Mục lục
[Dịch] Phi Thăng Chi Hậu: Thần Ma Chi Chiến - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ầm!”

Tại phương đông Ma Giới, mảng lớn bùn đen mang theo đá vụn lớn nhỏ từ mặt đất bắn lên. Trong đất đá, Chủ Thần thứ mười bốn từ dưới đất bay ra, lơ lửng trong hư không, nhìn về hướng ba vị Chí Tôn biến mất, đột nhiên gầm lên một tiếng rung trời:
- Gào!

Áp lực to lớn và khí tức đen tối cực độ của Chủ Thần thứ mười bốn bao phủ toàn bộ mặt đất đen kịt. Trong tiếng gầm, vùng đất Ma Giới đột nhiên an tĩnh lại, những ma thần cổ xưa, yêu ma vương triều, yêu ma cấp thấp và Cửu U chiến sĩ đều quỳ sát xuống, cúi đầu thật sâu chạm vào mặt đất lạnh giá ẩm ướt.

- Gào!

Tiếng gầm của Chủ Thần thứ mười bốn mới vừa dừng, hướng tây bắc Ma Giới xa xôi bị mây đen bao phủ bỗng vang lên một tiếng thét dài cực kỳ dữ tợn, giống như hung thú Hồng Hoang. Vùng đất tây bắc Ma Giới ầm ầm rung chuyển, Cửu U ma khí dày đặc như núi lửa phun trào từ trong vực sâu tràn ra, phun thẳng lên trời mấy vạn trượng, nhuộm bầu trời thành một mảng đen kịt. Trong Cửu U Ma Giới bao la bên dưới vực sâu, sương mù dày đặc bắt đầu sôi trào. Tiếng rít vang lên, những khí tức to lớn mang theo dục vọng hủy diệt mãnh liệt từ dưới sương mù dày đặc nhanh chóng đứng lên, nhìn về lối ra ở nơi xa vô tận trên bầu trời Cửu U mênh mông, sau đó bàn chân nhún một cái, như một viên đạn pháo từ dưới đất vọt lên, sau khi tăng tốc vài lần liền hóa thành một vệt cầu vồng đen xé gió bay đi. Từ các nơi trên vùng đất Cửu U liên tục vang lên tiếng gầm của đám Cửu U ma thần thức tỉnh. Khắp nơi đều có những bóng người bay nghiêng lên, nhanh chóng lao về đỉnh vực sâu.

Phía trên vực sâu, hắc ám kim tự tháp có liên hệ chặt chẽ với Chủ Thần thứ mười bốn chẳng biết từ lúc nào đã biến mất. Bên dưới vực sâu liên tục có những Cửu U ma thần cao mấy chục trượng từ dưới đất bắn lên.

Phía trên vực sâu, Cửu U ma thần không ngừng tràn ra giống như một cơn thủy triều trôi nổi trên không, từng tên nhìn lên trời gầm thét mấy tiếng, không hề ngừng nghỉ bay thẳng về hướng Chủ Thần thứ mười bốn.

- Gào!

Ám Cát Cổ Đức kinh hãi nhìn một tên Cửu U ma thần từ dưới đất chui lên. Tên Cửu U ma thần phủ này vừa phá đất chui ra, liền ngửa mặt lên trời gầm lớn một tiếng. Trên bầu trời, từng đợt lực lượng đen tối rõ ràng từ trên cửu tinh chiết xạ ra, vượt qua tầng tầng hư không, chui vào trong cơ thể tên Cửu U ma thần đứng nghiêng phía trên vực sâu này.

“Rắc rắc!”

Tiếng lốp đốp giòn giã của khớp xương vang lên. Sau khi tên Cửu U ma thần kia hít một hơi tinh hoa của cửu tinh, khớp xương toàn thân liền vươn cao lên, sau mông có một chiếc đuôi nhọn dữ tợn lập loè ánh sáng lạnh quét qua hư không, phát ra tiếng động như vật sắc đâm vào làm người ta khiếp sợ không thôi.

Bàn chân nhún một cái, tên Cửu U ma thần này liền rít lên, theo sau một tên Cửu U ma thần khác xé gió bay đi. Cảnh tượng ở tây bắc Ma Giới giống như ngày tận thế.

Mang theo khí tức rét lạnh làm người ta nghẹt thở, từng tên Cửu U ma thần trong mắt lập loè ánh sáng lạnh, lướt qua trên đầu vô số yêu ma, ùn ùn bay về phía đông Ma Giới.

Chỉ chốc lát sau, vô số Cửu U ma thần như hạt mưa từ bầu trời rơi xuống, quỳ ở sau người Chủ Thần thứ mười bốn:
- Tham kiến chủ nhân!

Ánh mắt Chủ Thần thứ mười bốn quét qua đông đảo Cửu U ma thần trên mặt đất, sau đó hờ hững xoay người lại, một nắm tay đánh vào hư không. Tiếng nổ vang lên, trước người Chủ Thần thứ mười bốn bỗng xuất hiện một thông đạo không gian rộng ngàn trượng. Ở bên kia thông đạo, những dãy núi liên miên trập trùng và tầng mây mênh mông ở Thái Cổ thình lình in vào trong mắt.

Một chân của Chủ Thần thứ mười bốn đạp lên vách chắn không gian giữa Ma Giới và Thái Cổ, nhìn xuống Thái Cổ ở bên kia. Một lúc sau cánh tay phải của hắn bỗng vung lên phía trước. Ở sau người, đông đảo Cửu U ma thần liền gầm thét một trận, trong mắt lập lòe ánh sáng hung ác, từng tên đứng dậy, lướt qua Chủ Thần thứ mười bốn, mở ra những hố đen to lớn trong hư không, như thủy triều cuồn cuộn tràn vào không gian Thái Cổ.

“Ầm!”

Men theo thông đạo không gian do đám Cửu U ma thần mở ra, ma khí cuồn cuộn tràn vào tây bắc Thái Cổ. Trên mặt đất bằng phẳng nhất thời giống như hiện lên một tầng sóng biển.

“Đùng!”

Theo sau đám Cửu U ma thần bước vào, bầu trời bỗng nổi lên sấm chớp đùng đùng. Nơi Cửu U ma khí đầy tính ăn mòn tràn qua, mặt đất lặng lẽ hóa thành từng mảng cát sỏi. Trong biển khói do Cửu U ma khí hóa thành, từng tên Cửu U ma thần xuyên qua không gian tiến vào, toàn thân lập lòe ánh chớp. Sau người bọn chúng càng có nhiều Cửu U ma thần đang từ Ma Giới xuyên qua không gian đi đến.

“Ngao!”

Những tiếng gầm thét hung ác và dữ tợn vang lên ở hướng tây bắc Thái Cổ, từ xa xa truyền khắp cả vùng đất Thái Cổ.

Tại Kiếm các.

Nghe được tiếng gầm dữ tợn kia, Thánh Giả mặc áo trắng và Cổ Vu mặc áo bào đen đều kinh hãi đứng lên. Hai người nhìn về biển khói cuồn cuộn ở chân trời phía tây, cùng với Cửu U ma thần khí tức mạnh mẽ trong biển khói, hơn nữa số lượng càng lúc càng nhiều, trong lòng trầm xuống.

Đối diện với Kiếm các là Bạch Hổ Chí Tôn áo bào vỡ tan, cả người loang lổ vết máu, một tay ôm vai trái, theo tiếng nhìn về hướng tây bắc Ma Giới. Ở bên cạnh là Chu Tước và Huyền Vũ đang chữa thương cho y, lúc này hai người cũng chậm rãi quay đầu sang, mí mắt nhấp nháy với tốc độ rất chậm, nhìn về hướng đám Cửu U ma thần xuất hiện.

Vào giờ phút này, thời gian dường như đã bị cắt thành từng mảnh, sau đó từ giữa ngón tay chậm rãi rơi xuống.

Trên vùng đất Thái Cổ bóng người lay động, vô số nhân tộc Thái Cổ từ nơi tiềm tu đứng lên, hoặc đứng trên đỉnh núi cao, hoặc đứng trong đám cỏ dại, hoặc ẩn sâu dưới lòng đất vạn trượng, ánh mắt mỗi người đều nhìn về hướng tây bắc ma khí cuộn trào.

Hiên Viên đã chết, Thanh Long qua đời, Chí Tôn bị thương, Kiếm Thần chưa về… Ma Giới tấn công vào Thái Cổ, kết cục cuối cùng đã sắp đến rồi sao?

Giờ phút này trời đất yên tĩnh đến đáng sợ, mỗi người đều nghe được rõ ràng tiếng trái tim của mình đập trong lồng ngực. Ngay lúc này một tiếng gầm bỗng vang lên, theo đó cả Thái Cổ đều rung chuyển.

Tại tây bắc Thái Cổ, đám Cửu U ma thần cực kỳ cao lớn nghe được tiếng gầm phá vỡ bầu trời này liền khựng lại. Một cảm giác như gặp kẻ địch cũ khiến cho bọn chúng đang bị dục vọng giết chóc chi phối bỗng dừng bước, nghi hoặc quan sát vùng đất Thái Cổ.

Sau người đám Cửu U ma thần, Chủ Thần thứ mười bốn vừa bước qua thông đạo không gian, xuất hiện ở không gian Thái Cổ, lúc này cũng giật mình, một cảm giác bất an dâng lên trong lòng. Khác với cảm giác của đám Cửu U ma thần, Chủ Thần thứ mười bốn cảm thấy quyết định của mình để cho Cửu U ma thần bước vào Thái Cổ, dường như đã đánh thức một số nhân vật ngủ say trong thời gian dài đằng đẵng.

“Rắc rắc!”

Tại khu vực giữa Kiếm các và tây bắc Thái Cổ, tầng đất kiên cố đột nhiên nứt ra từng mảng. Mặt đất giữa các vết nứt kêu lên răng rắc sụp đổ xuống, lộ ra một cái hố lớn sâu thẳm, bên trong có sương mù lượn lờ. Tại khoảnh khắc cái hố khổng lồ này xuất hiện, đám nhân tộc Thái Cổ đột nhiên cảm giác được, từ dưới lòng đất sâu thẳm kia có những khí tức mạnh mẽ đang phóng lên cao.

“Ầm ầm!”

Tiếng chấn động to lớn từ sâu dưới đất truyền đến, phía tây lan đến khu vực đám Cửu U ma thần, phía đông kéo dài đến Kiếm vực. Cả khu vực rộng lớn đều rung chuyển.

- Gào!

Một trận tiếng gầm rung trời vang lên. Bên dưới hố đen sụp đổ kia bỗng có những bóng người to lớn từ dưới đất bay ra.

“Đùng!”

Phía trên hố đen sụp đổ, một mảng mây sét hội tụ lại, vạn tia chớp điên cuồng đánh xuống. Bên dưới tầng mây, từng tên đại hán vạm vỡ cao hơn năm trượng từ dưới đất tràn ra. Những đại hán này để trần cánh tay như gốc cây, trên cánh tay nổi lên những bắp thịt, làn da sáng ngời, gân xanh chi chít giống như những con rồng di chuyển trong da thịt, tùy thời có thể phá vỡ lớp da hóa rồng bay ra.

Mỗi tên đại hán đều phát ra khí tức mạnh mẽ như bão táp. Mái tóc bọn họ thô và dài, sâu trong con ngươi phát ra khí tức sinh mệnh hừng hực như dung nham. (những nhân tộc cao lớn này đã được nhắc đến ở chương 436)

- Gào!

Từng hàng đại hán nhìn về đám Cửu U ma thần ở phía tây, cùng phát ra một tiếng gầm chấn động lòng người. Khi những đại hán này từ dưới đất chui ra, khí tức bất khuất liền gia tăng với tốc độ nhanh gấp nhiều lần, tràn ngập cả Thái Cổ. Bắp thịt toàn thân những chiến sĩ mạnh mẽ này dường như đều do khí tức chính trực thuần túy nhất trong trời đất tạo thành.

Sau khi những đại hán kỳ dị này từ dưới đất chui lên, nơi cực tây Thái Cổ, đám Cửu U ma thần vốn hung ác dữ tợn chợt khựng lại, một cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng. Mặc dù chưa hề nhìn thấy những nhân loại Thái Cổ mạnh mẽ từ dưới đất tràn ra này, nhưng đám Cửu U ma thần lại từ trên người đối phương cảm giác giống như kẻ địch trời sinh. Phía sau không gian, đám Cửu U ma thần đang liên tục từ Ma Giới tràn vào Thái Cổ cũng không khỏi hơi chậm lại, ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Trên đỉnh Thánh sơn, Bạch Hổ Chí Tôn trên quần áo đầy vết máu, tay trái ôm ngực, đột nhiên đứng lên, không dám tin nhìn về chân trời phía tây Thánh sơn nơi vô số nhân vật mạnh mẽ xuất hiện, vẻ mặt kích động nói:
- Đây… đây là… sao có thể?

Là Chí Tôn của Thái Cổ, bọn họ tiếp xúc được rất nhiều bí mật. Nhưng đối với những nhân loại xuất thế ngang trời, thân hình rõ ràng có khác biệt với nhân tộc Thái Cổ bình thường này, ba vị Chí Tôn lại cảm thấy rất xa lạ.

Trong lúc tất cả mọi người đang kinh ngạc và nghi hoặc vì những nhân loại mạnh mẽ chưa bao giờ xuất hiện này, Huyền Vũ Chí Tôn lại giống như nhớ ra gì đó:
- Bọn họ… chẳng lẽ là tộc Bàn Cổ?

Chu Tước và Bạch Hổ nghe vậy liền giật mình, lời nói của Huyền Vũ dường như khiến bọn họ nhớ đến điều gì. Chu Tước liền xoay người lại, hơi kích động nói:
- Ngài nói là… những tộc nhân mà Hiên Viên… Hiên Viên đã từng đề cập tới?

- Toàn bộ Thái Cổ, trong các thế lực mà chúng ta chưa từng tiếp xúc qua, hẳn là chỉ có đội ngũ này mà thôi.
Bạch Hổ Chí Tôn suy tư, sau đó trả lời.

Trong ký ức của ba người, vào niên đại rất xưa khi cuộc chiến thần ma còn chưa bắt đầu, có một lần Hiên Viên dường như thấy được một số thứ sâu trong lòng đất mà những người khác không nhìn thấy. Lúc ấy Hiên Viên từng nói, sâu trong không gian Thái Cổ, ở nơi gần bản nguyên không gian có một đám tộc nhân vô cùng mạnh mẽ đang ngủ say. Những tộc nhân này cao đến hơn năm trượng, cánh tay để trần, bọn họ có ngọn lửa linh hồn rất dồi dào và mãnh liệt, nhưng dường như lại bị phong ấn, hơn nữa số lượng rất nhiều.

Lúc ấy ba người đều có mặt, nhưng thực tế cũng chỉ có một mình Hiên Viên nhìn thấy, chuyện này làm người ta cảm thấy rất khó hiểu. Công lực của bốn người vốn chênh lệch không lớn, theo lý không nên tồn tại sự khác biệt này. Lúc ấy Hiên Viên cũng không nói rõ, chỉ nói là những người này hẳn là có nhiệm vụ riêng, thời cơ chưa tới thì sẽ không ra ngoài. Lúc đó Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ vốn không để ý, không lâu sau thì cuộc chiến thần ma bộc phát nên cũng dần dần quên mất, cho tới bây giờ.

Hiên Viên Chí Tôn gọi đám người to lớn ẩn sâu trong một không gian khác, chỉ một mình y nhìn thấy này là tộc Bàn Cổ. Còn vì sao không gọi là tộc Cự Nhân hay là tên khác mà lại gọi như vậy, hôm nay Hiên Viên đã qua đời nên cũng không ai biết nguyên nhân cụ thể.

- Gào!
Phản ứng của đám Cửu U ma thần rõ ràng khiến Chủ Thần thứ mười bốn rất bất mãn, liền xoay người lại phát ra một tiếng gầm giận dữ.

- Gào!

Dưới sự thúc giục Chủ Thần thứ mười bốn, khí thế của đám Cửu U ma thần lại bừng lên, mái tóc phất một cái, vung tay lên gầm lớn.

“Ầm!”

Phía trước hố đen sụp đổ to lớn, từng tên chiến sĩ tộc Bàn Cổ nhún chân một cái, từ dưới đất vọt lên, như mưa đạn bắn về hướng đám Cửu U ma thần ở cực tây.

- Gào!

Ở bên kia, đám Cửu U ma thần gầm lên dữ tợn, thân thể cúi thấp xuống, cũng ào ạt như đạn pháo từ dưới đất vọt lên, lao về phía đám nhân loại vạm vỡ cao hơn năm trượng ở phía trước.

“Ầm!”

“Ầm!”

“Ầm!”

Cửu U ma thần và chiến sĩ tộc Bàn Cổ va chạm mạnh vào nhau hư không. Dọc theo mặt phẳng vuông góc nơi hai quân đụng vào, hư không nổi lên một làn sóng như nước gợn. Dưới lòng đất, những đại hán vạm cỡ không ngừng từ trong một không gian khác tràn ra, lao về phía trước. Còn ở phía sau, đám Cửu U ma thần cũng liên tục tràn vào Thái Cổ.

“Ầm ầm ầm!”

Không có bất kỳ kỹ xảo nào, hai bên đều sử dụng phương thức chiến đấu bằng nắm tay nguyên thủy và trực tiếp nhất, không có phòng ngự mà chỉ có tấn công. Ma khí ăn mòn đen tối nhất tràn ngập giữa vũ trụ, theo từng nắm tay đánh vào người những đại hán nhân tộc to lớn toàn thân đầy lực lượng này. Còn bên kia, chiến sĩ tộc Bàn Cổ cũng là dùng lực lượng chính trực nóng rực nhất trong trời đất, tràn đầy khí tức sinh mệnh, từng quyền đánh vào trong thân thể đám Cửu U ma thần. Hai bên đều giống như không biết mệt mỏi, cũng không biết đau đớn, chiến đấu thảm liệt làm cho người khiếp sợ không thôi.

“Xì xì!”

Mỗi quyền của đám chiến sĩ tộc Bàn Cổ đánh vào, khuôn mặt của đám Cửu U ma thần đều co rúm lại một chút, đồng thời từng luồng khói xanh từ nơi bị đánh trúng lượn lờ bốc lên. Năng lượng trong cơ thể những nhân loại Thái Cổ này dường như trời sinh khắc chế bọn chúng, nơi đánh trúng giống như bị lửa đốt cháy. Thân thể Đám Cửu U ma thần vốn do lực lượng đen tối thần túy tạo thành, vốn không chịu nổi những khí tức này tràn đầy sinh cơ này. Ngược lại, những nhân tộc Bàn Cổ cao kinh người này lại có sức sức chống cự rất mạnh đối với Cửu U ma khí có tính ăn mòn. Bắp thịt toàn thân bọn họ nổi lên, điều này khiến cho thân thể bọn họ tràn đầy tính đàn hồi, nhưng những thân hình cao lớn này lại cực kỳ cứng rắn. Thông thường đám Cửu U ma thần phải dùng mấy chục quyền liên tục đánh vào một chỗ mới có thể phá hủy phòng ngự của bọn họ.

- Gào!

Trông thấy chiến sĩ tộc Bàn Cổ dù là thuộc tính chân khí hay số lượng đều khắc chế Cửu U ma thần tiến vào Thái Cổ, Chủ Thần thứ mười bốn giận dữ gầm lên một tiếng. Ở Ma Giới bên kia càng có nhiều Cửu U ma thần từ vực sâu tràn ra, gia nhập vào Thái Cổ.

- Gào!

Dưới lòng đất cách Kiếm các tám ngàn dặm không ngừng vang lên tiếng gầm, tộc Bàn Cổ từ trong một không gian khác dưới lòng đất liên tục tràn ra, xuất hiện trên mặt đất Thái Cổ, sau đó nhanh chóng gia nhập vào trong chiến đấu.

“Ầm ầm ầm!”

Nắm tay chạm vào nhau, thanh âm vang khắp trời cao. Kết quả chiến đấu lại ngoài dự liệu của mọi người, trong lần giao chiến đầu tiên, ít nhất có đến mấy ngàn Cửu U ma thần không chịu nổi khí tức hùng hậu đánh vào trong cơ thể, nổ tung thành bụi từ bầu trời rơi xuống.

“Rào rào!”

Trông thấy chiến cuộc bất lợi, Chủ Thần thứ mười bốn liền phất áo choàng lên, hóa thành một vệt cầu vồng gia nhập vào trong chiến đấu. Tay phải của hắn mở ra, một mảng bóng đen rợp trời kín đất ập xuống đầu đối phương.

“Ầm!”

Dưới một chiêu này, mấy ngàn nhân tộc Bàn Cổ không kịp kêu lên một tiếng, bị một quyền Chủ Thần thứ mười bốn đánh thành mảnh vụn. Phía sau vòng chiến, nhân tộc Thái Cổ cao lớn vốn đang lao về hướng đám Cửu U ma thần chợt khựng lại giữa hư không.

- Gào!

Trong tiếng gầm lớn rung trời, hàng trăm ngàn nhân tộc Thái Cổ cao năm trượng dừng bước trong hư không, hai tay hợp lại khép ở trước ngực. Giữa hai tay có những đoàn khí tức chí dương chí cương chí thuần trong trời đất từ trong cơ thể hiện lên. Những nhân tộc Thái Cổ này đồng loạt gầm lên một tiếng, sau đó hai tay đẩy một cái, đoàn khí tức ẩn chứa lực lượng hùng hậu trước ngực bắn ra. Trong tiếng hư không rung động chói tai, hàng vạn đoàn ánh sáng hợp thành một hải dương trước người mọi người ba mươi trượng, lao nhanh về hướng Chủ Thần thứ mười bốn.

- Gào!

Chủ Thần thứ mười bốn cảm thấy như tôn nghiêm bị mạo phạm, phát ra một tiếng hét giận dữ rung trời. Đối mặt với sóng biển rợp trời kín đất tràn đến, hắn trực tiếp giơ một tay lên, trên đỉnh đầu có một mảng bóng đen từ ngoài bầu trời được gọi tới. Theo sau bàn tay của hắn giơ lên, lực lượng giết chóc dâng trào gầm thét, bắn về phía đám nhân tộc Bàn Cổ ở đối diện.

“Ầm!”

Trong tiếng nổ như vũ trụ sơ khai, nơi hai đoàn lực lượng mênh mông va chạm, một mảng sóng khí to lớn chợt nổ tung. Ở bên kia, Chủ Thần thứ mười bốn rên lên một tiếng thật thấp, thân thể cao lớn trượt về phía sau mấy trăm trượng mới dừng lại. Một lần giao thủ này, Chủ Thần thứ mười bốn lại hơi kém thế một chút.

Chỉ trong nháy mắt hai bên đã đánh giáp lá cà, bộc phát ra một chuỗi xung đột kịch liệt. Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Chủ Thần thứ mười bốn và nhân tộc Bàn Cổ đã giao đấu một phen. Sự cường hãn của tộc nhân Bàn Cổ giống như một nắm kim đâm vào trong lòng tất cả tộc nhân Thái Cổ nhìn thấy cảnh tượng này.

Phương thức tác chiến của nhân tộc Bàn Cổ khiến cho tất cả mọi người cảm thấy trước mắt sáng lên. Bất kể ngươi là yêu ma hay Chủ Thần, cũng bất kể ngươi lĩnh ngộ lĩnh vực hay Thế Giới, tất cả mọi người đều đứng ở khoảng cách xa, dùng năng lượng công kích trực tiếp vào mục tiêu đồng nhất. Loại phương thức công kích này cũng không phức tạp, trước kia cũng không phải chưa có ai nghĩ đến. Nhưng khác với nhiều người cùng nhau tấn công, công kích của nhân tộc Bàn Cổ đồng loạt phát ra hiển nhiên không đơn giản như một thêm một là hai, mà là uy lực gia tăng lên gấp nhiều lần. Điều kiện trước tiên của loại công kích này là tính chất năng lượng trong cơ thể tất cả người ra tay phải giống nhau như đúc, không có chân khí hỗn tạp nào.

Ở hướng Ma Giới, đám Cửu U ma thần vừa mới vượt qua không gian tiến vào Thái Cổ lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Chủ Thần thứ mười bốn. Đối với đám Cửu U ma thần xem Chủ Thần thứ mười bốn là huyền thoại bất bại, kết quả này thật sự là một đả kích to lớn.

Trên đỉnh Thánh sơn, ba vị Chí Tôn cố nén thương thế, thân thể lắc một cái, từ đỉnh Thánh sơn vọt lên không, giữa dường vẫy một cái, hóa thành ba thánh thú Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ, từ trên bầu trời bay về hướng Chủ Thần thứ mười bốn.

- Giết!

Sau sự yên lặng ngắn ngủi, vùng đất Thái Cổ đều sôi trào. Ở Đông Hải, Bắc Hải và nam bộ Thái Cổ, đông đảo nhân tộc Thái Cổ khó đếm hết lũ lượt từ nơi tiềm tu nhảy ra, tay cầm đao kiếm lướt trên không bay đến.

“Ầm!”

Mặt đất rung chuyển. Ở phương bắc Thái Cổ, một đám cường giả mặc áo bào đen từ chân trời tràn ra, lướt qua không gian bay đến. Những cường giả mặc áo bào đen này lại do Bắc Hải tù đồ trên người quấn xích dẫn đầu, cùng với mười vạn cao thủ Thần cấp hậu kỳ tu vi đạt tới Thần cấp hậu kỳ, sau chính sách máu tanh liền ẩn cư tu luyện. Hai nhóm cường giả cùng nhau bay đến, lao về phía đám Cửu U ma thần.

“Ầm!”

Trong ánh mắt chấn động của đám Cửu U ma thần, mặt đất ở phía nam Thái Cổ lại rung chuyển. Vô số chiến sĩ Huyền Vũ mặc chiến giáp màu vàng, từ hỗn độn ban đầu đã được trao nhiệm bảo vệ thánh thú Huyền Vũ, lúc này cũng phá đất chui ra, hét lên giận dữ, từ phương nam lao đến.

“Ầm!”

Trên bầu trời lại vang lên một trận như tiếng sấm. Trong nháy mắt, bầu trời bỗng nứt ra một lỗ thủng to lớn, vô số cường giả Thái Cổ mặc Phượng Hoàng chiến giáp đỏ rực từ bầu trời rơi xuống, bắn ra như trút nước.

“Ầm!”

Trong hư không ở hướng Tây nam, một khoảng không gian to lớn nứt ra, vô số cường giả Thái Cổ mặc Bạch Hổ chiến giáp từ trong hư không tràn ra, hét lên giận dữ một tiếng, lao về hướng đám Cửu U ma thần ở cực tây.

Thanh Long chết đi, chiến sĩ Thanh Long bị tiêu diệt, điều này đã thay đổi quan niệm của các chiến sĩ bảo vệ ba thánh thú khác. Khi ba vị Chí Tôn kêu gọi, bọn họ lập tức từ nơi bảo vệ tràn ra.

Biến động của ba thánh địa còn chưa ngừng, từ hướng thành Hoàng Kim ở Đông Hải bỗng xuất hiện ánh sáng rợp trời kín đất kéo đến. Diện tích của Kiếm vực tuy lớn nhưng dù sao cũng có hạn. Sau “thiên hạ luận võ”, đông đảo nhân tộc Thái Cổ đã tụ tập lại đây tu luyện. Bản thân pháp tu vốn không cần chân thân, cũng không cần nguyên khí của trời đất. Sau khi nhân tộc Thái Cổ tụ tập lại đây, Thánh Giả đã lệnh cho pháp tu quay trở về thành Hoàng Kim. Mà dưới mệnh lệnh của Trì Thương, những chiến sĩ Hoàng Kim và chiến sĩ Kiếm các cũng trở về không gian bên ngoài Thái Cổ, tu luyện trong không gian khác, chỉ còn một số ít người ở lại trấn giữ Kiếm các.

Hàng triệu pháp tu đạp pháp khí ùn ùn kéo đến, cảnh tượng vô cùng tráng lệ.

Bầu trời hoàn toàn bị nhân tộc Thái Cổ che lấp, khắp nơi trên mặt đất đều là nhân tộc. Thái Cổ vốn trống trải vì nhân tộc Thái Cổ ẩn sâu tu luyện, giờ phút này hoàn toàn bị nhân loại Thái Cổ phủ kín.

Chủ Thần thứ mười bốn dù có tài cao gan lớn, trông thấy nhân tộc Thái Cổ rợp trời kín đất tràn đến, cũng không khỏi bị khí thế mênh mông làm nghẹt thở. Nơi Cực tây, đám Cửu U ma thần vốn dữ tợn, hung ác và bất phục, lúc này cũng lộ ra vẻ kinh hoảng. Nhân tộc Thái Cổ số lượng đông đảo ùn ùn kéo đến, khí thế này thật sự quá kinh người.

- Gào!

Chủ Thần thứ mười bốn nào chịu khuất phục, liền hét lên một tiếng giận dữ, áo choàng phất lên, hóa thành một vệt cầu vồng đen bay lên trời. Giữa không trung, năm ngón tay của hắn mở ra, thời gian bất động lại xuất thủ. Không có bất kỳ âm thanh nào, ba thánh thú dài hơn mười vạn cây số và không ít nhân tộc Bàn Cổ đều bị dừng lại giữa không trung. Trong mắt Chủ Thần thứ mười bốn lóe lên một tia sáng dữ tợn, tay phải vung lên, muốn đánh trọng thương ba vị Chí Tôn lần nữa. Lúc này chiến sĩ Bạch Hổ ở gần nhất cũng còn cách một khoảng khá xa.

“Ầm!”

Một tiếng sét vang lên, trời đất chợt chìm vào một mảng đen kịt, không có một chút ánh sáng nào. Sâu trong bóng tối cực độ, một luồng ánh sáng trắng còn chói mắt hơn gấp mấy vạn lần so với mặt trời từ giữa mây chiếu xuống, đánh mạnh vào trên người Chủ Thần thứ mười bốn đang thi triển thời gian bất động với ba vị Chí Tôn.

Một kiếm này quá đột ngột, Chủ Thần thứ mười bốn cũng không kịp phòng bị, hơn nữa còn vô cùng bá đạo. Ánh kiếm chói mắt không tan như sao băng lướt qua không gian, từ trong bóng tối chém nhanh xuống, đó là biểu hiện của năng lượng cực kỳ ngưng tụ.

“Ầm ầm!”

Không kịp đề phòng, Chủ Thần thứ mười bốn vốn đang định ra tay bị một kiếm này chém vào sau lưng, liền từ giữa không trung rơi thẳng xuống, đâm vào sâu trong tầng đất. Nơi cực tây Thái Cổ xuất hiện một vết nứt mấy vạn dặm, chia mặt đất ra hai, bên dưới toát ra những tia khí nóng như vừa bốc cháy.

Đám Cửu U ma thần đang khổ sở kịch chiến với chiến sĩ tộc Bàn Cổ đều giật mình. Chỉ trong mấy lần giao thủ, Chủ Thần đã bị một kiếm từ ngoài đến này đánh vào trong tầng đất Thái Cổ. Bọn chúng nào dám ham chiến, liền ào ạt lui về phía sau. Ở hậu phương, đám chiến sĩ Cửu U vừa thức tỉnh không lâu, từ dưới Cửu U bước giữa không trung đi đến, nhìn thấy một kiếm giống như thần linh này cũng lũ lượt dừng lại trong thông đạo không gian.

- Tây Môn!

- Độc Cô!

Trên đỉnh Kiếm các, Cổ Vu và Thánh Giả bỗng nhiên đứng lên, vẻ mặt kích động nhìn lên mây đen nơi cực tây. Nơi đó có một nam tử lạnh đạm, mái tóc dài tùy ý bay ở phía sau, áo trắng như tuyết, cùng với một lão nhân áo xanh từ trên trời bay đến. Hai người này không phải Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương khổ tu “thiên hạ tấn công” và “thiên hạ phòng ngự” thì là ai?

Nhìn khắp Thái Cổ, trong khi uy lực của lực lượng thánh thú đối với Chủ Thần thứ mười bốn giảm đi rất nhiều, cũng chỉ có một kiếm biến thái của Tây Môn Y Bắc tu luyện “thiên hạ tấn công”, vượt cấp giết người mới có thể gây tổn thương đến Chủ Thần thứ mười bốn.

Chủ Thần thứ mười bốn bị đánh vào trong tầng đất, thời gian bất động lập tức bị phá tan. Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương liền tiến lên, khom người nói:
- Tây Môn Y Bắc tham kiến Chí Tôn!

- Độc Cô Vô Thương tham kiến Chí Tôn!

Trong hư không, ba vị Chí Tôn đã sớm khôi phục lại hình người. Nhìn thấy Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương cường thế trở về, Bạch Hổ và Chu Tước đều mừng rỡ. Hai người đều thấy được uy lực một kiếm vừa rồi của Tây Môn Y Bắc, cho dù là Chí Tôn, nhìn thấy một tộc nhân có thể phát ra một kiếm kinh khủng như vậy cũng rất kinh ngạc. Đối với Thái Cổ, có được một cường giả như vậy là một sự vui mừng rất lớn. Còn về phần Huyền Vũ Chí Tôn thì chưa từng gặp qua Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương, không tiện chen lời vào, chỉ gật một cái.

- Thật tốt quá! Tây Môn Y Bắc, Độc Cô Vô Thương, các người xuất hiện rất kịp thời, tộc ta lại có thêm trợ thủ mạnh rồi!
Chu Tước vui mừng nói. Mặc dù tiếp xúc không nhiều, nhưng yêu người thì yêu cả đường đi lối về, bởi vì nàng quan tâm đến Phong Vân Vô Kỵ, cho nên cũng chú ý tới những người bên cạnh hắn. Về việc biến mất của hai người, Chu Tước Chí Tôn đã biết được tình hình cụ thể từ nơi trưởng lão Bắc Hải, hai người này vốn là xuyên qua không gian, đi đến trong vũ trụ mênh mông ẩn cư tu luyện kiếm đạo đỉnh cấp.

“Thiên hạ tấn công” và “thiên hạ phòng ngự” chính là đỉnh cao trong kiếm đạo cực đoan. Có câu là “vạn pháp tương thông, đường lớn giống nhau”, hai người tu đến đỉnh cao cũng không khác gì Chí Tôn, chỉ là không dung hợp với thánh thú mà thôi. Có điều hơi kỳ quái, sau khi kiếm đạo của Tây Môn và Độc Cô đại thành, ngược lại càng trở nên bình thường, ngay cả khi hai người đứng trên không, dưới chân cũng không thấy chó chút khí tức nào tỏa ra, cũng không có dấu hiệu gì long trời lở đất. Nếu không có một kiếm kia, cũng không ai biết kiếm đạo của Tây Môn Y Bắc đã kinh khủng đến mức độ này.

“Ầm ầm!”

Lúc này sâu trong lòng đất bỗng vang lên một trận rung động kịch liệt, vết nứt thật sâu từ nam đến bắc không ngừng rung chuyển, chùm lớn đá vụn từ hai bên chấn động rớt xuống.

Bạch Hổ Chí Tôn thấy thế, sắc mặt nghiêm túc, lập tức nói với Tây Môn và Độc Cô:
- Tây Môn, một kiếm kia của ngươi mặc dù lợi hại, nhưng e rằng còn chưa thể khiến Chủ Thần thứ mười bốn bị thương nặng. Hiện giờ tổn thương do thánh lực gây nên đối với Chủ Thần thứ mười bốn tổn thương đã suy yếu rất nhiều, còn những đòn tấn công khác thì lại bị bộ Sát Lục chiến giáp trên người hắn ngăn cản phần lớn. Nếu muốn đánh bại Chủ Thần thứ mười bốn, chúng ta phải hợp sức lại mới được.

Trước khi Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương rời khỏi Thái Cổ thì Chủ Thần thứ mười bốn còn chưa phá phong ấn ra ngoài, cho nên hai người cũng không biết lai lịch của hắn. Lúc này nghe Bạch Hổ Chí Tôn nói, trong lòng hai người mới bừng tỉnh. Chẳng trách đối phương lợi hại như vậy, hóa ra lại là một Chủ Thần.

- Gào!

Thân hình nhoáng một cái, Bạch Hổ Chí Tôn đã hóa thành một con hổ trắng to lớn, tiếng gầm vang dội chấn động trong hư không:
- Mọi người cẩn thận. Chủ Thần thứ mười bốn nắm giữ lực lượng thời gian, tất cả hãy tản ra, tránh để hắn đồng thời dùng lực lượng thời gian khống chế.

“Ầm!”

Lời nói của của Bạch Hổ Chí Tôn còn chưa dứt, dưới đất lại rung chuyển một trận. Một bóng đen mang theo đá vụn đầy trời từ dưới đất bắn ra, cả người khói lửa ngập trời.

- Kéc!

- Gừ!

Hai tiếng kêu vang lên, Chu Tước và Huyền Vũ đồng thời hóa thành thánh thú. Ba vị Chí Tôn, Độc Cô và Tây Môn cũng không nói nhiều, thân hình nhoáng lên, lập tức tản ra.

Ngay lúc này, vô số nhân tộc Thái Cổ ở bốn phương đã ùn ùn kéo đến. Trên bầu trời đã có ba vị Chí Tôn, Tây Môn và Độc Cô, nhân tộc Thái Cổ khác liền hợp sức với tộc Bàn Cổ lao thẳng về phía đám Cửu U ma thần.

Mặc dù Cửu U Ma Thần nổi tiếng là cường hãn và hung dữ, nhưng đối mặt với nhân tộc Thái Cổ rợp trời kín đất lao đến, trong mắt cũng là hiển lên vẻ kinh hoàng, vừa đánh vừa lui về phía sau, chỉ có thể dựa vào không gian nhỏ hẹp để hạn chế công kích của nhân tộc.

- Ha!

- Giết!

Trong tiếng hét, từ trên trời và dưới đất, công kích như núi lở trút xuống. Trong tầm mắt của đám Cửu U ma thần đã không nhìn thấy trời đất Thái Cổ, tất cả đều đủ loại công kích và chiến ý của nhân tộc Thái Cổ nhấn chìm.

Luận về nhân số, mặc dù Cửu U ma thần của Ma Giới không ngừng tràn vào Thái Cổ, nhưng đến lúc này cũng chỉ có mấy chục vạn Cửu U Ma Thần tiến vào trong Thái Cổ, còn kém xa so với nhân tộc Thái Cổ.

“Ầm ầm!”

Từng đoàn công kích đủ loại rợp trời kín đất, không ngừng đánh vào không gian nơi đám Cửu U ma thần đang đứng.

- Ngao!

Đám Cửu U ma thần dựa vào nơi hiểm yếu để chống đỡ, từng tên giận dữ gầm lên, đem toàn bộ Cửu U ma khí trong cơ thể thông qua hai tay đánh ra, hình thành một mảng hải dương màu xám trước người, nghênh đón công kích từ bốn phương đánh tới .

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Công kích mạnh nhất của đám Cửu U ma thần phát ra nhanh chóng bị nhân tộc Thái Cổ đông nghìn nghịt phá tan. Trời đất lóe lên một cái, sau đó các loại công kích đầy trời bao phủ xuống. Trên mảnh đất cực tây, đám Cửu U ma thần chỉ chống đỡ được một lúc, sau đó bị công kích từ bầu trời giáng xuống đánh thành tro bụi, ngay cả thi thể cũng không lưu lại.

Ở Ma Giới bên kia, đám Cửu U ma thần bao trùm mặt đất mười vạn cây số, đang chuẩn bị tiến vào Thái Cổ trên quy mô lớn, chợt cảm nhận được công kích kinh khủng kia liền khựng lại giữa không trung Ma Giới.

Ở bên kia, đám nhân tộc Thái Cổ chừa ra đủ không gian cho Chí Tôn và Chủ Thần thứ mười bốn giao chiến. Sau khi Chủ Thần thứ mười bốn phá đất chui ra, ba thánh thú trên bầu trời liền gầm lên một tiếng, thân thể thật dài từ không trung lao thẳng xuống.

Trong nửa đường, thân thể Chủ Thần thứ mười bốn chợt lóe lên, đột nhiên biến mất không còn bóng dáng, một khắc sau lại xuất hiện trên đỉnh đầu Tây Môn, Độc Cô và ba vị Chí Tôn, bàn tay mở ra, thời gian bất động lại xuất thủ.

Chủ Thần thứ mười bốn trốn vào dòng sông thời gian, lại thông qua dòng sông thời gian xuất hiện phía trên mọi người, thủ đoạn này quả thật rất đột ngột. Trước đây Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương chưa từng g có kinh nghiệm giao thủ với hắn, cũng không nhìn thấy trận chiến giữa hắn và Đế Thích Thiên, cho nên về mặt phán đoán thời gian nhất thời xuất hiện sai lầm, phạm vi tản ra không đủ lớn, lập tức bị thời gian bất động của Chủ Thần thứ mười bốn dừng lại giữa không trung.

Vẻ dữ tợn thoáng qua trong con ngươi Chủ Thần thứ mười bốn, tay trái từ dưới sườn vươn ra, thần lực giết chóc trong cơ thể cuồn cuộn dâng trào, hóa thành ngọn lửa đen thiêu đốt. Năm ngón tay mở ra, một đoàn ánh sáng màu đen to lớn liền xuất hiện trong tay hắn. Ngay khoảnh khắc hắn chuẩn bị ra tay, trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên một tiếng kiếm ngân.

“Keng!”

Chuyện xảy ra quá đột ngột. Với tu vi của Chủ Thần thứ mười bốn, nếu như phía trên có người xuất hiện, theo lý không thể nào không phát hiện, nhưng đối phương lại giống như xuất hiện một cách không căn cứ.

“Ầm!”

Trời đất tối đen. Giữa không trung, một luồng ánh sáng trắng giống hệt như Tây Môn phát ra phá vỡ ngăn cách của thời gian và không gian, chém mạnh vào trên sống lưng dày rộng của Chủ Thần thứ mười bốn.

“Ầm!”

Kiếm khí sắc bén không thể ngăn cản, từ trên đỉnh đầu Chủ Thần thứ mười bốn đang ở giữa Tây Môn, Độc Cô và ba vị Chí Tôn chém rơi xuống dưới.

- Đệ Ngũ Chí Tôn!
Bốn phương vang lên những tiếng hét hưng phấn. Người vừa từ trên đỉnh đầu Chủ Thần thứ mười bốn chém một kiếm vào lưng của hắn không phải Phong Vân Vô Kỵ thì là ai? Nghe được tiếng hô hưng phấn chung quanh, đám người Cổ Vu mới phát hiện, Kiếm Thần vẫn luôn ngồi xếp bằng bất động trên Kiếm các, chẳng biết từ lúc nào đã lặng lẽ biến mất.

Trên bầu trời, Phong Vân Vô Kỵ áo trắng như tuyết, tóc đen dài quá vai theo gió lay động. Giờ phút này thần sắc của hắn có phần kỳ quái, vẻ mặt hờ hững, con ngươi hóa thành một mảng trắng bạc, trong con ngươi có vô số bóng kiếm lập lòa. Luận về khí tức, lúc này Phong Vân Vô Kỵ có tám phần giống như Tây Môn Y Bắc. Đây chính là năng lực ý niệm mô phỏng đặc biệt của Phong Vân Vô Kỵ, sau khi nhìn thấy kiếm đạo mới của Tây Môn Y Bắc, lại tự động tiến hành mô phỏng tiến hóa.

Luận về kiếm đạo, Phong Vân Vô Kỵ muốn mô phỏng Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc thì dễ hơn nhiều so với những người khác.

Giữa không trung, Chủ Thần thứ mười bốn nổi giận gầm lên một tiếng, thần lực toàn thân dâng trào. Sau khi rơi xuống mấy ngàn trượng, hắn cường hành dùng thần lực đối kháng với kiếm khí bá đạo kia.

Chủ Thần thứ mười bốn dừng lại giữa không trung, sau đó lại biến mất. Bạch Hổ Chí Tôn vẫn luôn quan sát hành động của Chủ Thần thứ mười bốn, lúc này nhìn thấy liền hét lớn một tiếng:
- Cẩn thận, mau tản ra!

Lần này không cần Bạch Hổ Chí Tôn nói, Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương liền nhún chân, trong nháy mắt tách ra mấy ngàn trượng. Hai người kiếm đạo đại thành trở về, nhìn thấy Phong Vân Vô Kỵ cũng rất vui mừng, cao hứng và kích động, nhưng đối mặt với Chủ Thần thứ mười bốn mạnh mẽ, bọn họ phải tập trung toàn bộ tinh thần đối phó. Một Chủ Thần có thể khống chế thời gian, địch thủ như vậy đối với bất kỳ ai đều là một sự khiêu chiến vô cùng mạnh mẽ.

Ngay lúc sáu người tản ra, Chủ Thần thứ mười bốn liền trốn vào trong dòng sông thời gian, một khắc lại xuất hiện giữa mọi người. Không cho mọi người cơ hội, hắn lập tức dùng thời gian bất động khống chế ba vị Chí Tôn và Phong Vân Vô Kỵ, đồng thời thần thức mạnh mẽ phát ra, như mũi tên nhọn đánh thẳng vào Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc.

Chủ Thần thứ mười bốn đã từng giao đấu với ba vị Chí Tôn và Phong Vân Vô Kỵ, biết rằng ba vị Chí Tôn ở trạng thái hợp thể vốn không sợ áp lực tinh thần to lớn của mình. Còn về Phong Vân Vô Kỵ, Chủ Thần thứ mười bốn thậm chí không cảm giác được dao động linh hồn hoàn chỉnh trên người đối phương, nhân loại này cũng không sợ áp lực của hắn.

Trong sáu người, Chủ Thần thứ mười bốn nhanh chóng đưa ra phán đoán, chọn lựa Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc mới xuất hiện. Kiếm đạo của hai người gây cho hắn cảm giác uy hiếp rất lớn, nhưng về mặt thần thức lại không tỏ ra quá cường đại. Cho dù mạnh như Tâm Ma, bởi vì sự chênh lệch tuyệt đối về ý thức, ở trước mặt hắn ngay cả muốn đứng cũng không nổi, đây chính là ưu thế công kích do ý thức chênh lệch tuyệt đối sinh ra.

Hư không vang lên tiếng sấm và gió. Tại khoảnh khắc thần thức của Chủ Thần thứ mười bốn phát ra, Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương liền biến sắc, lập tức hiểu được Chủ Thần thứ mười bốn định làm gì.

“Ầm!”

Tây Môn Y Bắc dang một chân ra, chân trái nhẹ nhàng bước ra trong hư không. Chỉ một bước nhỏ này, khí tức của y chợt biến đổi, cặp mắt sáng ngời đột nhiên trở nên ảm đạm, hóa thành một mảng đen kịt, giống như trong hốc mắt không tồn tại thứ gì. Trong nháy mắt một đoàn khí tức màu đen bao phủ thân thể y. Trong mắt Chủ Thần thứ mười bốn, chỉ phút chốc cảm giác về Tây Môn Y Bắc đã hoàn toàn thay đổi.

Một đoàn khí tức chết chóc bao phủ thân thể Tây Môn Y Bắc. Trong thân thể nhân loại này, Chủ Thần thứ mười bốn không cảm giác được sự tồn tại của linh hồn thuộc về sinh vật, mà nơi vốn là biển ý thức lúc này lại biến thành một hố đen hình vòng xoáy. Lực lượng ý thức của Chủ Thần thứ mười bốn đánh vào đầu Tây Môn Y Bắc, tất cả đều bị cái hố đen này hấp thu từng chút một, không chừa lại chút nào.

Còn cảm nhận về Độc Cô Vô Thương lại càng quái dị hơn. Thần thức của Chủ Thần thứ mười bốn bao phủ Độc Cô Vô Thương, lại bị y dùng một phương thức khó hiểu hút vào, sau đó quay một vòng, lại đối kháng cùng với nửa thần thức còn lại của Chủ Thần thứ mười bốn.

Mặc dù là Chủ Thần, nhưng đối mặt với phương thức tồn tại của linh hồn này cũng cực kỳ khó chịu, giống như là tự mình đánh với mình.

Chỉ một lần tiếp xúc ngắn ngủi, Chủ Thần thứ mười bốn đã hiểu được, cho dù ý thức hai bên có chênh lệch tuyệt đối, nhưng sự chênh lệch này cũng không phải có thể ảnh hưởng đến tất cả nhân loại.

“Ầm!”

Ý thức của Chủ Thần thứ mười bốn đánh vào Tây Môn và Độc Cô. Mà lúc hắn ra tay, Tây Môn Y Bắc trở nên giống như âm hồn, trống rỗng và hư vô cũng đồng thời xuất chiêu. Lần này không có ánh kiếm lấp lánh bao trùm trời đất, chỉ là một kiếm đơn giản quét qua hư không mấy ngàn dặm, chém mạnh vào trên cánh tay Chủ Thần thứ mười bốn.

Ba vị Chí Tôn bị Chủ Thần thứ mười bốn dùng thời gian bất động, nhìn thấy một chiêu này của Tây Môn Y Bắc cũng cảm thấy kinh hãi. Với thực lực của ba vị Chí Tôn cũng không thể phát giác được Tây Môn Y Bắc xuất kiếm lúc nào. Nếu không có một bóng kiếm cực nhạt khi chém vào trên người Chủ Thần thứ mười bốn, không ai biết Tây Môn đã xuất kiếm.

“Ầm!”

Uy lực của một kiếm này còn biến thái hơn so với một kiếm trước. Giữa cổ tay Chủ Thần thứ mười bốn, đoàn ánh sáng màu đen do thần lực giết chóc hội tụ trực tiếp bị một kiếm của Tây Môn Y Bắc phá tan. Kiếm khí bá đạo một lần nữa đánh bay Chủ Thần thứ mười bốn ra ngoài giống như búp bê vải, vẽ nên một vết trắng nghiêng nghiêng trên bầu trời do chân không tạo thành, đánh mạnh vào trong tầng đất.

Ở nơi Chủ Thần thứ mười bốn vừa đứng, sau khi hắn rơi xuống bỗng có một dòng máu tươi màu vàng bắn vào trong hư không. Một kiếm này lại có thể khiến cho Chủ Thần thứ mười bốn bị thương tổn.

Chủ Thần thứ mười bốn vừa rơi xuống, một tiếng nổ bỗng vang lên, trời đất tối sầm lại, sau đó lại có một luồng ánh sáng chói mắt hơn gấp trăm lần so với mặt trời chém xuống, đuổi theo thân thể hắn. Người ra tay chính là Phong Vân Vô Kỵ vừa khôi phục năng lực hành động từ trong thời gian bất động.

“Ầm!”

Cách Phong Vân Vô Kỵ không xa, Tây Môn Y Bắc từ hư hóa thành thực, con ngươi khôi phục lại vẻ ngưng tụ, bàn chân tiến lên trước một bước, cũng phát ra một luồng kiếm quang đuổi theo thân thể Chủ Thần thứ mười bốn.

Ba luồng kiếm đạo đỉnh cao liên tiếp chém vào người, Chủ Thần thứ mười bốn vô cùng cường hãn, lại có Sát Lục chiến giáp ngăn cản phần lớn công kích, nhưng cũng cảm thấy vô cùng đau đớn. Khiến cho hắn phát điên không phải chuyện này, mà là dưới tình huống ba vị Chí Tôn, Tây Môn Y Bắc, Độc Cô Vô Thương và Phong Vân Vô Kỵ liên thủ, thời gian bất động của hắn vốn không thể đồng thời khống chế sáu nhân loại mạnh mẽ tản ra trong một phạm vi rất lớn, phối hợp ăn ý như vậy.

Bản thân thánh thú vốn cực kỳ mạnh mẽ, cho dù sức tổn thương của thánh lực đối với Chủ Thần thứ mười bốn không bằng những Chủ Thần khác, nhưng cũng không có nghĩa là Chủ Thần thứ mười bốn có thể dễ dàng dùng thời gian bất động với bọn họ.

Đối tượng bị lực lượng thời gian ảnh hưởng càng mạnh thì thần lực tiêu hao càng nhiều, đối tượng càng đông thì cũng như vậy.

Đối mặt với sáu người phối hợp ăn ý, chỉ trong mấy lần giao thủ, trong lòng Chủ Thần thứ mười bốn đã có ý rút lui. Sau khi trúng một kiếm của Tây Môn Y Bắc, hắn lại trốn vào trong hư không, chỉ là lần này không còn chui ra mà thông qua dòng sông thời gian, đi thẳng về hướng Ma Giới.

Trên bầu trời, sáu người chờ đợi một hồi, phát hiện khí tức Chủ Thần thứ mười bốn đột nhiên biến mất khỏi Thái Cổ, biết rằng hắn đã rút lui, trong lòng đều rất kích động. Từ lâu dài nay, trong lòng ba vị Chí Tôn thì Chủ Thần thứ mười bốn vẫn là một sự uy hiếp cực lớn. Khi hắn chưa nắm giữ lực lượng thời gian thì còn có thể đối phó, nhưng sau khi nắm giữ lực lượng thời gian, ba vị Chí Tôn căn bản không phải là đối thủ của hắn.

Thân thể cao lớn của thánh thú Bạch Hổ dừng lại trong hư không, ánh sáng chợt lóe lên, Bạch Hổ Chí Tôn hiện thân ra, ánh mắt quét qua vô số tộc nhân trên trời và dưới đất, mỉm cười nói:
- Chư vị, Chủ Thần thứ mười bốn đã rút lui rồi.

- Oa!

Trên trời và dưới đất, trong đám người đông đúc liền bộc phát ra tiếng hoan hô rung trời.

Thanh Long chết đi, tứ tượng sụp đổ, cửu tinh nối liền, ba vị Chí Tôn bị thương trở về, sau đó Cửu U ma tộc cường thế tấn công vào Thái Cổ… một chuỗi sự kiện này đã gây nên đả kích rất lớn đối với toàn bộ nhân tộc Thái Cổ. Cả Thái Cổ đều ngập tràn tâm tình bi quan, quả thật rất cần một thắng lợi để nói cho mọi người biết rằng Thái Cổ vẫn còn hi vọng.

Nhìn tộc nhân như thủy triều bao trùm bầu trời và mặt đất, trong lòng ba vị Chí Tôn cảm thấy vui mừng, nhưng sự vui mừng này cũng không kéo dài lâu.

Ánh mắt lướt qua chân trời âm u, nơi đó không gian xuất hiện hỗn loạn dị thường, lực lượng cửu tinh đã bắt đầu ảnh hưởng đến tính ổn định của không gian Thái Cổ. Tất cả chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi. Trong nháy mắt, tiếng hoan hô từ bên tai nhanh chóng rút đi, Bạch Hổ Chí Tôn nghe được một giọn nói vang lên từ sâu trong lòng: “Chúng ta… còn có hi vọng, nhất định là như vậy.”

Đó là giọng nói của chính y.

- Tây Môn, Độc Cô, hai người trở về rất kịp thời… Bây giờ chiến sự đã tạm thời kết thúc. Sau khi trải qua lần này, Chủ Thần thứ mười bốn không chuẩn bị đầy đủ thì sẽ không tấn công Thái Cổ lần nữa. Đi thôi, chúng ta trở về Kiếm vực trước!
Bạch Hổ Chí Tôn kìm nén suy nghĩ trong lòng, quay đầu nói với Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương.

- Không dám!

Dứt lời, mọi người liền cùng nhau tiến về Kiếm các. Ở nơi xa, hai đỉnh núi lớn chọc trời Kiếm các và Thánh sơn đứng sừng sững đối diện lẫn nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK