Nhờ Mục Á nói khó, gã bố mì cho phép tôi giữ vị trí Hạ Nga Chi trong ba tháng. Tôi dần quay lại công việc, bỏ mặc lời đàm tiếu “con điếm tóc vàng bị bệnh ghẻ lở” hay “con điếm tóc vàng sắp chết”. Ba tháng khó khăn, tôi sống dựa vào tiền của Mục Á. Gái điếm chẳng bao giờ giàu vì luôn phung phí tiền vào quần áo son phấn, tôi cũng vậy. Nhưng Mục Á chẳng để tâm chuyện nợ nần, chỉ coi đó là cơ hội ở cùng phòng với tôi. Khi mọi chuyện tạm ổn, vấn đề nan giải cuối cùng là “đàn ông”. Tôi vẫn chưa thôi sợ hãi. Mục Á khuyên tôi nên hẹn hò cùng chàng quý tộc mà cô từng đề cập. Anh chàng béo vẫn đến Cao Lầu nhưng không phải vì gái mà chỉ để hỏi thăm tôi, anh sợ tôi bị phiền hay tổn thương. Mục Á đã đúng về thằng khốn bạo dâm, vậy nên có thể cô sẽ đúng về anh chàng này. Nhưng tôi không biết anh là ai, tôi sợ lịch sử cũ lặp lại – nỗi đau luôn rình đúng lúc mà đồng loạt tấn công. Cô trấn an tôi bằng một tập giấy:
-Hồ sơ về anh ta. Một quý tộc bình thường, nhân cách tốt. Một nghiên cứu sinh phép thuật có tài, khá nổi tiếng trong giới nghiên cứu tại Băng Hóa. Anh ta hay ho lắm, chị bỏ là phí cả đời! Lúc ấy đừng thốt lên “Juvinha mokholtha!” – “đắng như quả hồ thà” nhé!
Nhờ anh chàng kiếm sĩ đẹp trai điều tra, Mục Á tập hợp mấy thứ này giúp tôi lấy lại niềm tin về đàn ông. Tôi nghe lời cô tới buổi hẹn. Sau nhiều tháng, tôi tiếp xúc lại với đàn ông. Mục Á nói đúng, anh chàng béo khá thú vị. Anh không nói chuyện chơi bời hộp đêm, anh nói về những miền đất xa lạ, những câu chuyện ở Thánh Vực, những chuyến du hành về miền nam Kim Ngân đầy nguy hiểm, về tòa tháp Ngọn Xám vĩ đại ở Tuyệt Tưởng Thành mà anh được dịp chứng kiến, về mảnh đất cực bắc vốn là thánh địa của người Đà Ma mà anh từng đi cùng đoàn thám hiểm. Những chuyện ấy tôi vốn quên từ lâu hoặc cho là mơ mộng hão huyền nay lại hiện lên sống động, giúp tôi thoát khỏi thực tại đầy mệt mỏi lẫn chán chường. Ba tháng ấy, anh hay đưa tôi đi chơi xa (có sự cho phép của ông chủ Đông Môn Cao Lầu), dẫn tôi đến những thư viện ở núi tuyết miền bắc, dẫn tôi tham quan bức tượng tạc Biệt Liên Đại Đế ở thủ đô Băng Hóa, gặp gỡ bạn bè anh – những kiếm sĩ, pháp sư, kiếm thuật sư hay lãng khách lang thang có tính cách kỳ quặc nhưng đầy chuyện kể. Hồi làm nghiên cứu sinh, tôi cũng từng tiếp xúc vài người như vậy, giờ gặp lại họ, tôi có cảm giác trở về nhà. Chừng ấy thời gian, anh không đòi hỏi chuyện chăn gối nên tôi thấy kỳ cục. Mãi một ngày kia, anh dè dặt bảo có chuyện muốn hỏi, tôi nói cứ tự nhiên. Anh rụt rè, tấm thân to lớn như gấu hơi cuộn lại:
-Tôi có thể làm bạn trai em không, Na Li Nã?
Tôi ngạc nhiên sau bật cười. Tôi không nhạo báng anh mà nhạo báng chính mình. Tôi luôn nghĩ việc kiếm tấm chồng quý tộc để sống thoải mái và thoát khỏi Đông Môn Cao Lầu, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ công đoạn trước hôn nhân: tình yêu. Tôi ngẫm nghĩ, đoạn há miệng:
-Này anh Múy béo, anh nên biết cái miệng này đã ngậm rất nhiều “thứ”. Anh chịu được không? Nếu làm bạn trai tôi, anh bỏ qua được chuyện đó không? Múy chịu được người ta nói gì nếu chúng ta đi cùng nhau chứ?
Anh hơi sững sờ, nửa muốn đáp nửa không. Rõ ràng đây không phải chuyện dễ chấp nhận, cả ngày hôm ấy anh nghĩ ngợi nhiều, sắc mặt kém vui. Tôi cũng không mong đợi điều tốt đẹp nào. Nhưng sáng hôm sau, trước lúc lên tàu về Hoàng Hôn Cảng, anh nắm tay tôi thật chặt:
-Tôi sẽ cố gắng chấp nhận. Tôi hứa đấy, Na Li Nã!
Tôi mỉm cười. Anh ngốc nghếch quá! Những chàng béo luôn ngờ nghệch. Nhưng tôi bỗng nhớ hồi làm nghiên cứu sinh, khi tham khảo sách lịch sử Băng Thổ, người ta minh họa về những người đàn ông đầu tiên xây dựng lục địa này. Họ có hình dáng cục mịch, cánh tay lớn, bụng khá to nhưng rất khỏe, ngày đêm khuân vác cột băng xây nên những tường thành đầu tiên bảo vệ đàn bà lẫn trẻ con trước lũ quái vật tàn ảnh. Họ là cha đẻ Đại Bàng Phương Bắc, là cha đẻ của những cô gái Băng Thổ đẹp đẽ cùng mái tóc óng ả màu vàng ròng. Tôi chợt nhớ Biệt Liên Đại Đế - vị hoàng đế vĩ đại nhất lục địa luôn là kẻ ngờ nghệch chuyện tình cảm, ông chỉ biết yêu một người và mãi yêu người đó cho tới ngày tử trận dưới lưỡi kiếm kẻ thù. Và cha tôi, người thường công kênh con bé Na Li Nã trên vai để nó được thấy rõ đỉnh núi tuyết phương bắc in bóng xuống dòng sông lập lờ những khối băng trôi, cũng là một người béo. Nghĩ tới đó, tôi kiễng chân hôn cặp má phinh phính của anh:
-Ừ, vậy thì hẹn hò!
Tôi trở lại làm Hạ Nga Chi nhưng công việc đổi khác. Như biết quan hệ giữa tôi với anh, cộng thêm quan hệ giữa anh và ông chủ Cao Lầu, tôi ít bị sắp xếp vào những vụ đổi chác tình dục, trừ trường hợp bất khả kháng. Điều kì cục là từ đó, rất nhiều quý tộc trẻ tuổi tìm đến tôi, đủ mọi hạng. Họ muốn hẹn hò nhưng tôi từ chối. Biết sao được đây, tôi lỡ yêu anh mất rồi! Cũng có lúc chúng tôi cãi nhau vì anh ghen tuông nhưng cặp đôi nào chả vậy! Rồi cuối cùng chúng tôi lại làm hòa, đều cố gắng để một ngày kia anh chuộc tôi ra khỏi Cao Lầu. Tiền chuộc Hạ Nga Chi cực lớn, đôi khi hàng vạn thùng vàng. Nhưng cuộc sống của tôi đã dễ chịu ít nhiều, không còn ác mộng. Tôi vẫn là Hạ Nga Chi đứng số một, tất nhiên là sau Mục Á rồi! Còn đó vô số tiếng chửi thầm sau lưng tôi nhưng ở lâu với Mục Á, tôi đâm quen chuyện đó. Dù gì tôi vẫn phải sống.
Ít lâu sau, tôi nghe bản tin ở Hoàng Hôn Cảng nói về vài người quý tộc trẻ tuổi bị dìm chết ở sông băng, gương mặt bị dập nát. Tôi ngớ người khi biết nạn nhân là gã Múy từng bạo dâm mình cùng hai người bạn của gã. Cũng ngày hôm đó, tôi đến gặp gã bố mì bàn công việc thì phát hiện tay gã cuốn băng trắng rớm máu, chừng như vừa ẩu đả. Nhưng tôi tin gã đánh người thì nghe được chứ chẳng bao giờ có chuyện gã bị người ta đánh. Thấy tôi ngờ ngợ, gã bố mì õng ẹo bước đến vuốt tóc tôi bằng ngón tay to bè sơn móng đỏ chót:
-Làm cưng phải khổ lâu quá! Hattabi là họa mi cầu vồng, họa mi không thể bị xâm phạm. Luật là luật, luật phải được thi hành, chỉ là sớm hay muộn thôi. Làm cưng khổ lâu quá! Chị xin lỗi nha, nha, nha!
Gã ôm tôi hôn hai má chùn chụt cùng cái nháy mắt đầy ẩn ý. Tôi không thấy vui mà chỉ sợ hãi. Nếu là tôi trước kia, tôi đã cười khanh khách thỏa mãn nhưng giờ thì khác. Có cái gì đấy trong tôi đã chết vĩnh viễn.
Từ đó đến giờ, tôi sống chung phòng với Mục Á dù không còn phụ thuộc cô như trước. Tôi trả nợ cô đầy đủ dù cô chẳng cần thiết, nhưng như gã bố mì nói: luật là luật và luật phải được thi hành. Tình bạn giữa gái điếm là vậy. Song tình cảm giữa chúng tôi hơi khác hơn. Tôi muốn ở bên cô cho tới ngày rời Cao Lầu bởi khi đã rời đi, chúng tôi sẽ không liên lạc với nhau nữa như một cách để chôn vùi quá khứ. Tôi muốn tận dụng nốt những tháng ngày còn lại để gần gũi cô hơn, để yêu quý cô nhiều hơn. Nên giờ tôi đang ngồi cạnh cô, ngắm nghía hoa trà và kể chuyện cho mấy người đấy! Tôi rút bao thuốc lá, vừa châm lửa vừa hỏi:
-Thế thằng cha tặng đồng hồ quang tố đó, cô thôi thật à?
Mục Á tóm tay tôi trước khi tôi kịp châm lửa, mặt nhăn nhó. Cô ghét khói thuốc vờn quanh hoa trà, tính cách rất con người. Nhưng tôi thích làm thế để cô giống con người hơn. Hi hi! Mục Á lắc đầu:
-Thằng nhõi con dựa hơi cha nó, tôi không ham.
-Thế còn anh chàng kiếm sĩ hồi xưa? Ảnh yêu cô lắm đấy!
Cô vén tóc, từng ngón tay lân mân trên đoạn cổ đẹp đẽ. Có vẻ cô yêu người đó thật nhưng chính cô lại từ bỏ. Tôi chuyển chủ đề:
-Thế còn chàng béo của tôi? Anh ta tốt vậy, sao cô không chiếm ảnh?
-Tôi có thử. – Mục Á gật đầu – Nhưng anh ta bảo mắt chị đẹp hơn mắt tôi, cũng không thích tuýp người gầy! Với cả anh ta nói nói lỡ yêu chị rồi nên chịu!
-Thật á? Ôi Vạn Thế ơi! – Tôi ôm bụng cười rũ rượi – Thằng chả mắt đui thì có! Khẩu vị mấy tay béo tệ lắm!
Mục Á ngả dài người trên bàn ngắm hoa trà:
-Thì có người vẫn yêu thằng chả mắt đui đấy thôi!
Tôi và cô bắt đầu cãi nhau xem anh chàng quý tộc béo tròn của tôi mắt đui hay không. Kiểu tranh cãi đàn bà và lý lẽ đàn bà. Tôi thích vậy, bởi ở đây Mục Á là con người. Nhưng thực tâm tôi muốn cô dang cánh giữa bầu trời, để thế giới này biết có một con thiên nga đẹp đẽ thuần khiết như thế. Giờ đây mỗi lần gặp gỡ, tôi đều cầu nguyện Vạn Thế ban cho cô hạnh phúc, mà phải là hạnh phúc tuyệt vời nhất. Vậy nên khi máy chiếu hiện hình gã bố mì thông báo rằng tối nay Mục Á có khách, tôi liền nhảy sang ghế cô xem vị khách đó là ai. Đó là một anh chàng nhỏ thó đeo kính cận, tóc xoăn rối phủ trán, áo quần quá đỗi nghiêm túc đứng đắn. Tôi nheo mắt đọc thông tin khách hàng:
-Thát Khan? Ủa, có phải con nhà họ Thát nổi tiếng không? Đâu có nhỉ? Tôi từng dự tiệc nhà họ Thát, làm gì có ai như vậy? Mà hắn ăn mặc thế này đến hộp đêm á? Ôi Vạn Thế!
Tôi cười lớn còn Mục Á chống cằm nhìn anh chàng. Tôi ôm cô, áp má mình lên má cô:
-Này, nhỡ đâu hắn là con họ Thát thật thì sao? Thử xem! Cho lũ Hạ Nga Chi khắp thành phố tức lồi mắt luôn!
-Yêu đương gì chứ? – Cô thở dài – Làm ăn thôi!
-Không, cô phải yêu chứ, Mục Á? Cô phải yêu!
Tôi hôn má Mục Á rồi cứ lặp điệp khúc “cô phải yêu”. Cô nhíu mày vì tôi quá phiền phức. Nhưng tôi thích làm phiền bởi tôi yêu quý cô. Dù sao thì cô cũng chẳng chọn Thát Khan. Đến tay kiếm sĩ đẹp trai còn chẳng làm Mục Á rung động thì anh chàng cận thị này làm nên trò trống chi? Mà thôi, cứ để cuộc sống tiếp diễn vậy.
-----
Hết.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK