Mục lục
[Dịch]Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Phục Linh tỉnh lại đã là xế chiều ngày hôm sau, trong mê man cô từ từ mở mắt nhìn thấy chính là phòng làm việc có phong cách đơn giản.

Mà phòng làm việc bị chia ra làm hai, Đồng Trác Khiêm bên ngoài yên lặng phê duyệt tài liệu, mà chỗ của cô mà nói trước kia hẳn là một thư phòng nhỏ, mà trong thời gian ngắn ngủi bị cải tạo thành một giường bệnh cao cấp.

Điều này làm cho Phục Linh thụ sủng nhược kinh.

Ngay khi cô muốn đứng dậy, Đồng Trác Khiêm cũng đã đẩy cửa ngăn cách đi vào, lập tức rót một chén nước cho cô uống xong, liền lqd vội vàng hỏi: "Còn chỗ nào không thoải mái sao?"

Phục Linh không nói gì, chỉ lẳng lặng uống nước xong, sau đó nằm ngủ giống như đà điểu.

Hiện tại trong lòng cô vô cùng hỗn loạn, cô không biết mình nên lấy dáng vẻ gì để đối mặt với Đồng Trác Khiêm, nên tự nói với mình hiện tại cô và anh nói chuyện kiểu gì đây.

Đã nhiều năm không gặp, dáng vẻ anh vẫn như trước kia, chỉ có điều cởi quân trang ra, cô lại đã khác, đã từng mất đi quá nhiều, cũng không quay ngược lại nữa.

"Làm phiền anh giúp em sắp xếp lập tức trở về thủ đô." Hiện tại cô chỉ muốn trở về gặp cha của mình một lần.

"Không được!" Gần như cũng không nghĩ, Đồng Trác Khiêm kiên quyết từ chối: "Em biết tình trạng thân thể của em bây giờ như thế nào sao? Mặc dù bả vai trúng đạn không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hiện tại lqd muốn mang thân thể này ngồi máy bay, giày vò mình, đến cuối cùng có còn mạng hay không thì anh cũng không biết."

Giọng nói của anh hình như khàn khàn rất nhiều, Phục Linh nghe được thì trong lòng đau nhói.

"Cha anh nói cha em sắp chết." Giọng nói của Phục Linh hơi nghẹn ngào, nghĩ đến một số chuyện có thể xảy ra, đáy lòng của cô bắt đầu không thể ức chế đau nhức, giống như bản thân không có năng lực.

Đồng Trác Khiêm còn muốn nói gì, điện thoại di động cũng vang lên đúng lúc này, nhận điện thoại, giọng nói của Hoa Chân lạnh nhạt vang lên ở đầu kia: "Gọi Mạnh Phục Linh nghe điện thoại."

Đồng Trác Khiêm đưa di động cho Phục Linh: "Điện thoại của Hoa Chân."

Phục Linh lập tức nhận lấy, còn chưa kịp nói một tiếng alo, Hoa Chân đầu kia liền tức giận rùm beng: "Có phải cô *** nhìn Đồng Trác Khiêm liền kích động hay không? Ngay cả tình trạng của Tranh Tranh cũng không trông nom?"

Tranh Tranh!

Điện thoại di động đột nhiên rơi xuống từ trên tay Phục Linh, thần trí của cô đột nhiên điên cuồng, không để ý vết thương trên bả vai, trực tiếp từ trên giường, vùng vẫy khỏi hai tay bắt được cô của Đồng Trác Khiêm .

Cô nên đi nơi nào?

Hiện tại thì không biết rốt cuộc cha xảy ra chuyện gì, cũng không biết tình huống bây giờ của Tranh Tranh.

Tại sao? Tại sao nhiều lựa chọn và khổ nạn đều xuất hiện ở trên đầu cô như vậy? Chẳng lẽ kiếp trước cô làm sai chuyện gì, tới trừng phạt cô sao?

"Mạnh Phục Linh, rốt cuộc em đang làm gì?"

Phục Linh quay đầu lại, nhìn Đồng Trác Khiêm, đôi mắt hồng hồng, bộ dạng hai mắt đẫm lệ thật sự giống như trời sắp sập xuống, cô nhìn anh, gằn từng chữ: "Giúp em."

"Em nói đi."

"Giúp em liên lạc với cha anh."

"Em biết, anh sẽ không liên lạc với ông ta."

Phục Linh đột nhiên yên lặng lại, cô không biết lqd bước kế tiếp mình nên làm những gì, nên nói cho Đồng Trác Khiêm tình hình thực tế hay là cái khác?

Trong đầu của cô đã hoàn toàn hỗn loạn, giống như ngay cả đường cũng không nhìn thấy rõ, bả vai đột nhiên xé rách đau đớn, có máu tươi phun ra ngoài, vậy vết thương vừa mới khâu tốt lại bị vỡ ra lần nữa, Phục Linh thật sự giống như không cảm thấy đau một chút nào, cô có chút bi thương mà cười cười tình cảnh của mình, cười cười lại khóc.

Thân thể bị người ta ôm vào ngực, giống như báu vật được anh quý trọng.

“Lập tức gọi bác sĩ đi vào”.

Phục Linh cảm thấy mình đã vô cảm.

Cô giống như một con búp bê vải rách, bị Đồng Trác Khiêm ôm lên giường, sau đó bác sĩ đi vào, cởi bỏ áo cô, bôi thuốc lên vết thương, băng bó, cảm giác đau đớn đánh thẳng đại não, Phục Linh vẫn không rên rỉ cũng không nhăn mày, thật giống như không có linh hồn.

Đồng Trác Khiêm đau lòng, lập tức bấm điện thoại:

“Lập tức phái người đưa một cái trực thăng tới đây, ngoài ra bảo người tra hành tung ông cụ một chút.”

Phục Linh nghe tiếng của anh, thân thể giật giật, nhưng hơi cứng ngắc, đôi môi hơi khạc ra mấy chữ.

“Cám ơn”.

Cô nói những lời này hơi nhỏ, vẫn bị Đồng Trác Khiêm nghe được, từ bóng lưng có thể thấy thân thể anh đột nhiên chấn động, giống như không tiếp nhận nổi dáng vẻ cô dịu dàng như thế.

Đồng Trác Khiêm đột nhiên cười tự giễu, không phải mình đã sớm đoán được loại kết quả này sao? Tại sao mình còn làm cho tình hình thực tế đến mức này, trong lòng mơ hồ bị đau đây?

Anh nhìn Phục Linh hơi nhắm mắt lại, trong lòng như có ngàn vạn cái châm lăng trì trái tim của anh, thì ra, không nghĩ khủng hoảng vĩnh viễn vẫn kém hơn gặp mặt thì đau đớn và đau lòng.

Phục Linh, anh chấp nhận để am rống anh, mắng anh, thậm chí là đánh anh, anh đều không muốn nhìn em lạnh lùng với anh như vậy.

Phục Linh mơ một giấc mơ, một giấc mơ rất dài, ở trong mơ, Tranh Tranh bị người đính hai tay hai chân trên thập tự giá, có người cầm gì đó tương tự dao găm nhắm vào, rất nhiều người âm thanh hỗn tạp ở chung một chỗ, nhiễu loạn tư tưởng của cô, sau đó cô cứ như vậy sững sờ trơ mắt nhìn dao găm kia bay về phía con trai mình.

Cô muốn qua, dùng thân thể ngăn cản được dao găm kia, nhưng dao găm vẫn xuyên qua thân thể.

Phía sau có âm thanh thống khổ vang lên, Phục Linh từ từ quay đầu lại, đi nhìn thấy cha mình chắn trước mặt Tranh Tranh, dao găm thẳng tắp cắm vào trong ngực ông, sau đó có máu tươi từ bên trong thấm ra ngoài, xem ra nhìn thấy mà ghê.

“A”. Phục Linh thét lên một tiếng, sau đó thức tỉnh, thân thể bị người ôm thật chắt vào trong ngực, giống như ngay sau đó liền muốn mất đi

“Không sợ, không sợ, có anh ở đây”.

Âm thanh như vậy, trong năm năm một mình cô đối mặt cuộc sống, cô suy nghĩ trở về trăm nghìn lần.

Vì vậy, những bàng hoàng mềm yếu, hoảng sợ, sợ hãi và lo lắng giống như lá rụng mùa thu, tuôn rơi xuống đất, cô từ từ khóc ra thành tiếng ở trong ngực anh, giống như thú nhỏ uất ức mất đi mẹ.

Phục Linh muốn phát tiết một lần, phát tiết tất cả những tâm tình làm cho người ta không thoải mái trong nội tâm ra ngoài, khiến cho những tâm tình không chi phối được tư tưởng của cô.

Cứ như vậy khóc đi, khóc đi, khóc rơi tất cả mềm yếu, khóc rơi tất cả bàng hoàng, khóc rơi hỗn loạn suy nghĩ của chính mình, để cho mình từ từ tỉnh táo từ trong tiếng khóc.

Sau đó đi làm chuyện mình nên làm.

Trong lòng Đồng Trác Khiêm ướt mảng lớn, tay của anh vẫn ôm cô thật chặt không buông ra, giờ khắc này, anh cảm thấy ngôn ngữ có chút cứng nhắc, đúng là tỏ tình làm bạn say trong tình trường, cả đời này anh cũng không thể buông tay tình yêu cuồng dại và say đắm.

Cứ như vậy rất tốt.

Hồi lâu, tiếng máy bay truyền đến, một chiếc trực thăng đường hoàng dừng ở cửa chính liên minh quốc tế, đôi tay Đồng Trác Khiêm bế ngang Phục Linh, cho phép cô tiếp tục yếu ớt ở trong ngực anh, làm người đàn ông, làm người yêu cô, bây giờ có thể cho cô, cũng chỉ là cánh tay mà cô cần nhất mà thôi.

“Lập tức lên đường về thủ đô đi”.

Đứng sững ở trên trời cao mênh mông, Phục Linh tránh ra khỏi lồng ngực của Đồng Trác Khiêm, nhìn chỗ mình sống năm năm ở phía dưới, cảm giác giống như một giấc mơ gặp lâu đài Cam Lâm, làm cho người ta đau xót như thế.

Cùng thời gian đó, Hoa Chân chia tay Lạc Lịch, cũng bắt đầu đi thủ đô, bởi vì cô đã tra được, sau khi Đồng Hoa Triệu rời đi, ông ta đã bí mật trở về thủ đô.

Mà ông ta đi, không thể nào cho lưu Tranh Tranh ở lại.

Một thời gian, hai đoàn người, đồng thời chạy tới thủ đô, làm cho thủ đô phồn hoa nhất sẽ bởi vì mấy người trở về này, mà quấy lên một khoảng vòng xoáy màu đen.

Phục Linh không biết mình ngồi trên máy bay như thế nào, tất cả nóng nảy trong lòng cô ở đoạn thời gian đó bị thể hiện ra đều ở đây, khi máy bay dừng ở ngoại ô Thủ đô, thiện lương của cô giống như cũng điên cuồng sắp nhảy ra ngoài, không thể khống chế.

Năm năm trước, cô bị buộc rời đi.

Năm năm sau, cô bị buộc trở về.

Cô cười có chút tự giễu, cảm giác mình giống như một con rối trong tay Thượng Đế, cũng không thể yêu thích một người, cho nên cuộc sống của cô luôn tràn đầy bụi gai và không công bằng.

Khi tới ngoại ô, đã có người trông coi.

Không nhiều lắm, chỉ có ba người.

Cô gái mặc sườn xám bằng gấm màu tím vân mây, tóc được búi thật cao, một cây trâm cài đầu cố định, lộ ra cái cổ ưu nhã như thiên nga, giống như danh viện nhà giàu ưu nhã nhất thủ đô, nhưng cô ấy lại ngồi xe lăn, không hợp chút nào.

Hai người đàn ông cao lớn đứng phía sau cô ấy, Phục Linh nhìn bọn họ, chuyện cũ không bị khống chế sụp đổ trong đầu, gần như muốn cắn nuốt thần trí của cô.

Tề Tiểu Chấn, Tề Phàm.

Hai anh em bọn họ đã từng bị cô giễu cợt.

“Bả vai của cô ấy chảy máu”. Thịnh Lam ngồi xe lăn lẳng lặng nói, giọng nói ấm áp, lại thật sự giống như không mang theo chút tình cảm nào.

“Lập tức thay băng cho cô ấy, sau đó điều tra tung tích hiện tại của vợ chồng nhà họ Mạnh”.

Phục Linh kinh ngạc xoay người: “Tại sao muốn điều tra? Bọn họ đã không còn ở thủ đô rồi hả? ”

“Hai ngày trước, cha mẹ cô đồng thời bí mật biến mất ở thủ đô, không có bất kì ghi chép xuất ngoại nào, sự thật chứng minh, bọn họ còn ở thủ đô, nhưng chỉ là không tìm được”. Thịnh Lam nói.

Tình huống như thế khiến Thịnh Lam bất ngờ, mà trong đầu cô nhất thời hiện lên bóng dáng một người: “Vậy Đồng Hoa Triệu thì sao? ”

“”Ông ta?” Thịnh Lam nhíu mày: “Hình như hôm qua mới về đến thủ đô, chỉ là lần này trở về ngược lại mang theo một đứa bé về”.

Đứa bé? Trong lòng Phục Linh chấn động, gần như khẳng định đó chính là Tranh Tranh, không sai, theo phương thức làm việc của ông Đồng mà nói, ông ta bí mật mang Tranh Tranh vào thủ đô không để cho người nào biết là một chuyện rất dễ dàng, vậy mà hôm nay Thịnh Lam tra được, vậy có thể chắc chắn là ông ta cố ý truyền tin tức ra ngoài, nhưng ông ta vì cái gì đây?

Mặc dù cha mẹ của mình ở trong giới chính trị mấy năm, nhưng vẫn chưa bao giờ đắc tội với ai, đầu tiên là chuyện vụ nổ năm năm trước, cuối cùng chuyện mất tích năm năm sau, Phục Linh càng ngày càng cảm giác mình đã khuấy vào một đầm sâu, mà bị dính chặt thật sâu, không thể nào rút người ra.

“Lập tức, đi thăm dò, tối hôm nay trước phải đưa tôi một đáp án”. Còn không đợi Phục Linh suy nghĩ cẩn thận, Đồng Trác Khiêm lại đột nhiên hạ lệnh, sau đó bế ngang Phục Linh, trực tiếp nhét cô vào trong xe, để Tề Tiểu Chấn thay băng cho cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK