Mục lục
[Dịch] Phi Thăng Chi Hậu: Thần Ma Chi Chiến - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“A!”

Trong lòng hai người giật mình. Giọng nói mang theo khí chất phiêu dật xuất trần kia khiến bọn họ cảm thấy quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ nổi là ai. Hơn nữa đề nghị của đối phương rất kỳ quái, nếu như rời khỏi chẳng phải nơi này sẽ thất thủ sao?

“Xin hỏi ngươi là ai?” - Độc Cô Vô Thương theo ý thức của người nọ hỏi lại. Hiển nhiên đối phương là nhân tộc chứ không phải ma tộc, dĩ nhiên không thể nào có lòng dạ khác.

Phía bắc không gian Thái Cổ sáng trong, một nam tử mặc áo xanh lẳng lặng đứng trong hư không, mái tóc dài màu đen như rắn tung bay trong khí lưu hỗn loạn, ánh mắt sáng như sao trời. Bên dưới trường bào màu xanh, toàn thân nam tử phát ra một khí tức phiêu dật xuất trần, giống như linh hồn của y đã hợp thành một thể với vũ trụ này, không còn chia cách.

“Ta là Quân Thiên Thương.” - Nam tử áo xanh lẳng lặng nhìn về chiến trường phía xa, bình tĩnh nói. Thần sắc của y vĩnh viễn giống như gặp sóng không kinh, mang theo một chút khí tức của người đọc sách. Trong chiến đấu kịch liệt, cũng không có yêu ma nào chú ý tới vị khách không mời mà đến này.

Độc Cô Vô Thương chỉ do dự một chút, sau đó liền quyết định:
- Tây Môn, chúng ta lập tức rời khỏi!

“Tất cả tộc nhân nghe lệnh, lập tức rút lui, tiến về hướng tây nam hội hop với Huỳnh Hoặc đại nhân và những tộc nhân khác. Cao thủ Thần cấp hậu kỳ đoạn hậu!”- Giọng nói của Độc Cô Vô Thương vang lên trong đầu tất cả tộc nhân ở lỗ hổng không gian tây bắc. Mọi người đều bị quyết định này làm kinh ngạc đến ngây người. Bọn họ đều hiểu được ý nghĩa phía sau, đó là vứt bỏ lỗ hổng không gian ở đây. Không ai có thể hiểu được nguyên nhân đưa ra quyết định này, ngay cả Độc Cô Vô Thương cũng không hiểu tại sao Quân Thiên Thương lại đề nghị như vậy. Nhưng người ở hai phía đều hoàn toàn tin tưởng lẫn nhau. Theo như những nhân tộc Thái Cổ ở tây bắc không gian thấy, trong giọng nói của Độc Cô Vô Thương cũng không có vẻ muốn từ bỏ, ngược lại giống như là có đối sách mới. Đối với mọi người thì như vậy là đủ rồi.

Một khắc sau, trong ánh mắt kinh ngạc và nghi hoặc của tất cả đám yêu ma, đám nhân tộc Thái Cổ đột nhiên bỏ qua đối thủ của mình, từ bên dưới vọt lên, rút lui về hướng tây nam.

“Đã xảy ra chuyện gì?” - Nhân tộc Thái Cổ vừa rồi còn hung hãn dị thường, liều chết huyết chiến, sau một khắc lại đột nhiên lựa chọn rút lui tập thể, điều này khiến cho tất cả yêu ma đều cảm thấy kinh ngạc và nghi hoặc. Nhưng mệnh lệnh của Ám Cát Cổ Đức chỉ là tấn công lỗ hổng này, cũng không bảo bọn chúng truy kích, hơn nữa có Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương đoạn hậu cũng khiến cho bọn chúng từ bỏ ý định này.

“Loài người Thái Cổ đang giở trò gì?” – Nhìn thấy Tây Môn Y Bắc rút lui, Ám Cát Cổ Đức cũng không hạ lệnh truy kích. Hiển nhiên hành động khác thường này của nhân tộc Thái Cổ cũng khiến hắn cảm thấy nghi hoặc. Nhưng hắn cũng không có tâm tình suy nghĩ những thứ này. Trong kế hoạch tấn công Thái Cổ lần này, nhiệm vụ trước tiên chính là tấn công bốn lỗ hổng không gian, sau đó dùng sức mạnh khiến cho lỗ hổng không gian mở rộng ra. Lợi dụng tính không ổn định của lỗ hổng không gian, mở rộng nó đến toàn bộ không gian Thái Cổ, khiến cho không gian vững chắc này hoàn toàn phân giải và tan vỡ.

- Không cần đuổi theo!
Ám Cát Cổ Đức vung tay lên, gọi đám cao thủ cấp Thiên Ma Thần trở lại. Bước tiếp theo chính là bố trí ma pháp trận khiến lỗ hổng không gian phân giải và sụp đổ, công việc này có thể giao cho những yêu ma khác làm. Hắn lui ra khỏi lỗ hổng không gian, trên mặt hiện lên một nụ cười dữ tợn, giống như đã thấy được ánh bình minh của thắng lợi.

Khi Ám Cát Cổ Đức vừa lui ra khỏi không gian Thái Cổ, vô số yêu ma liền gào thét điên cuồng, tràn vào trong lỗ hổng không gian. Vừa rời khỏi lỗ hổng không gian không xa, đột nhiên một tên nam tử mặc áo xanh ở phía xa lại thu hút sự chú ý của hắn.

Gió mát thổi vào mặt, Quân Thiên Thương nở một nụ cười lạnh lẽo, dọc theo ven rìa không gian hình vòm sáng trong nhẹ nhàng đi về phía lỗ hổng không gian. Bước chân của y không lớn cũng không nhanh, nhưng chỉ trong thời gian một hơi thở đã vượt qua mấy ngàn trượng.

Quân Thiên Thương không nhanh không chậm dọc theo vách chắn không gian hình vòm đi tới, đồng thời nhẹ giọng ngâm lên:
- Trời đất có lúc tận, vũ trụ cũng luân hồi…

Giọng nói phiêu dật xuất trần kia khiến cho đám yêu ma chú ý, nhưng trong mắt Quân Thiên Thương dường như lại không nhìn thấy đại quân yêu ma vô cùng vô tận này. Khi còn cách lỗ hổng không gian mấy ngàn trượng, y bỗng vọt người lên, vẽ nên một hình cung ưu mỹ trong hư không, rơi về phía đại quân yêu ma dày đặc.

“Quân Thiên Thương!” - Ma Giới từng phái Ẩn ma tộc lẻn vào Thái Cổ, cho nên hiểu khá rõ về những cao thủ của Thái Cổ, đặc biệt cao thủ thân cận với Phong Vân Vô Kỵ. Ám Cát Cổ Đức vừa nhìn thấy Quân Thiên Thương đã nhận ra, một cảm giác bất an mãnh liệt đột nhiên dâng lên trong lòng, liền không hề suy nghĩ hét to:
- Đại quân nghe lệnh, toàn bộ rút lui!

Ám Cát Cổ Đức vừa hét lớn vừa điên cuồng bay vút về phía sau chiến trường, chỉ nhoáng lên vài cái đã bay ra mấy ngàn trượng, nhưng vẫn là đã muộn.

Khi Quân Thiên Thương từ trên vách chắn không gian nhảy xuống, công kích vô tận liền đánh về phía y, nhưng y lại giống như không nhìn thấy, vẫn bay vào trong đại quân yêu ma dày đặc. Trong tiếng vang lớn, một giọng nói lành lạnh bỗng vang khắp hư không:
- Nhất niệm luân hồi, Quân Thiên Thương!

- Trời đất một luân hồi!

“Ầm ầm!”

Theo tiếng vang ầm ầm, trong đại quân yêu ma mờ mịt đột nhiên xuất hiện hình ảnh một bánh xe to lớn, phía trên bánh xe là bóng dáng của Quân Thiên Thương. Tất cả công kích đánh vào bánh xe lớn và trên người y lại không có bất kỳ hiệu quả nào, giống như đánh vào hư không.

Áo bào xanh của Quân Thiên Thương tung bay, đứng trên bánh xe lớn, quay đầu lại liếc nhìn về hướng Thái Cổ, đôi môi khẽ mấp mày, màu sắc trong mắt nhanh chóng trở nên ảm đạm: “Tạm biệt, Thái Cổ!”

Luân hồi là vô tình nhất, thứ vô tình làm sao có thể chứa được linh hồn hữu tình?

Quân Thiên Thương cuối cùng đã hiểu vì sao Luân Hồi quyết của y vẫn không thể đại thành. Trời đất một luân hồi, mạnh như Thanh Long cũng có ngày ngã xuống, huống hồ là con người. Luân hồi vốn vô tình, chỉ khi từ bỏ cả bản thân, luân hồi mới có thể đại thành.

Trên đỉnh bánh xe lớn, bóng dáng màu xanh nhàn nhạt của Quân Thiên Thương nhanh chóng biến mất. Linh hồn của y không tồn tại ở bất kỳ một góc vũ trụ nào, cũng không tồn tại trong thế giới luân hồi. Giờ phút này linh hồn y đã dung hợp làm một với bánh xe lớn, trong trời đất đã không còn Quân Thiên Thương nữa.

Luân hồi là vô tình nhất. Nhất niệm luân hồi, Quân Thiên Thương.

Khi khí tức linh hồn của Quân Thiên Thương hoàn toàn biến mất, bánh xe lớn chợt nổ vang, đột nhiên lớn lên, trong nháy mắt hóa thành một bánh xe màu xanh khổng lồ, vắt ngang trong hư không bên ngoài lỗ hổng không gian tây bắc không xa. Lực lượng luân hồi mạnh mẽ quét qua hư không trong phạm vi mười ngàn dặm. Dưới lực hút của luân hồi, chung quanh bánh xe cao hơn một trăm ngàn trượng, từng mảng lớn yêu ma như rơm rạ bị thu gặt ngã xuống trong hư không, màu sắc trong mắt nhanh chóng biến mất. Dưới sức hút của lực lượng luân hồi, từng linh hồn dần dần rời khỏi thân thể, chui vào trong bánh xe lớn mênh mông kia.

“Ầm ầm ầm ầm!”

Từng hàng yêu ma giống như cỏ héo lần lượt ngã xuống. Thi thể bọn chúng chất đống lên nhau, trôi nổi trong hư không. Một khoảng không rộng lớn đột nhiên hóa thành một vùng tĩnh mịch.

Cách bánh xe lớn mấy chục ngàn trượng, toàn thân Ám Cát Cổ Đức run rẩy, một lực lượng to lớn không thể chống lại đang hút lấy linh hồn của hắn. “Luân hồi” do Quân Thiên Thương dùng thân nhập đạo biến thành có uy lực quá lớn, trong phạm vi một trăm ngàn trượng chung quanh bánh xe lớn, ngoại trừ Chủ Thần thì gần như không ai có thể ngăn cản được, Ám Cát Cổ Đức cũng không thể. Vào thời khắc cuối cùng, Ám Cát Cổ Đức đã ngừng lại trong lỗ hổng không gian một chút , nhưng chỉ một chút thời gian này đã định sẵn hắn không thể kịp thời chạy đi.

“Ta không phục, chỉ còn thiếu một chút thôi!” - Ám Cát Cổ Đức thét lên, nhưng giọng nói của hắn chỉ có thể vọng lại trong linh hồn. Mặc dù sở hữu thần lực mạnh mẽ, nhưng linh hồn của hắn lại không đủ để thoát khỏi lực lượng luân hồi kia. Hắn không thể nào tưởng tượng được, công pháp của một con người lại sinh ra lực lượng không thuộc về con người như vậy, đó gần như là lực lượng của thần, thậm chí ngay cả thần cũng chưa chắc có thể sở hữu loại năng lực kỳ dị này.

“Ta không phục!” - Ám Cát Cổ Đức giận dữ gầm thét, thân thể run rẩy, cố hết sức chống lại lực hút linh hồn này. Hắn có thể cảm giác được, chỉ cần bay thêm một khoảng nữa là có thể thoát khỏi lực hút đáng sợ này.

“Ong!”

Sau khi hấp thu linh hồn của hàng trăm triệu yêu ma, bánh xe màu xanh vắt ngang bên ngoài lỗ hổng không gian đột nhiên rung chuyển, đồng thời phình lớn lên gấp trăm lần, phạm vi tác dụng của lực lượng luân hồi cũng trong nháy mắt khuếch trương gấp trăm lần, mà lực lượng luân hồi cũng tăng cường gấp trăm lần.

- A!
Ám Cát Cổ Đức đau đớn kêu lên một tiếng, trên trán nổi lên từng sợi gân xanh lớn như con giun. Trong đầu hắn bỗng nổ vang, cũng không chống cự được nữa, linh hồn hóa thành một dòng ảnh màu xám bay ra, chui vào trong bánh xe lớn mênh mông xoay tròn kia.

Khi cuộc chiến thần ma lần thứ hai bộc phát XX năm, Quân Thiên Thương ngộ được Luân Hồi quyết đại thành, dùng thân nhập đạo, hóa thành “luân hồi” nằm ở lỗ hổng không gian tây bắc, bảo vệ Thái Cổ, chết.

Cùng năm đó, thống lĩnh Ma Giới là Ám Cát Cổ Đức bị “luân hồi” do Quân Thiên Thương hóa thành hút đi linh hồn, chết.

Bên ngoài lỗ hổng không gian ở hướng tây nam.

Chín gã vương triều đại đế liên thủ, đồng thời thi triển ra năng lực mạnh nhất của mình. Bóng tối vô biên bao phủ toàn bộ lỗ hổng không gian. Dưới tác dụng của “trời đất mất đi, không gian tăm tối”, “không gian hỗn loạn hư vô”, cùng với một loạt năng lực thiên phú khác của chín vương triều đại đế, từng mảng lớn yêu ma và nhân tộc Thái Cổ phân giải ra, hóa thành những chùm tro đen bay đi theo gió.

Phía sau đám người, sắc mặt Huỳnh Hoặc không ngừng biến đổi. Trông thấy năng lực kinh khủng của chín gã vương triều đại đế phía trước, ánh mắt của y bỗng nhiên hiện lên vẻ kiên nghị.

- Tất cả mọi người lui về phía sau!
Huỳnh Hoặc bỗng nhiên hét lớn, vén áo bào đen, gập người nhảy lên, không hề né tránh lao tới chín gã vương triều đại đế.

- Đại nhân!
Uy lực do chín gã vương triều đại đế liên thủ thi triển thật sự quá mạnh. Một tên cao thủ Thần cấp hậu kỳ kêu lên, muốn ngăn cản Huỳnh Hoặc, nhưng chỉ bắt được một mảnh vải trên áo bào đen của Huỳnh Hoặc.

Huỳnh Hoặc bước vào trong bóng tối nơi lỗ hổng không gian. Dưới tác dụng của năng lượng lĩnh vực chồng chất, áo bào trên người y và cả thân thể dưới áo bào đều nhanh chóng tan rã. Máu thịt và huyết quản bên ngoài bộ xương bắt đầu phân giải, hóa thành vô số hạt nhỏ bản nguyên mà mắt thường khó nhìn thấy. Lực lượng đen tối trong lĩnh vực cũng bắt đầu xâm nhập vào linh hồn của y.

“Vù!”

Trong cuồng phong, cặp mắt Huỳnh Hoặc là thứ đầu tiên vỡ tan, nhưng sắc mặt của y lại hoàn toàn bình tĩnh. Khi còn cách chín gã vương triều đại đế mấy chục trượng, y chợt ngẩng đầu lên, nhìn trời hét lớn:
- Nổ!

“Ầm!”

Hư không rung chuyển. Mây đen trên trời cao dạt ra, hiện lên cửu tinh xếp thành một hàng trên bầu trời. Cửu tinh vốn như một khối, đột nhiên ngôi sao thứ tư Huỳnh Hoặc trong đó bừng lên ánh sáng. Đưa mắt nhìn, ngôi sao thứ tư Huỳnh Hoặc đột nhiên lớn lên gấp mấy lần, giống như một chiếc đèn lồng đỏ treo trong bầu trời đêm đen kịt. Khi Huỳnh Hoặc ngửa mặt lên trời hét lớn, từ trên ngôi sao Huỳnh Hoặc đột nhiên chiếu xuống một cột sáng màu đỏ to lớn. Giữa trời đất đen kịt, cột sáng màu đỏ này tỏ ra rất nổi bật.

“Rắc rắc!”

Vầng trán Huỳnh Hoặc chợt nứt ra, dưới da thịt hiện lên một viên tinh thể màu đỏ. Cột sáng màu đỏ to lớn từ bầu trời chiếu xuống, hội tụ vào trong trán Huỳnh Hoặc. Một tiếng “bùng” vang lên, thân thể Huỳnh Hoặc đột nhiên phát ra một đoàn ánh sáng màu đỏ nóng rực, xua tan bóng tối chung quanh. Một luồng tinh lực điên cuồng tràn vào trong cơ thể y.

Huỳnh Hoặc ngẩng đầu nhìn trời, giờ phút này y và ngôi sao Huỳnh Hoặc trên chín tầng trời giống như đã hợp thành một thể, cũng cảm nhận được lực lượng hùng hậu trong ngôi sao Huỳnh Hoặc kia.

“Ta vốn do lực lượng của ngôi sao Huỳnh Hoặc sinh ra, cho nên mới có tên là Huỳnh Hoặc. Ta vốn là một kẻ chẳng lành.” - Huỳnh Hoặc nhìn lên trời, tại khoảnh khắc này thời gian đối với y dường như vĩnh hằng. Ký ức cả đời nhanh chóng lướt qua trong đầu y. Y nhớ đến lúc mình sinh ra, cha mẹ đều bị lực lượng Huỳnh Hoặc nổ tung mà chết. Nhớ đến cả đời mình đều chìm trong tự trách và thống khổ.

“Từng nhóm tộc nhân vì ta mà chết trong nhà giam Ma Giới. Ta vốn nên sớm chết đi, nhưng lại sống tới tận hôm nay. Bây giờ là lúc ta nên ra đi rồi.” - Cảm nhận được tinh lực hùng hậu trong cơ thể, trong lòng Huỳnh Hoặc đột nhiên vô cùng bình tĩnh: “Huỳnh Hoặc ơi Huỳnh Hoặc, thứ mà ngươi nợ ta, bây giờ hãy trả lại hết cho ta đi!”

“Ong!”

Trên chín tầng trời, ngôi sau Huỳnh Hoặc rung động, một đoàn lực lượng cuồng bạo phá vỡ tầng tầng không gian, rơi vào trong cơ thể Huỳnh Hoặc.

- Giết chết hắn!
Chín gã vương triều đại đế hét lên. Hành động của Huỳnh Hoặc khiến cho trong lòng bọn chúng cảm thấy cực kỳ bất an. Tát Cách Lôi Tư gầm lên, vung tay phát ra một mảng sấm sét lớn đánh về phía Huỳnh Hoặc.

Đối với hành động của chín gã vương triều đại đế, Huỳnh Hoặc vốn chẳng hề để ý. Ngay khi chín gã vương triều đại đế ra tay, trong lĩnh vực chồng chất, Huỳnh Hoặc đột nhiên quát lên một tiếng, thân thể đỏ bừng nổ tung ra.

- Đại nhân!
Đám nhân tộc Thái Cổ vừa được lệnh rút lui, từ xa xa nhìn thân thể Huỳnh Hoặc nổ tung trong ánh sáng đỏ dày đặc, không khỏi kêu lên bi thương.

“Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!”

Trong tiếng nổ lớn rung trời, thân thể Huỳnh Hoặc bắn ra ánh sáng đỏ vạn trượng, hoàn toàn bao trùm chín gã vương triều đại đế. Phía trước lỗ hổng không gian, hư không bị ánh sáng đỏ cuồng bạo liên tục phá tan, chiếu rọi không gian hướng tây nam thành một màu đỏ tươi. Chín gã vương triều đại đế không kịp chạy trốn, bị ánh sáng đỏ kia cuốn vào bên trong, hoàn toàn hóa thành hư vô.

“Vô Kỵ, tất cả xin nhờ ngươi!”

“Tạm biệt, Thái Cổ!”

Ý thức của Huỳnh Hoặc càng lúc càng mơ hồ, cuối cùng chìm vào bóng tối vô tận. Ở phương xa, Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc đang rời khỏi không gian tây bắc chạy về hướng tây nam, đột nhiên nhìn thấy cột máu chọc trời kia, lại nghe được tiếng nổ rung trời, không khỏi ngây người ra.

- Huỳnh Hoặc đại nhân!
Trong mắt Độc Cô Vô Thương ươn ướt. Lại thêm một cao thủ Thái Cổ rời đi. Mọi người phía sau đều nhìn về hướng tây nam, trong mắt lệ rơi như suối.

Tây Môn Y Bắc cầm kiếm đứng trong hư không, nhìn về hướng cột sáng màu đỏ, im lặng không nói gì, trong cặp mắt sáng ngời cũng thoáng hiện lên vẻ ảm đạm.

- Giết!

Cái chết của Huỳnh Hoặc đã kích động tất cả mọi người. Khóe mắt bọn họ như muốn nứt ra, hét lên giận dữ, giết về phía đám yêu ma bên ngoài lỗ hổng không gian. Cái chết của chín gã vương triều đại đế cũng tạo thành rung động thật lớn với đám yêu ma, dưới công kích của nhân tộc Thái Cổ hi sinh quên mình, bọn chúng liên tiếp tháo chạy, lui trở về trong hư không.

- Giết!

Phía sau chiến trường đột nhiên vang lên một trận tiếng la giết. Dưới chân trời, một cơn thủy triều màu đỏ từ sâu trong bóng tối vội vã tràn tới. Khi nhìn kỹ lại, cơn thủy triều màu đỏ kia lại là do vô số huyết tộc tạo thành. Huyết tộc dày đặc ùn ùn kéo đến, so với đại quân Ma Giới còn đông hơn.

- Huyết tộc?
Nhân tộc Thái Cổ trông thấy cảnh này đều kinh hãi, trong lòng bi phẫn cùng cực, không nghĩ tới Ma Giới vừa rút lui không lâu thì Huyết tộc lại gia nhập vào trận chiến với Thái Cổ. Tình thế rất nhanh lại xảy ra biến hóa.

- Giết!

Trong tiếng la giết rung trời, đại quân huyết tộc dày đặc bỗng xông vào trong đại quân yêu ma phía sau, chém giết với bọn chúng. Bóng người bay lượn đầy trời, tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt. Mọi người đều giật mình, sau đó liền hét lớn từ trong không gian Thái Cổ giết ra bên ngoài. Đại quân Ma Giới hai mặt thụ địch, nhất thời đại loạn.

- Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Trong lỗ hổng không gian, Độc Cô Vô Thương nhìn chiến trường hỗn loạn giữa hư không, kinh ngạc nói. Trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, huyết tộc là một trong những chủng tộc đã xâm nhập vào Thái Cổ. Không ai nghĩ tới trong cuộc chiến thần ma lần thứ hai này, huyết tộc lại đứng về phía nhân tộc.

- Đại nhân!
Trong đám Huyết tộc, một bóng dáng lướt qua toàn bộ yêu ma trên chiến trường, xuất hiện bên cạnh Độc Cô Vô Thương, sau đó nhìn về một vị chưởng khống giả Thánh điện tiền nhiệm thi lễ. Ánh mắt quét qua Độc Cô Vô Thương, thần sắc của nam tử mặc áo bào đen có khí tức như vực sâu kia khẽ giật mình:
- Độc Cô đại nhân!

- Là ngươi!
Tâm thần Độc Cô Vô Thương khẽ động, kinh ngạc nói. Y nhận ra, tên nhân tộc từ phía huyết tộc bay đến này là một Bắc Hải tù đồ, chính là một trong hai người lúc trước đi theo Huyết Hải Ma Quân Ứng Đông Lai đến đại thứ nguyên.

- Ứng Đông Lai đại nhân đã đạt thành hiệp nghị với huyết tộc sao? Bọn họ là minh hữu của chúng ta à?
Vị chưởng khống giả Thánh điện tiền nhiệm áo bạc tóc bạc đứng bên cạnh chỉ về huyết tộc phía xa hỏi. Phong Vân Vô Kỵ phái Huyết Hải Ma Quân Ứng Đông Lai đến đại thứ nguyên thử liên minh với huyết tộc, chuyện này mặc dù bí ẩn, nhưng cao tầng của Thánh điện cũng được biết.

Tên Bắc Hải tù đồ kia kể vắn tắt lại chuyện ở đại thứ nguyên một lần. Đại khái là mặc dù không nhìn thấy Huyết Tổ của huyết tộc, nhưng Huyết Tổ lại là người gián tiếp thúc đẩy huyết tộc và Thái Cổ liên minh. Mà lúc này Ứng Đông Lai đang tọa trấn trong đại quân huyết tộc, đốc thúc những huyết tộc từ đại thứ nguyên đến đây.

“Ầm!”

Một bóng chưởng màu xanh to lớn từ trên trời giáng xuống, đánh vào giữa đại quân yêu ma, một mảng lớn yêu ma lập tức hóa thành tro bụi. Độc Cô Vô Thương theo tiếng nhìn lại, trông thấy một bóng người quen thuộc trong đại quân yêu ma. Bên cạnh bóng người màu xanh kia còn có một bóng dáng màu tím khác.

- Triệu Vô Cực! Tử Hoàng!
Độc Cô Vô Thương vui mừng nói:
- Không ngờ bọn họ lại xuất hiện. Chúng ta cũng đi thôi!

Mọi người đáp lời, sau đó nhanh chóng lao vào trong chiến trường. Lúc trước Triệu Vô Cực và Tử Hoàng đều biến mất một cách kỳ lạ, đặc biệt là Tử Hoàng, không ai biết y dẫn theo người của Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái đi đâu. Lần này trở về hiển nhiên thực lực của y đã tăng lên nhiều, mỗi lần xuất thủ đều có ánh sáng tím bắn ra, một mảng lớn yêu ma liền dễ dàng bị y đánh chết.

- Kéc!

Trong đại quân yêu ma, một cô gái mặc phượng bào đỏ rực đứng trên người một con Tổ Loan màu vàng, phất tay bắn ra từng chùm ánh lửa, thiêu cháy yêu ma chung quanh thành tro bụi. Độc Cô Vô Thương do dự một chút, sau đó nhanh chóng bay đến gần Phượng Phi.

Tại Vu vực phía nam.

Hư không phía sau chín gã Hắc Ám Quân Chủ đột nhiên vặn vẹo. Bóng sáng chợt lóe lên, Bổn Tôn đột ngột từ trong hư không bước ra. Cảm nhận được khí tức của Bổn Tôn, sắc mặt của Chín gã Hắc Ám Quân Chủ lập tức biến đổi, thân thể vừa động, một lực lượng mạnh mẽ liền bao trùm toàn thân bọn chúng.

Lực lượng thời gian, “thời gian bất động”.

Đứng trước Bổn Tôn, chín gã Hắc Ám Quân Chủ căn bản không có cơ hội phản kháng. Mí mắt Bổn Tôn khép lại, sau đó lại mở ra.

“Ầm ầm ầm ầm!”

Trong những tiếng nổ liên tiếp, thân thể chín gã Hắc Ám Quân Chủ dưới áo bào đen và cả xương cốt bên trong đều nổ tung.

“Ong!”

Chín gã Hắc Ám Quân Chủ vừa bị Bổn Tôn đánh thành mảnh vụn, thần lực bên dưới vực sâu liền dao động. Một đoàn thần lực hắc ám mạnh mẽ vượt qua tầng tầng không gian, chui vào trong những mảnh vụn của chín gã Hắc Ám Quân Chủ. Dưới tác dụng của thần lực, chín gã Hắc Ám Quân Chủ trong nháy mắt lại khôi phục như lúc ban đầu.

Trước khi thần chiến diễn ra, Hắc Ám chư thần đã triệu hồi các Hắc Ám Quân Chủ đến vực sâu, tiến hành cải tạo thân thể của bọn chúng. Chỉ cần Chủ Thần bất diệt, có thần lực truyền vào, thân thể của đám Hắc Ám Quân Chủ gần như là bất tử. Đương nhiên loại thân thể bất tử này cũng phải trả giá bằng tiêu hao sức sống.

Chân mày Bổn Tôn chỉ hơi nhíu lại, một quyền đánh vào vết nứt dẫn đến vực sâu bóng tối phía sau đám Hắc Ám Quân Chủ, đễ dàng đóng kín con đường liên lạc của đám Hắc Ám Quân Chủ và chư thần dưới vực sâu.

- Gào!

Bên dưới vực sâu bóng tối, chư thần giận dữ gầm lên. Vực sâu bóng tối rộng rãi nổi lên sóng lớn ngập trời. Nhưng tất cả những thứ này đều không thể thay đổi hiện trạng của chín gã Hắc Ám Quân Chủ, bởi vì thực lực của hai bên chênh lệch quá lớn.

Sau khi giải quyết xong chín gã Hắc Ám Quân Chủ, Bổn Tôn không hề dừng lại, thân hình nhoáng lên, lập tức bay về hướng bốn Chí Tôn và Chủ Thần thứ mười bốn đang kịch chiến bên ngoài không gian.

“Xuýt!”

Bổn Tôn xuất hiện nhanh và rời đi cũng nhanh. Chỉ trong một ý niệm, chín gã Hắc Ám Quân Chủ đã nằm trên mặt đất. Lần này linh hồn của bọn chúng đã bị Bổn Tôn đánh tan, cho dù các Hắc Ám chư thần dưới vực sâu muốn hồi sinh cũng là chuyện không thể. Đợi sau khi Bổn Tôn rời đi, đám ma thần cổ xưa chung quanh nhìn thi thể của các Hắc Ám Quân Chủ, không khỏi hít một hơi lạnh, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ.

Tại một nơi trong hư không cách xa không gian Thái Cổ, ba cao thủ ma đạo đỉnh cấp vẫn luôn đứng ở xa ngóng nhìn tình hình của Thái Cổ. Ngay khi Bổn Tôn xuất hiện, trong lòng Xi Vưu có dự cảm, đột nhiên nói:
- Chúng ta cũng ra tay đi!

Trong mắt Ma Đế Hoàng thoáng hiện lên vẻ do dự, rất nhanh trong tai lại nghe được giọng nói của Trung Ương ma đế:
- Ừ, hiện giờ là thời cơ tốt nhất để chúng ta ra tay.

Vào giờ phút này Đệ Nhất phân thần lại cảm giác được sự tồn tại của Bổn Tôn. So với lần trước, khí tức của Bổn Tôn hiển nhiên đã mạnh hơn rất nhiều.

- Được rồi.
Ma Đế Hoàng vốn không cho rằng bây giờ là thời cơ tốt nhất. Theo như hắn thấy, đợi khi bốn Chí Tôn và Chủ Thần thứ mười bốn đánh nhau lưỡng bại câu thương, hoặc là một bên bị giết chết, đó mới là thời cơ tốt nhất để ra tay. Nhưng Xi Vưu và Trung Ương ma đế đều đồng ý, hắn cũng không tiện phản đối.

- Đại quân nghe lệnh, lập tức xuất phát, mục tiêu Thái Cổ!
Đệ Nhất phân thần ra lệnh một tiếng. Đám yêu ma đồng thanh hưởng ứng, từng tên hét lớn, từ trong không gian đổ nát bay vút về hướng không gian Thái Cổ. Trước khi đám yêu ma xuất phát, ba cao thủ ma đạo đỉnh cấp giữa không trung đã không còn thấy bóng dáng. Sau khi ba người rời đi không lâu, không gian đổ nát này cũng không chịu đựng được nữa, ầm ầm tan vỡ.

Cách phía bắc không gian Thái Cổ mấy triệu cây số, bốn thánh thú và Chủ Thần thứ mười bốn đang chiến đấu kịch liệt với nhau. Dưới sự khống chế của bốn Chí Tôn, bốn thánh thú không ngừng kết thành Tứ Tượng đại trận, cuốn Chủ Thần thứ mười bốn vào bên trong. Mặc dù Tứ Tượng đại trận khó vây khốn được Chủ Thần thứ mười bốn, nhưng nhờ vào lực lượng tứ tượng vận chuyển, công kích do Chủ Thần thứ mười bốn phát ra lại bị suy yếu đi rất nhiều.

- Gào!

Mặt đất núi sông bên trong Thế Giới bị phá hủy gần như không còn. Chính giữa Thế Giới to lớn, thân thể hoàng kim to lớn của Chủ Thần thứ mười bốn vắt ngang giữa trời đất, quanh người ánh chớp sáng rực, từng tia sét bạc qua lại như con thoi trên người.

- Gào!

Phía tây vang lên tiếng gầm lớn rung trời. Trong bóng tối, một con Bạch Hổ to lớn dài mấy triệu cây số đột nhiên lao ra, đụng mạnh vào thân thể to lớn của Chủ Thần thứ mười bốn. Chủ Thần thứ mười bốn lại không hề phản kháng, ngay khi thánh thú Tây Phương Bạch Hổ đánh vào người, đột nhiên lật tay đánh một chưởng vào sống lưng thánh thủ Bạch Hổ.

“Đùng!”

Dưới đáy bàn tay Chủ Thần thứ mười bốn tràn ngập tia sét màu vàng, trong nháy mắt lan khắp thân thể to lớn của thánh thú Bạch Hổ. Da thịt của thánh thú Bạch Hổ đã sớm nứt ra, trên thân hổ trắng máu tươi đầm đìa. Một chưởng của Chủ Thần thứ mười bốn đánh xuống càng khiến cho máu tươi bắn tung tóe. Thánh thú Bạch Hổ gầm lớn một tiếng, cố nén đau đớn, vừa chạm liền lui lại, nhanh chóng biến mất vào trong bóng tối phía tây.

- Kéc!
Thánh thú Bạch Hổ vừa lui, Chu Tước lại từ trong bóng tối phía bắc bay ra, chiếc mỏ sắc bén mổ vào trên người Chủ Thần thứ mười bốn. Thân thể Chủ Thần thứ mười bốn mặc dù cường hãn, nhưng bị trúng đòn này cũng đau đớn không thôi. Trên thần thể hắn xuất hiện một vết thương lớn, máu vàng từ trong vết thương ồ ạt chảy ra.

Chiến đấu như vậy đã tiếp diễn một thời gian rất dài. Bốn thánh thú đều vừa chạm là lui. Thánh lực đánh vào trên người Chủ Thần thứ mười bốn rất khó phát huy được tác dụng, chỉ có thể dùng lực lượng thân thể của thánh thú để công kích. Bị Tứ Tượng đại trận ngăn cách, Chủ Thần thứ mười bốn cũng khó liên kết với trời đất bên ngoài, mượn thần lực hùng hậu để phát huy ra uy lực mạnh mẽ của sấm sét thần phạt.

Chủ Thần thứ mười bốn không ngừng bị cuốn vào trong Thế Giới, bị bốn thánh thú liên hợp công kích, sau đó lại lao ra khỏi Tứ Tượng đại trận, rồi lại bị cuốn vào bên trong, cứ như vậy lặp đi lặp lại.

Mặc dù Chủ Thần thứ mười bốn cực kỳ mạnh mẽ, nhưng lúc này cũng bị một chút thương thế không nặng không nhẹ. Không biết tại sao, lực lượng thời gian do hắn nắm giữ rất khó phát huy được tác dụng bên trong Thế Giới. Hơn nữa lực lượng thời gian cùng lúc tác dụng lên bốn thánh thú, thời gian kéo dài rất ngắn. Đặc biệt là khi phối hợp với tinh thần công kích mạnh mẽ của Phong Vân Vô Kỵ, Chủ Thần thứ mười bốn rất khó tập trung tinh lực.

Mặc dù Chủ Thần thứ mười bốn bị thương, nhưng thương thế của bốn Chí Tôn càng nghiêm trọng hơn. Bên ngoài thân bốn Chí Tôn máu tươi đầm đìa. Mỗi đòn công kích của Chủ Thần thứ mười bốn đều tạo thành tổn thương cực lớn với bốn thánh thú. Đó còn là ở bên trong Thế Giới do Tứ Tượng đại trận kết thành, tổn thương mà Chủ Thần thứ mười gây ra cho bốn thánh thú đã yếu đi rất nhiều.

“Ầm!”

Bên trong Tứ Tượng đại trận, ánh chớp bắn ra, những tiếng gầm không ngừng vang lên. Chủ Thần thứ mười bốn và bốn Chí Tôn đều điên cuồng công kích, sét vàng dày đặc và thánh lực sáng ngời đan xen vào nhau. Thế Giới gần như bị san thành đất bằng, trở nên tiêu điều.

Thân thể cao lớn của Chủ Thần thứ mười bốn vắt ngang giữa trời đất, cặp mắt hoàng kim không ngừng tìm kiếm lối ra của Tứ Tượng đại trận. Chỉ cần tìm được thông đạo hình chữ S kia, vậy thì hắn có thể rời khỏi nơi này. Chỉ khi ở trong hư không, hắn mới có thể phát huy ra được năng lực lớn nhất, đồng thời liên tục hấp thu thần lực giết chóc từ trong vũ trụ.

“Ba vị Chí Tôn, mầm mống Thanh Long trong cơ thể ta đã không thể duy trì Tứ Tượng đại trận được nữa!” – Bên trong Thế Giới, giọng nói trịnh trọng của Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên vang lên trong đầu ba vị Chí Tôn. Ba người nghe vậy trong lòng đều trầm xuống.

Ở phía dưới, Chủ Thần thứ mười bốn đang tìm kiếm lối ra của Tứ Tượng đại trận. Đột nhiên phía trên đỉnh đầu vang lên một tiếng kêu răng rắc, lộ ra một vết nứt hẹp dài. Chủ Thần thứ mười bốn cho rằng đó là lối ra của Tứ Tượng đại trận, thân hình chuyển động, đang định bay ra. Không ngờ tiếng rắc rắc ở bống phương vẫn không ngừng lại, từng vết nứt to lớn xuất hiện chung quanh.

“Ầm!”

Sau một tiếng vang lớn, Tứ Tượng đại trận ầm ầm nổ tung, vũ trụ mênh mông lại xuất hiện trước mắt Chủ Thần thứ mười bốn. Mất đi sự che chở của Thế Giới do lực lượng tứ tượng hình thành, thân thể bốn thánh thú đầm đìa máu liền hiện ra trong mắt Chủ Thần thứ mười bốn.

- Gào!

Chủ Thần thứ mười bốn phát ra một tiếng rít chói tai, đột nhiên ra tay. Thần cách thời gian trên trán lập lòe, thời gian quy tắc trong hư không nhanh chóng dập dờn, trong nháy mắt phát ra “thời gian bất động”. Hư không đột nhiên trở nên yên tĩnh, bốn thánh thú cũng đứng yên không nhúc nhích.

“Ầm!”

Một bàn tay trắng nõn trong suốt đột nhiên từ trong hư không vươn ra, không hề quan tâm đến “thời gian bất động” do Chủ Thần thứ mười bốn thi triển, một chưởng nhẹ nhàng đánh vào ngực hắn.

“Ầm!”

Chỉ là một chưởng nhẹ nhàng, Chủ Thần thứ mười bốn đã gánh chịu hàng chục ngàn công kích của bốn thánh thú vẫn sừng sững bất động, lúc này lại giống như bị trọng thương, kêu thảm một tiếng bay ra ngoài.

Vẻ mặt Bổn Tôn hờ hững, thần cách thời gian và thần cách cứu rỗi trên trán đồng thời lấp lóe, thân thể nhoáng lên, nhanh chóng đuổi theo Chủ Thần thứ mười bốn.

Sau khi Bổn Tôn phá bỏ “thời gian bất động” do Chủ Thần thứ mười bốn thi triển lên người bốn Chí Tôn, Đông Phương Thanh Long chợt nhoáng lên, biến thành thân hình của Phong Vân Vô Kỵ. Vừa nhìn thấy Bổn Tôn, ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ liền hiện lên vẻ mừng rỡ, cổ tay rung lên. Trong tiếng kiếm ngân rung trời, Đệ Ngũ Kiếm Đảm từ trong tay áo hắn trượt ra, bay vào trong lòng bàn tay, hóa thành một thanh trường kiếm ba thước phát ra ánh sáng lạnh.

- Ba vị Chí Tôn, ta xin đi trước!
Phong Vân Vô Kỵ nói một tiếng, tay cầm Đệ Ngũ Kiếm Đảm nhanh chóng đuổi theo Chủ Thần thứ mười bốn. Sau khi bay được mấy trượng, chỉ thấy một luồng ánh sáng trắng mang theo tiếng rít chói tai bay về phía trước, sau trăm trượng đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Sau khi Phong Vân Vô Kỵ rời đi, ba vị Chí Tôn cũng không lập tức đuổi theo. Trong Tứ Tượng đại trận, Phong Vân Vô Kỵ nhờ vào mầm mống Thanh Long hóa thân thành Thanh Long, nhưng lại gần như không có thánh lực. Đông Phương Thanh Long thi triển Tứ Tượng đại trận, gần như toàn bộ đều nhờ vào ba vị Chí Tôn. Theo đó, công kích mà Chủ Thần thứ mười bốn đánh vào trên người Phong Vân Vô Kỵ, có một phần khá lớn chuyển dời đến trên người ba vị Chí Tôn còn lại. Ba vị Chí Tôn có thể nói là thương thế càng nặng thêm, ngay cả ba thánh thú cũng bị thương rất nặng.

- Đó hình như là một phân thần khác của Vô Kỵ.
Chu Tước Chí Tôn nhìn về hướng Bổn Tôn biến mất, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị. Bổn Tôn trong ba phân thần của Phong Vân Vô Kỵ biểu hiện ra thực lực gần như không phân cao thấp với Chủ Thần thứ mười bốn, khiến cho ba người vô cùng kinh hãi.

- Hắn là phân thần của y. Trong thiên hạ này, có tướng mạo giống nhau, lại có thực lực mạnh mẽ như vậy, cũng chỉ có ba phân thần của Vô Kỵ mà thôi.
Huyền Vũ Chí Tôn nói. Mặc dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng ba người vẫn thấy được tướng mạo của Bổn Tôn và Đệ Ngũ Chí Tôn giống nhau như đúc.

- Chúng ta cũng đi xem một chút. Hiện giờ cửu tinh nối liền, chính là lúc vũ trụ hỗn loạn, thần lực của Chủ Thần thứ mười bốn sẽ không ngừng tăng trưởng, e rằng Vô Kỵ sẽ thua thiệt.
Bạch Hổ Chí Tôn nói. Ba người dùng sóng ý thức trao đổi một chút, sau đó hóa thành ba vệt cầu vồng dài, nhanh chóng đuổi theo Chủ Thần thứ mười bốn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK