Thời tiết tươi sáng ở nơi này đang dần mất đi, thành phố sắp nghênh đón những cơn mưa phùn đầu tiên của mùa thu.
Một ngày ở nơi này, Phục Linh ở trong phòng buồn bực suốt một ngày.
Không khí trong bệnh viện không thích hợp với phụ nữ có thai giống như cô có thể sinh sống, mà Đồng Trác Khiêm rất vui vẻ lợi dụng lý do này, đuổi cô về nhà.
Vì có thể đi đến bệnh viện chăm sóc Mạnh Thuộc Đình, Phục Linh đã suy nghĩ tất cả biện pháp có thể sử dụng để đi ra ngoài, cho đến khi Mạnh Thuộc Đình gọi tới.
“Phục Linh, con muốn tới đây sao, nếu là thật sự, vậy sẽ làm cho cha và Trác Khiêm lo lắng.”
Sau khi nghe xong, cả người Phục Linh run lên, trong lòng không có cảm giác gì.
Cha nói rất đúng, cô đi sẽ chỉ làm cho bọn họ lo lắng hơn mà thôi, cô tuyệt đối không tin là có người đốt toà nhà họ Mạnh trong lúc vô tình, nếu như nói là không phải cố ý, như vậy tại sao viên đạn kia lại lao thẳng vào cô đây?
Nếu như những người đó đã có chuẩn bị mới đến thì sao? Hôm nay tuy rằng cha bị thương, nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu như cô xuất hiện, như vậy mục tiêu của những người đó sẽ lập tức dời đi.
Đột nhiên trên bầu trời xuất hiện một vòng sáng tỏ, Phục Linh si ngốc nhìn sang, miệng lẩm bẩm.
“Đồng Trác Khiêm, đây là lần đầu tiên em hận bản thân mình vô năng như vậy.”
Giọng nói êm ái có lực, phảng phất trong nháy mắt như phá vỡ bầu trời, lúc thì trầm thấp khàn khàn, lúc thì dịu dàng bay bổng.
Tâm lạnh như vậy, cắn răng như vậy.
“Phục Linh, mở cửa——” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Đồng phu nhân, Phục Linh muốn ra mở cửa, nhưng thân thể cô lại rơi vào trong không gian mờ mịt, rốt cuộc, nửa giờ sau, Phục Linh bị tinh thần bám riết không tha của Đồng phu nhân đánh bại, thân thể miễn cưỡng đứng lên, ra mở cửa.
“Con——” Phục Linh đang muốn nói cô ngủ thiếp đi nên không có nghe thấy, không ngờ Đồng phu nhân lại giành nói trước: “Nhìn con xem, tự mình tức giận làm cái gì?”
“Con không phải là tự mình tức giận, con là trong lòng khó chịu, con nhìn thấy cha con, còn có mẹ con nằm ở nơi đó, trong lòng con liền khó chịu.”
“Ôi trời. . . .” Đồng phu nhân thở dài, vỗ vỗ bả vai cô, nhẹ nhàng đỡ cô ngồi xuống: “Đứa nhỏ Phục Linh này, con ở nơi này vội vàng cũng vô dụng, việc bây giờ con nên làm là chăm sóc cho mình trở nên mập mạp, chờ cho đến khi bà thông gia tỉnh lại, nhìn thấy bộ dáng mập mạp của con, không chừng sẽ cười nghiêng ngả.”
Trong lòng giống như nghĩ đến tình cảnh khi đó, chân mày đang nhíu chặt của Phục Linh lập tức giãn ra, sau đó xì, bật cười thành tiếng.
“Mẹ, cám ơn mẹ.”
Một tiếng mẹ kia, phảng phất giống như rất là tự nhiên, làm cho nụ cười của Đồng phu nhân càng thêm vui vẻ.
Mà ở nơi này, Đồng Trác Khiêm đã sớm đứng ngoài cửa.
Anh vừa vào cửa vừa cởi giày, sau đó nhìn mẹ và vị hôn thê của mình nắm tay nhau đi xuống.
Mẹ của anh vừa cười vừa khuyên bảo, gương mặt vị hôn thê của anh từ cau mày chuyển thành tươi cười, sau đó là tiếng gọi vô cùng tự nhiên thân thiết, trong nháy mắt, phảng phất giống như hoá thành búa sắt, hung hăng đập vào buồng tim anh.
“Mẹ, Phục Linh.” Anh kêu lên, một ngày mệt mỏi biến mất trong nháy mắt, chỉ còn dư lại gương mặt xinh đẹp làm say lòng người.
Đồng phu nhân cười cười dẫn Phục Linh đi xuống, sau đó đi tới bên cạnh Đồng Trác Khiêm, nhỏ giọng nói thầm mấy câu liền đi vào phòng bếp.
“Mẹ tự mình xuống bếp được không?”
“Được.” Đồng Trác Khiêm gật đầu, sau đó cởi xuống quân trang màu xanh chói mắt trên người, lộ ra áo sơ mi màu trắng, áo sơ mi kia có chút trong suốt, Phục Linh cẩn thận híp mắt quan sát, thậm chí có thể nhìn thấy được bắp thịt và cơ bụng khêu gợi.
Đây rõ ràng là quyến rũ trần truồng!
Chẳng lẽ anh muốn lấy thân thể đền bù tâm hồn bị tổn thương của cô sao?
Suy nghĩ này thật là muốn ói, Phục Linh lắc đầu, Đồng Trác Khiêm nhìn thấy động tác của cô, trực tiếp tiến lên, không nói hai lời liền ôm lấy cô đi thẳng lên lầu.
Trên người người đàn ông này nồng nặc mùi mồ hôi, đầu Phục Linh chôn sâu vào trong lồng ngực anh, ngửi mùi vị trên người anh.
Trên người của anh có thật nhiều mồ hôi, nhưng không phải mùi hôi phổ biến trên người đàn ông, mà là mùi hương nhàn nhạt thơm mát, cô ngửi mùi hương đó, phảng phất cảm thấy thân thể mình thoải mái hơn rất nhiều.
“Đồng Trác Khiêm.”
“Ừ.” Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của anh, làm cho tất cả mệt mỏi trong lòng cô, trong nháy mắt toàn bộ hiện ra trước mặt anh, không cất giữ chút nào.
“Cha em thế nào?”
“Ông ấy không sao.”
Phục Linh nghiêng đầu: “Thật không có chuyện gì sao?”
Địa điểm như thế, không khí như thế, đa cảm như thế, nói đúng ra là không thú vị chút nào, nhưng mà đối mặt với động tác đáng yêu của Phục Linh, Đồng Trác Khiêm không nhịn được, nhẹ nhàng cười thành tiếng.
Nụ cười kia, phảng phất giống như hoa cỏ bốn mùa đều đang nở rộ, rực rỡ xua tan sự lo lắng trong lòng Phục Linh.
Nhìn thấy anh khó có khi xuất hiện nụ cười, Phục Linh cũng nhẹ nhàng cười thành tiếng theo anh: “Anh không được gạt em, nếu gạt em, em thiến anh.”
Mấy chữ cuối cùng phá lệ nói lớn lên, sau khi nói xong, Phục Linh liền nghe thấy một tiếng ho nhẹ.
Âm thanh đó chính là từ phòng bếp truyền ra — Đồng phu nhân, bà lấy tay che mặt, nhẹ nhàng ho khan, nhắc nhở Phục Linh đang bị ôm trên hành lang.
Cái này là chuyện gì?
Ngay trước mặt bà mà nói muốn thiến con trai của bà? Người ta vất vả mới sinh được con ra, đem thiến dễ dàng như vậy sao?
Phục Linh không biết, bởi vì cô còn chưa có sinh con lần nào.
“Còn thất thần làm gì? Không nhanh chóng vào phòng sao?” Vỗ vỗ thân trước Đồng Trác Khiêm, Phục Linh xấu hổ nhỏ giọng hỏi.
“Không vội, tháng sau cũng không muộn.”
Phục Linh sửng sốt, không có hiểu, một lát sau, cô mới phản ứng được, sắc mặt lập tức đỏ hồng, vừa muốn mở miệng nói sẽ thiến anh, ánh mắt lại tiếp xúc với ánh mắt của Đồng phu nhân đang nhìn trái nhìn phải.
Môi của cô giật giật, cuối cùng nhắm mắt lại mở miệng.
“Đúng vậy, đi vào thôi, em thật sự gấp gáp.”
Đúng vậy, chẳng những cô gấp, nhà họ Đồng cũng gấp.
Trong nháy mắt, chân cô đứng trên mặt đất, còn chưa có ổn định, đôi tay hàng năm cầm súng trường cho nên hình thành vết chai ôm lấy eo của cô, làm cho cô có chút ngứa ngáy, không tránh khỏi nở nụ cười.
Trong nháy mắt, người đàn ông nào đó mang theo khí thế xâm lược mạnh mẽ nóng rực giống như ngọn lửa, gắt gao bịt kín đôi môi Phục Linh, gặm nhắm, dày vò, phảng nhất giống như đó là tư vị đẹp nhất trên đời.
Phục Linh cắn chặt môi không cho anh tiến vào, anh lại có ý xấu nắm lấy một khối thịt non mềm ở eo cô nhẹ nhàng xoay tròn, Phục Linh bị đau lập tức mở miệng, làm cho anh thuận thế tiến vào, cạn sạch, chiếm lĩnh thành trì.
Đã lâu rồi Phục Linh chưa nếm qua mùi vị của Đồng gia, không tránh khỏi có chút rên rỉ, sau đó lưỡi hoạt động nhẹ nhàng mút lấy đầu lưỡi nhiệt tình như lửa của anh.
Nếu như lúc này có người nào đó cầm micro nói, có phải Đồng gia sẽ hát bài “Ngàn năm chờ đợi” để diễn tả tâm tình kích động bây giờ của anh hay không?
Về phần đáp án, phải hỏi Đồng gia hay buồn bực không bình tĩnh này.
Cô lấy hành động cho phép anh, anh hôn cô.
Giờ khắc này, giống như là muốn vĩnh viễn tồn tại, mang theo sức mạnh cuốn trôi mọi thứ, phảng phất giống như sau một phút nữa, anh sẽ đem Phục Linh——hôn đến chết.
Hai tay Phục Linh đặt trước ngực Đồng Trác Khiêm, cô muốn đẩy anh ra, nhưng sức mạnh của Đồng gia thật sự quá lớn, mạnh mẽ như ngọn lửa đang bùng cháy, lúc cô cảm thấy phản kháng của mình vô dụng, bắt đầu buông tha cho việc chống cự, bàn tay sần sùi thừa dịp sờ loạn vào trong váy cô.
Ấm áp như vậy, thoải mái như vậy.
Da thịt của cô mềm mại như tơ, một đường lướt qua, không chút nào trở ngại, cho đến khi anh chạm vào vùng đất mềm mại, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng ngâm nga ra âm thanh thoải mái, giống như bản nhạc tuyệt vời.
Làm cho đầu óc Đồng Trác Khiêm lập tức nổ tung.
Anh đột nhiên buông môi cô ra, lại thấy sợi tóc xốc xếch bám sát vào gương mặt tràn đầy mồ hôi, mà đôi môi bị anh âu yếm trở nên sưng đỏ, đáng chết, cực kỳ hấp dẫn.
Đột nhiên Đồng Trác Khiêm nắm tay cô, đem bàn tay mềm mại nhỏ nhắn đặt ở vị trí từ bụng trở xuống, đầu gối trở lên, sau đó lấy ánh mắt tràn đầy khiêu khích nhìn cô, giống như thợ săn nhìn thấy con mồi: “Có muốn gia dạy em làm như thế nào không?”
Ba một tiếng, giống như tiếng pháo hoa nổ tung, sắc mặt Phục Linh từ trắng chuyển sang hồng, từ hồng đến xanh biếc, sau đó chuyển thành gương mặt đỏ thắm có thể so với khỉ mông đỏ.
Đây chính là vũ nhục trần truồng!
Bàn tay cô sử dụng một chút lực đạo, mang theo lực sát thương yếu ớt, lại không tạo ra bất cứ uy hiếp gì cho Đồng gia.
Lỗ mũi Phục Linh nhíu lại, để xuống súng pháo kinh người, sau đó chán nản trở lại trên giường, vứt đôi giày sang một bên, nằm ngửa hình chữ đại(大), nghiêng đầu nói với anh.
“A a, đến đây đi, không đến chị cũng không cười em.”
Ôi trời? Đang diễn kịch sao?
Cô cho là như vậy sẽ hù doạ được Đồng gia, nhưng không ngờ sau khi cô nói xong câu đó, Đồng tiên sinh lập tức biến thành mãnh thú kiếm ăn, lập tức nhào lên người cô, thở dốc trầm thấp bên tai Phục Linh, âm thanh giống như gió lớn cuồn cuộn.
Mang theo một ít kích động vội vàng.
“Tiểu yêu tinh!” Đồng Trác Khiêm khẽ quát, lật người, cho đến khi trên giường vang lên âm thanh vang dội.
——
Một trận kích tình kiệt liệt qua đi, Phục Linh từ trong phòng tắm đi ra, vẻ mặt u oán nhìn Đồng Trác Khiêm, giống như muốn chặt anh thành tám khúc, ngược lại, anh rất dễ chịu, còn làm bộ làm ra dáng vẻ suy nghĩ? Đúng vậy, chính là suy nghĩ?
Suy nghĩ chuyện liên quan đến anh em của anh.
Bởi vì cô mang thai cho nên không thể làm tình, như thế nào cũng phải buộc cô lấy tay giải quyết cho anh mới được, cô lại nói: “Chẳng phải anh cũng có tay đó sao? Hơn nữa tay của anh còn lớn hơn tay em đúng không? Cũng cảm thấy thoải mái hơn, hơn nữa bàn tay anh còn thô ráp, ma sát sẽ kích thích hơn.”
Sau đó Đồng gia lạnh lùng nói một câu hoàn toàn đánh bại Phục Linh.
“Nếu như em có thể lấy tay giải quyết nhu cầu của chính mình, thì hãy nói với anh.”
Trong nháy mắt đó, Phục Linh lâm vào thật sâu im lặng.
Cô ngồi trên giường, một tay chống đầu, một tay nhàn rỗi, cẩn thận lấy đầu óc suy nghĩ, tại sao trên thế giới này lại có loại người da mặt vừa dày lại không biết xấu hổ như vậy?
Một lát sau, cô buông tha cho mình, bởi vì không tìm ra được đáp án.
Mà kết quả thì sao? Đương nhiên là bị Đồng gia lấy các loại lý do giày xéo một vạn lần lại một vạn lần.
Lúc này trên chiến trường là một mãnh hộn độn, Đồng gia muốn hút thuốc lá, nhưng bây giờ anh đã bắt đầu đình chỉ, cũng không biết anh nghe ở đâu mà biết được phụ nữ có thai tuyệt đối không được ngửi thấy mùi thuốc lá, từ đó về sau, Đồng gia liền cự tuyệt quan hệ với thuốc lá.
Thật ra thì có lúc, Phục Linh nhớ tới điểm này, cảm thấy thật sự vui mừng, mệt mỏi cũng ít đi.
“Đi thôi, xuống ăn cơm.”
Phục Linh không nhìn anh.
Sau khi trải qua tiết mục kích tình tràn đầy thuốc súng, thật xấu hổ, cô không dám nhìn vào ánh mắt cười nhạo như Phật Di Lặc của Đồng phu nhân nữa.
Này——
Trong lòng đang lo lắng, giống như có tật giật mình.
“Đi.” Thấy cô không phản ứng, Đồng gia muốn trực tiếp ôm cô xuống lầu, trong nháy mắt khi bàn tay anh đụng phải eo cô, Phục Linh lập tức nhảy dựng lên.
Hình như trong nháy mắt đó, con mắt của Đồng Trác Khiêm cũng trợn tròn ra ngoài.
Kẻ trộm doạ người kẻ trộm doạ người.
“Mạnh Phục Linh, em đàng hoàng một chút cho Lão Tử.”
“Thình thịch——“ Phía dưới, không biết cái nồi của người nào rơi xuống đất, văng đầy nước canh.
——
. . .