Tại tây bắc Ma Giới nơi có những dãy núi liên miên, mây đen dày đặc như bông tơ đọc theo lưng núi đen kịt uốn lượn đến tận chân trời. Bên ngoài những dãy núi là một khu rừng rậm nguyên thủy. Từ bầu trời nhìn xuống, mặt ngoài của khu rừng hiện ra ra một màu đen như có niên đại từ rất xa xưa.
Khu rừng cấm kỵ là một cấm địa trong truyền thuyết, sở hữu sinh mạng, vô số hung thú và yêu ma sinh ra từ hỗn độn ẩn nấp bên trong. Ngay cả cao thủ đạt đến cảnh giới Thiên Ma Thần cũng không dám tùy tiện tiến vào khu cấm địa này của Ma Giới.
Nhưng tại trung ương của cánh rừng rậm mênh mông này lại xuất hiện một khoảng đất trống rộng lớn. Ở giữa khoảng đất trống này, một tên thiếu niên cả người đầy khí tức tà dị ngồi xếp bằng trên không. Tên thiếu niên này mặc một bộ y phục màu xanh đen bó sát người, nơi góc y phục có khảm những hoa văn màu vàng, phía sau là một tấm áo choàng màu xanh mềm mại rũ xuống, phần cuối áo choàng nhẹ nhàng phất phơ theo cơn gió thổi qua phía trên khu rừng.
Chung quanh thiếu niên có một đám yêu ma cả người tỏa ra khói xanh lượn lờ không ngừng vung tay, phá hủy những cây cối to lớn xanh biếc xung quanh. Nơi những luồng ma khí màu xám có chứa lực lượng ăn mòn đi qua, cây cối đều phát ra tiếng kêu quái dị, ầm ầm ngã xuống. Tại gốc cây đứt vẫn lập lòe như có sinh mạng, muốn mọc dài lên phía trên, nhưng bên ngoài vỏ cây bị lớp khí xám dày đặc kia ăn mòn, liền tỏa ra một làn hơi khói, sau đó nằm yên bất động.
- Tin tức đã truyền đến chưa?
Thiếu niên cúi đầu hỏi. Trước người hắn là hai tấm giấy da dê không trọn vẹn lơ lửng giữa trời. Ánh mắt của thiếu niên không ngừng nhìn vào hai tấm giấy da dê này, trên mặt lộ ra vẻ suy nghĩ.
- Bẩm nhị hoàng tử điện hạ, tin tức đã truyền đến cho tướng quân Ám Cát Cổ Đức rối. Nếu theo như điện hạ suy đoán, bây giờ y hẳn là sắp đến rồi.
Sau người thiếu niên, một tên yêu ma vảy tím cao hơn hai trượng cung kính nói, chiếc đuôi bò màu đen dài hơn bốn thước phía sau theo bản năng đung đưa.
Tên thiếu niên này chính là nhị hoàng tử An Đức Liệt. Đám yêu ma chung quanh là thuộc hạ do hắn dùng mật pháp huấn luyện ra. Có điều mật pháp ghi trên tấm giấy da dê thứ nhất vốn không trọn vẹn, khiến cho yêu ma tu luyện những ma công này mặc dù công lực tiến nhanh, nhưng lại đánh mất thần trí, chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của An Đức Liệt nhờ tu luyện một bộ ma công khác.
Về phần một số yêu ma khác thần trí vẫn tỉnh táo, lại là những cường giả trong không gian Ma Đế Hoàng. Bọn chúng cũng không tu luyện những ma công làm mất đi thần trí này, nhưng lại tự nguyện thần phục nhị hoàng tử An Đức Liệt, đi theo hắn, đồng thời giúp hắn chỉ huy những quân đoàn cường đại thần trí ngây ngô này.
“Ngao!”
Một tiếng kêu lớn chợt vang lên. Nhị hoàng tử An Đức Liệt nhíu mày một cái, ánh mắt từ trên tấm giấy da dê đặt trong hư không dời đi, ngẩng đầu liếc nhìn về phía âm thanh phát ra. Chỉ thấy trong rừng rậm cách đó khoảng chừng ngàn trượng, một con thú lớn dữ tợn thân thể cứng như sắt, bên ngoài lấp lóe màu sáng bóng của kim loại đang ra sức giãy giụa, gầm thét, cố gắng thoát khỏi những sợi dây xích lớn cắm vào trong cơ thể. Một đầu khác của những sợi xích kia lại nằm trong tay bảy tên yêu ma khí tức cường đại, giống như cọc sắt vững vàng đóng trên mặt đất, không thể lay chuyển được.
- Cử thêm mấy người tới, giết chết nó đi!
- Vâng thưa điện hạ!
An Đức Liệt vừa dứt lời, liền có mấy tên yêu ma bước nhanh về hướng con hung thú lớn cao mấy trăm trượng kia.
Bên trong khu rừng cấm kỵ, thực lực của tất cả yêu ma đều sẽ bị suy yếu gấp trăm lần. Nói cách khác, thực lực của những yêu ma sống trong khu rừng này sẽ được tăng cường gấp trăm lần. Nhưng kỳ là là An Đức Liệt và đám yêu ma tu luyện ma công không trọn vẹn kia lại chỉ bị ảnh hưởng một chút mà thôi.
“Ngao!”
Những tiếng gầm điên cuồng liên tục vang lên từ sâu trong khu rừng cấm kỵ rộng lớn mênh mông, hòa cùng với tiếng sóng của những ngọn cây. Đám yêu thú này mặc dù bản tính hung ác, nhưng chỉ dám đứng xa xa gầm thét thị uy với những kẻ xâm nhập xa lạ, cũng không dám đến gần. Mặc dù còn chưa hình thành thần trí như nhân loại và ma tộc khác, nhưng những yêu thú này lại cảm giác được khí tức nguy hiểm từ trên người những kẻ xâm nhập xa lạ này, còn mạnh hơn bất kỳ hung thú nào.
Sau khi thấy mấy tên thủ hạ đi qua, yêu thú kia đã an phận hơn nhiều, An Đức Liệt hài lòng gật đầu. Hắn đang chuẩn bị dời mắt đi, đột nhiên trong lòng có dự cảm, liền quay đầu lại nhìn chằm chằm vào ven rìa khoảng đất trống được dọn dẹp ra này.
Chỉ thấy từng vòng không khí sóng gợn nổi lên, một tên nam tử vóc người cao gầy chậm rãi từ bên trong đi ra, chính là Ám Cát Cổ Đức.
Thần sắc của Ám Cát Cổ Đức hơi có vẻ chán chường, cũng có chút tái nhợt. Ánh mắt dừng lại trên người An Đức Liệt chốc lát, trong mắt Ám Cát Cổ Đức thoáng hiện lên vẻ lưỡng lự, cuối cùng vẫn hơi khom người xuống, tay phải ôm trước ngực cung kính nói:
- Tham kiến nhị hoàng tử điện hạ!
Một vẻ đắc ý thoáng hiện lên nơi khóe miệng An Đức Liệt, hơi gật đầu một cái, nói với giọng như đã đoán trước:
- Ám Cát Cổ Đức, ngươi đã đến rồi.
Trong lời nói gây cho người ta một cảm giác như Ám Cát Cổ Đức đã lựa chọn vĩnh viễn thần phục hắn vậy.
Vẻ mặt của Ám Cát Cổ Đức ảm đạm, hơi gật đầu, nhưng cũng không nói lời nào. Mặc dù tại âm mưu của Ma Giới lần trước hắn đã bị đả kích rất lớn vì Kiếm Thần, chính đang lúc thất ý, nhưng trí tuệ cũng không vì vậy mà mất đi. An Đức Liệt nếu đã triệu hắn đến đây, dĩ nhiên sẽ nói ra ý đồ của mình, ngược lại sẽ mất đi quyền chủ động, cũng mất đi tiền vốn để mặc cả trong đàm phán có thể diễn ra.
Nhìn lướt qua Ám Cát Cổ Đức, An Đức Liệt giống như đã hiểu thấu ý đồ của hắn, nhưng cũng không thèm để ý, liền nói thẳng:
- Lần này lão già sắp đặt tấn công Thái Cổ, trong đó cũng có phần của ngươi. Thái Cổ Kiếm Thần chắc là giao cho ngươi xử lý. Thế nào, lần này bị đả kích đã đủ chưa? Hừ, bản vương là một người rộng lượng, mặc dù ngươi đã phản bội ta, một lần nữa đi theo lão già, nhưng bản vương cũng không trách ngươi. Ngươi là một người thông minh, cũng là một người có năng lực, đây chính là điểm ta xem trọng ngươi. Chỉ cần ngươi lập lời thề, từ nay về sau sẽ đi theo ta, chỉ tuân theo mệnh lệnh của ta, ngày sau chắc chắn sẽ có rất nhiều lợi ích cho ngươi. Hừ, trên thực tế ngươi cũng chẳng có lựa chọn khác, những thứ lão già có thể cho ngươi cũng đã đến giới hạn rồi.
Liếc nhìn Ám Cát Cổ Đức, An Đức Liệt cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói:
- Thuộc hạ của ta đã truyền tin đến, nói rằng Trung ương đại đế đã thừa dịp lão già tấn công Thái Cổ, đã lén phá tan căn cơ của vương triều. Hà hà, lần này lão già lại bị tổn thất không nhỏ. Đi theo lão, nhiều nhất ngươi chỉ có thể nhận được một chút quyền lực. Khi nào lão già còn chưa chết, quyền lực của ngươi sẽ vĩnh viễn bị giới hạn, nhưng ta… lại có thể cho ngươi lực lượng còn cường đại hơn.
Lúc bắt đầu Ám Cát Cổ Đức còn có thể giữ bình tĩnh, nhưng khi An Đức Liệt nói ra câu cuối cùng “nhưng ta… lại có thể cho ngươi lực lượng còn cường đại hơn”, hắn liền giật mình, chợt ngẩng đầu lên:
- Ngươi vừa nói gì?
- Lực lượng, lực lượng còn cường đại hơn. Chỉ cần ngươi đi theo ta, bảo đảm tương lai ngươi nhất định có thể đánh bại Thái Cổ Kiếm Thần kia.
An Đức Liệt oán hận nói. Những gì liên quan đến bốn chữ “Thái Cổ Kiếm Thần”, hắn và Ám Cát Cổ Đức đều có hận thù chung, trên thực tế đây cũng là một trong những nguyên nhân mà hắn lựa chọn Ám Cát Cổ Đức lần nữa.
Những lời này giống như một khối đá ném vào trong hồ, làm nổi lên sóng gợn trong lòng Ám Cát Cổ Đức. Lực lượng, lực lượng còn cường đại hơn. Nội tâm Ám Cát Cổ Đức vì những lời này mà trở nên sôi sục. Năng lực đạt tới trình độ như hắn, cái gọi là quyền lực của Ma Giới đã gần như không còn hấp dẫn nữa, thứ duy nhất mà hắn quan tâm chỉ có lực lượng càng mạnh mẽ hơn.
Ám Cát Cổ Đức vốn không đến nỗi thất thố như vậy, nhưng cả ba lần đối mặt đều bại dưới tay Thái Cổ Kiếm Thần Phong Vân Vô Kỵ, điều này đã hoàn toàn đánh tan sự kiêu ngạo và tự tôn của hắn.
Hít sâu một hơi, Ám Cát Cổ Đức bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên nói:
- Làm sao ta có thể tin tưởng ngươi? Lời hứa hư vô đối với ta chẳng có bất cứ ý nghĩa gì. Ta quả thật cần lực lượng, nhưng hiện giờ ngươi cũng chỉ tương đương với ta, nhiều nhất là mạnh hơn một chút mà thôi, ngươi dựa vào gì mà bảo đảm như vậy?
Không khí đột nhiên chùng xuống. An Đức Liệt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ám Cát Cổ Đức, không nói một lời, cũng không ai biết hắn đang suy nghĩ gì. Mà Ám Cát Cổ Đức lại chẳng hề quan tâm, Tuyệt Đối lĩnh vực đủ đảm bảo dù gặp phải bất cứ kẻ nào, hắn cũng sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng.
Giống như Kiếm Thần có thể đánh bại hắn, nhưng lại không cách nào giết chết hắn.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút trong căng thẳng. Ở chung quanh, những thuộc hạ của An Đức Liệt dường như cũng đã phát giác ra bầu không khí khác thường, liền dừng hành động chặt cây trong khu rừng rậm có thể không ngừng tự sinh trưởng này, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Ám Cát Cổ Đức, trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn.
- Hừ!
Một tiếng hừ lạnh phá vỡ sự yên tĩnh của khu rừng cấm kỵ. Toàn thân An Đức Liệt đột nhiên tỏa ra sương mù màu xám dày đặc, khuôn mặt cũng trong nháy mắt trở nên vặn vẹo.
“Gào!”
Một tiếng gầm như đến từ năm tháng xa xôi vô tận vang lên tại trung ương khu rừng cấm kỵ, giống như bão táp cuốn qua toàn bộ khu rừng. Trong rừng rậm rộng lớn mênh mông, vô số hung thú cường đại và yêu ma tuyệt thế nghe được tiếng gầm đầy khí tức hung ác mãnh liệt này, trong lòng chợt run rẩy, lần lượt co rúc trong bóng tối của rừng rậm, run lên lập cập.
“Vù!”
Không có bất kỳ dấu hiệu nào, nhị hoàng tử An Đức Liệt đột nhiên bắn lên, hóa thành một luồng khói màu xám đánh về phía Ám Cát Cổ Đức ở nơi xa, trong nháy mắt đã lướt qua khoảng cách ngàn trượng. Vào giờ phút này không gian đã mất đi ý nghĩa tồn tại vốn có.
Sắc mặt Ám Cát Cổ Đức biến đổi, còn chưa hiểu chuyện gì, nhưng bản năng của cường giả vẫn khiến hắn tại khoảnh khắc cuối cùng toàn lực thi triển ra Tuyệt Đối lĩnh vực.
Một vách chắn màu đen hình vòm bỗng nhiên chắn giữa Ám Cát Cổ Đức và An Đức Liệt, chặn lại một quyền của An Đức Liệt như ẩn chứa lực lượng xé rách cả nửa Ma Giới kia.
“Ầm!”
Theo sau tiếng nổ này, một quyền của Ám Cát Cổ Đức đánh mạnh vào trên Tuyệt Đối lĩnh vực, giữa hai người lập tức tràn ra khí lưu hỗn loạn, hợp thành một cơn lốc cuồng bạo quét ra toàn bộ khu rừng cấm kỵ.
Mặc dù Tuyệt Đối lĩnh vực chống được một chiêu này, nhưng thân thể Ám Cát Cổ Đức cũng bị một quyền cuồng bạo của An Đức Liệt đánh bay về khu rừng cấm kỵ phía sau. Nơi đi qua, đông đảo cây cối gãy ngang, cành lá tung tóe, tiếng vang liên miên không dứt.
“Ngươi muốn làm gì? Muốn khiêu chiến Tuyệt Đối lĩnh vực của ta sao?” - Ám Cát Cổ Đức nhìn về phía trước, trong lòng cười lạnh không thôi. Đối với Tuyệt Đối lĩnh vực, hắn có một niềm tin gần như là cố chấp.
Một quyền kia của An Đức Liệt khiến cho bụi khói dày đặc tràn ra bốn phía, hoàn toàn ngăn cản tầm mắt của Ám Cát Cổ Đức, chỉ có thể dựa vào bóng sáng mờ ảo bên kia vách chắn của Tuyệt Đối lĩnh vực để phân biệt ra An Đức Liệt.
Nhưng chất vấn trong lòng Ám Cát Cổ Đức còn chưa nói ra khỏi miệng, trong tai liền nghe được những tiếng vang “xì xì”. Tại khoảnh khắc này, Ám Cát Cổ Đức cuối cùng đã biến sắc.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK