi, tốc độ phi hành quá nhanh khiến bản thân gã cũng không dám tin thân thủ mình lại cao minh đến vậy. Nhất thời gã có suy nghĩ nếu mình còn ở trong lực lượng bộ đội đặc chủng, dù được huấn luyện bằng cách nào đi nữa, cho tới khi chết già cũng không thể đạt được điều này.

Gã dừng lại rồi lướt mắt chiêm ngưỡng phong cảnh núi Chung Nam lần cuối. Nhìn những chữ lớn được khắc với vẻ mạnh mẽ và phiêu dật trên vách núi, bất chợt mọi chuyện mơ hồ của một năm trước quay lại trong tâm trí, trong lòng gã dâng lên một cảm xúc vô bờ.

Thời gian trôi qua thật nhanh, không ngờ bản thân gã đã sống ở thời viễn cổ hơn một năm dài. Một lần nữa những tình cảm phức tạp không thể diễn tả nên lời lại dâng trào.

Sau khi ra khỏi núi, Chu Thiếu Dương quyết định kiểm tra xem võ công của bản thân đã đạt đến cảnh giới nào. Đi đến một cánh rừng vắng thì gã dừng lại ở một khoảng trống khá rộng rãi, nó được che kín bởi cây cối bốn phía xung quanh. Thân mình đứng thẳng bất động trong giây lát, gã ngưng thần vận khí rồi đem tất cả các tuyệt học Chấn Thiên chưởng, Thiên Tâm kiếm pháp và Nguyên Vũ cương thuật ôn luyện lại một lượt.

Chu Thiếu Dương càng luyện càng đại phát hào khí, võ công phát huy càng lúc càng nhuần nhuyễn, đến tận khi trời sáng gã mới thu chưởng nạp khí và bắt đầu điều tức.

Đột nhiên mơ hồ nghe thấy như có tiếng người đang nói chuyện, lập tức gã vội ẩn thân vào trong một đám cây rậm rạp.

Một lúc sau có một thanh âm vang lên, đúng là có người đang tới gần. Gã nghe thấy người đó nói:
- Từ lão đại, đà chủ bắt chúng ta mai phục ở đây để cướp quân lương thì liệu có thành công hay không?

Người được gọi là lão đại nói :
-Ai da! Củng lão tứ, tại sao ngươi lại nhát gan sợ chuyện như vậy. Việc nhỏ như vậy mà ngươi không làm tốt thì sao cùng thủ hạ Thần Ưng bang chúng ta làm việc được?

Giọng nói có chút khẩn trương, người được gọi là Củng lão tứ lên tiếng:
- Từ lão đại, nhưng đây toàn bộ đều là quân lương của triều đình, nếu như bị phát giác ra thì chẳng phải chúng ta sẽ bị xử trảm toàn bang hay sao.

Từ lão đại nghe xong tựa như đối với thái độ của Củng lão tứ có chút không thuận nhãn, tuy vậy hắn cố che giấu điều đó và nhẹ giọng nói:
- Để ta nói cho Củng lão tứ ngươi biết. Triều đình hiện tại thì hủ bại vô năng, còn bọn quan lại chỉ biết vơ vét tiền của xương máu của bách tính, bất quá mớ quân lương này chỉ là một phần nhỏ trong số đó mà thôi. Mặt khác quân đội triều đình chỉ là những kẻ chẳng có chút tài cán gì, bọn chúng chuyên ức hiếp người hiền sợ người ác và khi phụ người nghèo. Đem mớ quân lương này cho bọn chúng ư, không bằng cho Thần Ưng bang chúng ta còn hơn. Nói dễ nghe một chút thì chúng ta làm vậy là cướp phú tế bần, thế thiên hành đạo đấy.

Lời nói vừa dứt thì chỉ nghe thấy hai tiếng “Phách! Phách!”, giống như là Từ lão đại đang vỗ vào vai của Củng lão tứ.

Nghe hai người ở trong rừng nói như vậy, Chu Thiếu Dương thầm than trong lòng, qua đoạn đàm thoại vừa rồi của bọn chúng thì dường như những tên Thần Ưng bang này muốn cướp quân lương. Cho dù thế nào đi nữa thì quân lương vạn lần không thể cướp, bọn này sao lại muốn làm ra chuyện như vậy.

Nghĩ đi nghĩ lại, gã quyết định xem cho rõ ngọn nguồn nên vội thi triển khinh công bay lên một cây to phía trước rồi nhìn xuống, chỉ thấy bên dưới có một nhóm người đang mai phục trong đám cỏ. Chu Thiếu Dương đếm qua thì thấy có khoảng hơn hai mươi người mặc quần áo màu đen, xem ra bọn họ đã có sự chuẩn bị kỹ càng trước khi đến đây.

Đột nhiên từ rừng cây phía trước truyền lại thanh âm người ngựa. Bọn hắc y dưới gốc cây lập tức lấy khăn đen ra bịt mặt, báo hiệu một trường đả đấu chắc chắn sẽ xảy ra.

Âm thanh người ngựa càng lúc càng gần, rồi một đám binh lính hộ tống bốn chiếc xe ngựa chở rương gỗ lớn hiện ra trước mắt của Chu Thiếu Dương. Đi đầu là một vị đại hán có dáng người rất uy vũ, mặc khôi giáp sáng ngời và cưỡi một con hắc mã, niên kỉ ước khoảng ba mươi tuổi. Xem ra những người này đúng là đang áp tải quân lương, chỉ trong giây lát thì bọn họ đã tiến nhập vào rừng cây.

Đến thời điểm này thì một tên bịt mặt cao lớn mới đưa tay ra hiệu cho đồng bọn, sau đó tất cả nhất tề nhảy ra khỏi bụi cỏ ngăn đội quân đang chuẩn bị xuyên qua cánh rừng lại.

Đám binh sĩ áp tải quân lương cũng nhanh chóng phản ứng lại. Bọn họ lập tức chia nhau ra bảo vệ bốn cái rương, đao thương trong tay vung lên để sẵn sàng đối phó với bọn người bịt mặt lai lịch bất minh. Hiển nhiên là những binh sĩ này đã được huấn luyện kỹ càng.

Lúc này tên quan binh ngồi trên ngựa mới lên tiếng hỏi bọn người bịt mặt:
- Úy, các người muốn làm gì? Sao tự nhiên lại dám cản đường bọn ta, phải chăng là các ngươi không muốn sống nữa?

Tên bịt mặt có dáng người cao lớn nghe thấy vậy liền cười lạnh nói:
- Bọn ta đến cướp tài sản. Khôn hồn thì để những cái rương mà bọn ngươi áp tải lại, chúng ta sẽ cho các ngươi đi qua, bằng không thì đừng trách đồ trên tay của huynh đệ ta không khách khí.

Nói xong, hắn rút thanh đao cài ở thắt lưng ra, những tên bịt mặt còn lại thấy vậy cũng đồng loạt rút vũ khí ra.

Thấy tình thế như vậy, gã quan binh không kềm được tức giận quát lên:
- Đám tặc tử các ngươi thật lớn gan, ngay cả quân lương của triều đình Đại Minh mà cũng dám cướp. Nếu không nhanh tránh đường sẽ giết không tha!

Tựa như không muốn nói nhiều, tên bịt mặt cao lớn liền vung đao bọn binh sĩ nhằm chém tới. Hai nhóm người lập tức sáp lại đánh nhau.

Chu Thiếu Dương ở trên cây thấy tình huống như vậy thì biết rằng hai bên chắc chắn sẽ có tổn thương, mình có nên nhúng tay vào chuyện này không. Nhất thời gã không quyết định được chủ ý. Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, gã đành xem tình thế phát triển như thế nào rồi mới tính.

Lúc này trận chiến giữa đám binh sĩ cùng với bọn người bịt mặt đã trở thành một trận hỗn chiến, không thể phân biệt được rõ ràng bên nào mà chỉ thấy người người đang đâm chém nhau kịch liệt vô cùng.

Sau một phen giết chóc, hiển nhiên đám binh sĩ không phải là đối thủ của của nhóm nhân sĩ võ lâm, số người ngã xuống đến tám chín phần mười, những người còn lại chỉ là miễn cưỡng liều mạng. Chu Thiếu Dương thấy vậy biết rằng không quá một khắc nữa thì toàn bộ đám quan binh sẽ không thoát khỏi bàn tay của bọn người bịt mặt.

Sau khi suy nghĩ trong lòng, gã quyết định sẽ giúp cho đám quan binh. Không cần biết kết cục như thế nào, bản thân gã cũng là người trong quân đội thì có nghĩa vụ đó. Huống chi những người đó không đáng phải chết như vậy, đã là quân nhân thì có chết cũng phải chết trên sa trường.

Quyết định như vậy nên Chu Thiếu Dương liền nhảy từ trên cây xuống. Thấy mọi người vẫn còn đang chém giết nhau, gã liền quát lớn:
- Dừng tay!

Nhóm quan binh cùng với bọn người bịt mặt nghe có người can ngăn liền dừng tay lại nhìn ra. Tên bịt mặt cao lớn thấy đó chỉ là một tên trẻ tuổi lạ mặt nên cảm thấy tức giận vô cùng, hắn đi đến bên cạnh Chu Thiếu Dương và lớn tiếng hỏi:
- Tiểu tử, là ngươi lúc nãy kêu bọn ta dừng tay phải không? Dám quản chuyện của bổn đại gia, phải chăng ngươi không muốn sống nữa?

Thấy tên bịt mặt có thái độ dữ dằn như vậy, trong lòng Chu Thiếu Dương không kềm được có chút phản cảm, tuy vậy gã vẫn nhẹ nhàng nói :
- Vốn dĩ ta cũng không muốn quản làm gì. Bọn ngươi chỉ muốn cướp tài sản mà thôi, vậy hà tất phải giết chết những binh sĩ này?

Nghe Chu Thiếu Dương nói vậy, tên bịt mặt không khỏi cảm thấy gã quá nhiều chuyện nhưng vẫn nói:
- Tiểu tử, đây không phải là chuyện của ngươi. Bọn ta chỉ phụng mệnh hành sự, không thể để người nào sống sót. Ngươi cũng đã nhìn thấy chuyện này thì xem ra cũng không thể tha cho ngươi được nữa rồi.

Chu Thiếu Dương nghe lời nói của người bịt mặt tựa hồ có ý đe doạ mình không nên xen vào chuyện này. Chỉ là bản chất của gã vốn không thích bị người khác uy hiếp, hơn nữa lúc này lại nghệ cao gan lớn, thế nên gã đáp lời:
- Nếu muốn người khác không biết ư, trừ phi mình đừng làm. Nếu ta đoán không lầm thì bọn ngươi chính là người của Thần Ưng bang, còn các hạ chắc là Từ lão đại rồi.

Nói xong gã liền nhìn thẳng vào tên bịt mặt, muốn xem sau khi nghe thấy lời của mình thì hắn sẽ có phản ứng như thế nào.

Nghe xong lời của Chu Thiếu Dương, tên bịt mặt liền cười lạnh mấy tiếng rồi nói:
- Hảo tiểu tử, xem ra ngươi biết cũng không ít. Nếu đã như vậy thì càng không thể lưu ngươi lại trên thế gian này được.

Nói xong hắn liền ra dấu cho bọn thủ hạ, còn bản thân thì giơ đao nhằm Chu Thiếu Dương đang đứng trước mặt mình chém tới.

Sau khi nghe tên bịt mặt nói vậy, biết rằng hắn muốn động thủ nên gã đã âm thầm giới bị. Do đó Chu Thiếu Dương không bị bất ngờ bởi một đao của tên bịt mặt, gã chỉ khẽ rùn người xuống là dễ dàng tránh khỏi một kích đó. Thấy một đao của mình chém vào khoảng không, tên bịt mặt lập tức biến chiêu, hướng về phía Chu Thiếu Dương đâm tới. Chu Thiếu Dương lại nhẹ nhàng tránh khỏi một đao đó.

Vốn dĩ với võ công hiện giờ của mình thì gã có thể nhanh chóng đánh bại tên bịt mặt nhưng gã muốn thử xem thành tựu của mình rốt cục như thế nào, cho nên không có ý xuất thủ. Tên bịt mặt thấy một thức hai kích của mình đều không trúng, hắn biết rằng gã thanh niên trước mặt cũng là một người tập võ, hơn nữa võ công còn rất là cao cường. Thế nên hắn quyết định phải toàn lực giải quyết tên này, nếu không sự tình có thể sẽ xảy ra bất trắc.

Nghĩ đoạn, hắn tiếp tục nhằm Chu Thiếu Dương công đến, đao thế so với lúc trước trở nên nhanh nhẹn và mạnh mẽ hơn rất nhiều. Đối với Chu Thiếu Dương thì đây bất quá chỉ là một chiêu thức phổ thông mà thôi, thân hình gã khẽ bốc lên, lại một lần nữa dễ dàng tránh được đường đao uy mãnh của tên bịt mặt.

Tên bịt mặt tựa hồ như đã tính toán trước điều đó, cho nên lúc Chu Thiếu Dương nhảy lên thì thân hình hắn nhanh chóng rùn xuống, sau đó lao về nơi Chu Thiếu Dương đang rơi xuống tung ra một chiêu thức mạnh mẽ.

Thân mình Chu Thiếu Dương đang trên đà rơi xuống thì đao của tên bịt mặt đã công đến phía dưới. Lúc này không còn kịp tránh né, gã liền sử dụng Chấn Thiên chưởng đệ nhất thức có tên Kinh Thiên Động Địa vỗ xuống mặt đất, chỉ thấy đất đá bị một chưởng đó đánh bay ra tứ phía. Tên bịt mặt tựa như không lường trước được chiêu này, trong lúc gấp gáp hắn liền cố thu lại đao thế lại và lăn người sang bên cạnh, tuy thế hắn vẫn bị khá nhiều đất đá bắn trúng người. Nhất thời cảm thấy đau đớn vô cùng nên hắn không kềm được phải đưa tay xoa xoa lên những chỗ bị thương.

Đột nhiên vài tiếng kêu la thảm thiết “A!... A!” truyền đến tai Chu Thiếu Dương.

Gã quay đầu lại nhìn thì thấy trong xa đội chỉ còn khoảng bảy tám binh sĩ, trong đó có người đứng đầu đang liều mạng cùng với mười mấy tên bịt mặt, tuy nhiên tất cả bọn họ đều đã thụ thương không nhẹ.

Chu Thiếu Dương biết rằng không xuất thủ giải quyết đám người bịt mặt này thì toàn bộ đám quan binh sẽ chết trong tay của chúng. Cho nên gã liền vội dùng một thức Bát Phương Phong Vũ nhằm tên bịt mặt đánh tới. Tên bịt mặt thấy trước mặt mình toàn là chưởng ảnh, không biết cái nào là hư cái nào là thật, hắn đang muốn thi triển khinh công lui về sau thì đã muộn. Chỉ cảm thấy trước mắt mình trống rỗng thì đã trúng một chưởng không nhẹ vào giữa ngực, thân thể hắn bị chấn bay ra xa khoảng năm bộ và rơi xuống đất. Hắn cố gượng dậy nhưng không thể nào đứng lên nổi.

Chu Thiếu Dương cũng không thèm để ý đến tên bịt mặt đã bị trúng một chưởng đó nữa, gã nhanh chóng chuyển thân lướt tới chỗ bọn người bịt mặt đang bao vây nhóm quan binh.
Thân hình còn cách nơi đó ba bốn bộ thì Chu Thiếu Dương đã xuất ra một chiêu Hô Phong Hoán Vũ, song chưởng mang theo tám thành công lực nhằm bọn người bịt mặt đang vây công đánh tới.

Chỉ nghe thấy một tiếng động lớn phát ra, bảy tám tên bịt mặt bị chấn bay ra xa và đồng loạt ngã trên mặt đất. Mấy tên còn lại bị chưởng đó làm cho sợ đến trợn mắt há miệng như nhìn thấy quái vật, chỉ biết ngây ngô nhìn Chu Thiếu Dương đang nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Chu Thiếu Dương thấy song chưởng của mình có uy lực như vậy thì cũng khẽ run lên, sau đó gã nhanh chóng định thần lại rồi nói với mấy tên bịt mặt còn lại :
- Các ngươi hãy nhanh chạy đi. Đừng để ta phải gặp lại, nếu không ta gặp tên nào sẽ giết tên đó.

Mấy tên bịt mặt đó đưa mắt nhìn Chu Thiếu Dương, rồi lại nhìn những đồng bọn thụ thương đang nằm trên mặt đất, biết rằng hôm nay mình đã gặp phải võ lâm cao thủ. Bọn chúng vội vàng đỡ những bị thương lên sau đó hoảng sợ bỏ chạy mà không cần chọn phương hướng, chỉ mong càng nhanh chóng rời khỏi cánh rừng này càng tốt.

Nhìn đám người bịt mặt thất bại bỏ chạy, Chu Thiếu Dương cảm thấy võ công của bản thân mình cũng có chút thành tựu nên thầm cao hứng trong lòng.

Đột nhiên gã nghe thấy sau lưng mình truyền lại tiếng bước chân. Gã quay đầu lại nhìn thì thấy tên quan binh chỉ huy đám lính đang đi tới. Hắn ta đi đến gần Chu Thiếu Dương rồi cung tay nói :
- Đa tạ ân cứu mệnh của đại hiệp, không biết tôn tính đại danh của đại hiệp là gì?

Chu Thiếu Dương liền hồi lễ nói:
- Không dám! Không dám! Tại hạ là Chu Thiếu Dương.

Tên quan binh đó nói tiếp:
- Chu đại hiệp xem ra là nhân sĩ võ lâm, chẳng trách võ công của đại hiệp lại cao đến vậy.

Chu Thiếu Dương nghe vị quan binh nói vậy thì khuôn mặt khẽ hồng lên, gã lúng túng nói:
- Các hạ quá khen rồi, tại hạ học thuật nông cạn không đáng được gọi là đại hiệp gì đó. Hay là chúng ta hãy gọi nhau bằng huynh đệ nhé.

Nói xong gã chợt nhớ đến bản thân mình lúc ở trong quân đội cũng thường xưng huynh gọi đệ với đồng đội. Tên quan binh này nghe vậy thì cao hứng nói:
- Được rồi, Chu huynh đệ ngươi thật sảng khoái! Không ngờ võ công ngươi rất cao mà lại khiêm tốn như vậy.

Nói xong, hắn vừa cười vừa vỗ vào tay của Chu Thiếu Dương. Vốn cùng là binh lính nên hai người nhanh chóng tạo được mối quan hệ thân thiết.

Chu Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, thấy đám quan binh trên dưới chỉ còn bảy tám binh sĩ mà vẫn còn muốn áp tải bốn rương quân lương, gã lo lắng hỏi :
- Huynh đệ, kinh qua trận chiến như vậy mà các ngươi vẫn còn muốn áp tải mớ quân lương đó sao?

Nghe Chu Thiếu Dương nói vậy, tên quan binh thở dài một tiếng rồi nói :
- Chu huynh đệ, không còn cách nào khác đâu, quân lệnh như sơn mà. Bọn ta phải đem mớ quân lương này đến thành Phủ Thuận, bằng không thì khó giữ được tính mệnh.

Chu Thiếu Dương nghe vậy hỏi tiếp:
- Huynh đệ, không biết nơi này còn cách thành Phủ Thuận bao xa?

Tên quan binh trả lời:
-Khoảng cỡ hai ba ngày đường

Chu Thiếu Dương lo lắng nói:
-Huynh đệ, nếu như phát sinh chuyện giống như thế này thì các người làm sao ứng phó nổi?

Tên quan binh lại thở dài và nói:
-Chu huynh đệ, ta cũng không biết nên làm thế nào nữa, chỉ bằng vào khả năng của bọn bọn ta thì xem ra không thể đến được thành Phủ Thuận rồi.

Nói xong hắn khẽ lắc đầu tỏ vẻ chán nản.

Chu Thiếu Dương thấy biểu hiện của tên quan binh đó như vậy, lại thấy thần thái binh lính của hắn cũng đầy vẻ bi thương, trong lòng gã thầm nghĩ: “Giúp người thì phải giúp tới cùng, hơn nữa nhất thời mình cũng không tìm được nơi hạ lạc của mẫu đỉnh. Chi bằng mình giúp bọn họ đi đến thành Phủ Thuận, sau đó mới nghe ngóng nơi hạ lạc của mẫu đỉnh cũng chưa muộn.”

Chủ ý đã quyết, gã liền hướng đến tên quan binh hỏi:
-Huynh đệ, tại hạ đúng lúc cũng muốn đến Phủ Thuận làm chút việc. Nếu như không tị hiềm thì hãy để tại hạ cùng các huynh đệ áp tải quân lương được không?

Quan binh đang cúi đầu thở dài nghe thấy Chu Thiếu Dương nói vậy thì nét mặt tươi lên, giống như trong bóng tối tìm được ánh sáng. Có cao thủ như Chu Thiếu Dương tương trợ trên đường đi sẽ an toàn hơn nhiều, do đó tên quan binh không cần suy xét mà lập tức đáp ứng Chu Thiếu Dương.

Sau khi cho mọi người nghỉ ngơi và trị liệu vết thương, Chu Thiếu Dương và tên quan binh dẫn theo mười mấy tên binh sĩ còn sống sót áp tải quân lương xuất phát, theo hướng thành Phủ Thuận thẳng tiến. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK