Sau khi ra khỏi vùng ngoại ô thời tiết bắt đầu có mưa nhỏ và lạnh hơn. Những cơn gió rét lạnh thổi vù vù, các hạt mưa rơi tí tách như những đóa hoa nhỏ bay từ trên trời xuống.
Phục Linh thấy lành lạnh rùng mình, nhiệt độ trong xe tăng cao lên, một tay Đồng Trác Khiêm vừa lái xe vừa cởi áo khoác của mình đưa cho Phục Linh, “Mặc vào đi.”
Nhìn quân hàm hai gạch hai sao trên nền áo màu xanh lá chợt làm ánh mắt Phục Linh đau nhói.
Ở trong thành phố anh chưa bao giờ cởi đồng phục xuống, dường như màu xanh lá cây đại diện cho việc khi mùa đông qua đi tất cả cằn cỗi sẽ biến mất chỉ còn lại mùa xuân mùa của những cây cối xanh tươi.
Thế nhưng bây giờ cô chỉ rùng mình thôi mà anh đã cởi xuống cho cô. Tuy nó là một chuyện rất đỗi bình thường nhưng Phục Linh lại biết được một điều, người đàn ông này yêu cô. Nghĩ đến thế khóe môi cô cong lên.
Bỗng dưng xe đột nhiên chấn động, cơ thể Phục Linh lắc qua một bên sau đó mới ổn định lại được, một đôi tay ôm lấy cơ thể cô, sau đó gương mặt râu ria của người đàn ông in lên mặt của cô.
“Kiềm chế một chút.”
“Đồng Trác Khiêm, anh nên cạo râu đi.”
Nói xong đột nhiên Phục Linh mới ý thức được, ngày Đồng Trác Khiêm ra khỏi nhà anh đẹp trai anh tuấn biết bao nhiêu, rồi khi cô không nghe lời anh mà đi ra ngoài, anh vội vàng chạy tới cứu cô sau đó thì về nhà nghỉ ngơi, xử lý mọi chuyện cho đến bây giờ. Khoảng thời gian đó chỉ có hai ngày nhưng trong hai ngày này anh chưa ngủ một giấc đúng nghĩa, anh biết trong lòng cô rất khó chịu nên anh muốn ở bên cạnh làm bất cứ chuyện gì cô muốn, vì thế râu mọc ra cũng chỉ là biểu hiện anh đang mệt mỏi thôi.
Phục Linh cười cười, đôi môi hơi tái nhưng đôi mắt lại tràn ngập ý cười, cô cúi người thì thầm vào tai Đồng Trác Khiêm: “Gia, em không sao, anh đừng lo lắng.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng nhưng cũng làm trái tim nhỏ của Phục Linh đập rộn ràng.
Đồng Trác Khiêm xuống xe thấy bánh xe đã trượt vào một cái hố to mà trước cái hố to có một tảng đá xem ra cũng khá nặng.
Quay đầu nhìn lại, con đường đã trở nên lầy lội, cho dù có ra khỏi cái hố cũng chưa chắc đi được huống chi mưa lại bắt đầu nặng hạt.
Anh nhìn Phục Linh đang ngồi ngay ngắn trong xe nói: “Xem ra chúng ta phải đi bộ qua rồi.”
Phục Linh cười như một đóa hoa nở rộ: “Được.”
Nói là chúng ta đi nhưng thật ra chỉ có mình Đồng gia đi, anh ôm ngang Phục Linh lấy quân trang đắp lên người cô tránh cho cô bị ướt mưa.
Nếu người nào đứng ở xa mà nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ phải tán thưởng.
Đây là một cảnh đẹp như thế nào?
Bóng dáng người đàn ông như một cây tùng trăm năm bất khuất không ngã ôm lấy người phụ nữ tươi cười trong lòng, mặc dù đường đi không dài nhưng cũng có thể cảm nhận được sẽ đi đến cuối cuộc đời.
Cực ký ấm áp chính là cảm nhận trong lòng Phục Linh bây giờ.
Đi một lúc thì tới nhà của Đại Đầu.
Do có mưa nhỏ mà nóc nhà bị thủng nữa nên bị thấm mưa, một đứa bé ôm cái thao nhìn từng giọt mưa rơi xuống.
“Mẹ, có khách tới.” Giọng nói cậu bé trong trẻo như chiếu sáng cả căn phòng ẩm ướt.
Có âm thanh bánh xe chuyển động trong phòng…
Người phụ nữ ngồi trên xe lăn, gương mặt không có trang điểm nhưng vẫn có vết phấn dùng để che đi vết sẹo, mặc dù cô ấy ngồi xe lăn hai chân không thể cử động nhưng gương mặt vẫn xinh đẹp khiến người khác không thể dời tầm mắt được.
Phục Linh nhớ tới người chồng đã chết của cô ấy đôi mắt lại ươn ướt.
Cô ấy im lặng một lúc rồi nói: “Tiên sinh, tiểu thư mời ngồi.”
Giọng nói hòa ái dễ gần mang theo nụ cười nhàn nhạt, Phục Linh tưởng tượng nếu cô ấy là người khỏe mạnh, mặc bộ dạ phục trên người chắc chắn sẽ là người đẹp nhất trong thành phố.
Đào Huyên Lê gì đó thì đi gặp quỷ đi.
“Nơi này có chút mộc mạc mong hai vị bỏ qua, Tiểu Hỗ mau đi rót nước cho chú và dì đi.”
Đứa bé nghe mẹ kêu nhanh chóng chạy vào bên trong, Phục Linh vội vàng đứng dậy ngăn Tiểu Hỗ lại: “Đừng để đứa bé mệt, chúng tôi không khát.”
“Đừng khách sáo, trong nhà không có gì cả nhưng nước vẫn phải có một ly.”
Phục Linh buông tay ra không ngăn đứa bé nữa.
“Tôi tên là Thịnh Lam, hai người gọi là A Lam được rồi.” Cô ấy nói xong rồi nhìn ra ngoài mưa càng lúc càng lớn, “Ba ngày A Kiệt sẽ về một lần nhưng mà hôm nay hình như đã muộn.”
Sắc mặt Phục Linh trắng bệch, không biết nên nói làm sao với người phụ nữa này, chồng cô ấy đã chết.
Đồng Trác Khiêm cầm tay cô truyền cho cô cảm giác ấm áp nhưng không nhìn cô chỉ nhìn Thịnh Lam, nhìn cô ấy nói nhỏ một mình rồi cười nhẹ.
Nụ cười của cô ấy có chút thê lương, đôi mắt như nhìn thấu tất cả yêu hận của cõi đời này, đột nhiên cô ấy thở dài rồi nói: “Ba năm trước đây, khi tôi còn là một cô gái trẻ tuổi, tôi đến Miến Điện tìm A Kiệt, khi đó khắp người anh toàn là bùn lầy, vết thương chồng chất, anh ấy 30 tuổi cả người lưu lại vết sẹo của chiến trường theo năm tháng, lúc đó tôi thề nhất định phải kết hôn với anh, nuôi dưỡng cái bụng tròn của anh.” Nói đến đây cô nở nụ cười, giống như cô trở về cái ngày gặp gỡ của ba năm trước đây, ngày đó ánh nắng chan hòa khắp nơi.
“Chúng tôi từ Miến Điện quay về, tôi thì bị mất đi một chân, cha tôi không cho tôi kết hôn với anh, ngăn cản trăm phương ngàn cách, sau đó tôi quyết định cắt đứt quan hệ cha con đi theo A Kiệt, cùng anh rời khỏi quân đội mà anh yêu thích đi đến đây xây dựng cuộc sống.”
Cô vẫn cười nhưng không còn chút thê lương nào nữa mà chỉ còn niềm vui khi đi chung với người mình yêu.
“Anh ấy thích nhất là trêu chọc tôi, anh vốn dĩ là người có nề nếp nhưng cứ hễ ở chung với tôi là lại không đàng hoàng.”
Phục Linh sờ sờ cái mũi mà hình như Đồng Trác Khiêm cũng làm như vậy.
Tiểu Hỗ cẩn thận bưng nước ra, chỉ là đứa bé ba tuổi nhưng lại rất thông minh, đột nhiên Phục Linh nghĩ tới căn bệnh của bé. Mọi người hay nói đứa bè nào bị bệnh tim bẩm sinh thường thông minh hơn những bé bình thường.
Tiểu Hỗ để nước xuống rồi cười nói với Phục Linh: “Dì ơi, ngoại trừ mẹ ra con thấy dì là đẹp nhất.”
Phục Linh cười, vô cùng hưởng thụ lời nói này.
“Tiểu Hỗ, đi vào trong.” Thịnh Lam kêu đứa bé, Tiểu Hỗ cười cười lộ ra cái răng khểnh sau đó cúi người tạm biệt rồi đi vào trong.
Phục Linh nghiêng đầu bỗng nhiên thấy ánh mắt Thịnh Lam sáng ngời, mặc dù ánh mắt ấy không sắc bén như đao nhưng lại nhìn thấu tất cả suy đoán lo lắng trong cô.
“Ba ngày A Kiệt sẽ về nhà.” Đột nhiên cô nói sau đó tròng mắt đỏ lên, “Tôi chờ anh ấy trong phòng đã lâu, đến khi hai người đến…”
Cuối cùng cô ấy vẫn là người phụ nữ thông minh.
Dù sao cũng là con cháu nhà quan, làm sao Thịnh Hoa có thể để con gái mình như kẻ đầu đường xó chợ được chứ? Thật ra từ khi nghe tên của cô ấy, Phục Linh và Đồng Trác Khiêm cũng đã biết thân phận của cô ấy.
Ba năm trước đây, chuyện người giàu có đứng thứ ba trong thành phố cắt đứt quan hệ với con gái đã trở thành đề tài nói chuyện của tất cả mọi người.
Vậy mà hôm nay Phục Linh lại được gặp nữ chính trong câu chuyện ấy. Có người đã từng nói, cuộc sống là một bộ phim kịch, diễn không tốt sẽ trở thành bi kịch.
Ba năm đều phải chờ đợi, chờ chồng mình ba ngày sẽ về một lần, vậy mà hôm nay chỉ trễ một chút đã biết có chuyện không bình thường.
Đồng Trác Khiêm lại mặc bộ quân trang màu xanh lá trên người, Thịnh Lam là người thông mình, cô chắc chắn không cho rằng sĩ quan đến nhà mình ngay đúng lúc chồng không ở nhà.
Cô đè ngực giọng nói run rẩy: “Bắt đầu từ sáng hôm nay, chỗ này rất đau, rất đau…”
Nét mặt cô yếu ớt giống như là trong nháy mắt mất đi tất cả mọi thứ, bàng hoàng nhưng rất bất lực.
Đồng Trác Khiêm đứng lên, lấy nón trên đầu xuống, hành lễ kính trọng sau đó mạnh mẽ nói: “Thịnh tiểu thư xin nén bi thương.”
Trong khoảnh khắc đó Phục Linh nhìn thấy đóm lửa trong mắt cô ấy tắt ngủm chỉ còn trầm luân trong biển rộng.
Thịnh Lam không khóc chỉ nhìn bãi đất trống trước mắt, thật lâu thật lâu cũng không nháy mắt, một lúc sau cô nhẹ nhàng chớp mắt, một giọt nước mắt lăn xuống.
“Anh…xảy ra chuyện gì rồi hả?” Thật lâu sau Thịnh Lam cũng tìm được giọng nói của mình, cô nhẹ nhàng hỏi.
Phục Linh hít một hơi thật sâu cố gắng trấn tĩnh bản thân, nắm hai vai cô.
“Anh ấy là một người anh hùng, anh ấy vì cứu tôi mà đã hy sinh.”
Tiếng khóc nho nhỏ của người phụ nữ vang lên, Thịnh Lam bắt đầu tuyệt vọng khóc nức nở, cô luống cuống tay chân đẩy xe lăn vào trong trốn tránh tầm mắt của Phục Linh và Đồng Trác Khiêm.
Phục Linh nhìn Đồng Trác Khiêm cười thê lương. Anh ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
“Trác Khiêm, em rất khổ sở.”