Tôi giữ bộ mặt suy tư suốt quãng đường về Hoàng Hôn Cảng dù Mục Á luôn nắm tay tôi thật chặt. Trước nay tôi luôn giữ cảm xúc trước các cô gái nhưng riêng Mục Á thì không. Bởi yêu nên tôi thấy tội lỗi khi lừa dối em, cũng bởi yêu em nên tôi sợ viễn cảnh viếng thăm nhà lần tới, khi mà tôi thưa chuyện với cha mẹ rằng muốn hủy hôn. Thực tình tôi quyết định chuyện này ngay từ lúc đến Hoàng Hôn Cảng, sự xuất hiện của Mục Á chỉ đẩy nhanh quá trình ấy mà thôi. Tôi không thể làm đau khổ vị hôn thê lâu hơn nữa. Nàng cần ở bên một vị quý tộc có sự nghiệp ổn định chứ không phải gã kiếm sĩ lang thang như tôi, quan trọng hơn là người đó yêu nàng. Nhiều người theo đuổi nàng, đa phần họ tốt hơn tôi, tài năng và thực tế hơn gã kiếm sĩ chiến đấu cho những điều mộng tưởng như tôi. Ở bên tôi, nàng chỉ đau khổ.
Đêm trên tàu cao tốc, tôi toan nói mọi điều với Mục Á nhưng em đặt ngón tay lên miệng tôi, bảo “Để lúc khác nói!”. Dăm ngày sau, chúng tôi vẫn hẹn hò bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Rồi kỳ nghỉ phép sắp hết, tôi phải về thăm nhà trước khi quay lại với thầy Tây Minh. Giống lần đầu tiên, tôi khổ sở bao nhiêu thì Mục Á tươi tắn bấy nhiêu:
-Lại chia tay nhỉ? Đừng làm mặt bí xị vậy chứ? – Em vuốt tóc tôi – Đừng trông đợi chuyện tình yêu, Khai Y. Bốn, năm tháng rồi chúng ta sẽ quên nhau thôi!
-Tôi chắc chắn vẫn nhớ em. – Tôi đáp – Thế còn em?
-Hi vọng không quên. – Mục Á nhún vai – Anh là món hời mà, sao em bỏ qua được chứ? Đừng quên em là Hạ Nga Chi. Họa mi biết chỗ đẹp mà đậu, biết chỗ nắng mà hót.
Tôi ngắn mặt còn Mục Á cười ngất. Đây là lần thứ hai tôi ăn xô nước đá chia tay, mà ở xứ Hoàng Hôn Cảng lạnh ngắt này thì càng thấm. Trước lúc đi, tôi tặng em một ít bột lửa ma thuật và hướng dẫn cách sử dụng, coi như làm quà. Mục Á không đáp, chỉ hôn má tôi thay lời tạm biệt.
Trở về nhà, tôi thưa chuyện riêng với cha và đem hết can đảm xin cha hủy hôn lễ. Khỏi cần nói chắc các vị cũng biết người đàn ông có thói quen vò tay thành nắm đấm để nhấn mạnh câu chữ đó đã giận dữ thế nào. Cũng như các vị quý tộc cũ, cha tôi rất quan trọng thể diện, việc hủy hôn chẳng khác nào bảo ông khoác y phục sang trọng rồi chạy ra đường xin bố thí. Tồi tệ hơn, lúc nghe tôi kể mình đang yêu một Hạ Nga Chi, cha ngồi phịch xuống ghế, bàn tay già nua bóp trán vẻ chán ngán đứa con thấy rõ. Tôi dợm lời:
-Chẳng phải mẹ hai của con đã từng như vậy? Chúng ta vẫn sống bình thường đấy thôi? Con và cậu em Khai Nhạn đâu có vấn đề?
-Thời ta khác! Thời anh khác! – Cha tôi gắt, mặt mũi đỏ bừng – Anh nghĩ bao nhiêu Hạ Nga Chi giống mẹ hai của anh? Và bao nhiêu đứa con của Hạ Nga Chi tốt tính như đứa em Khai Nhạn của anh? Anh biết bao nhiêu gia đình quý tộc đổ sụp như tuyết lở chỉ vì gái điếm? Cha anh chỉ là thằng khốn may mắn thôi, con trai! – Cha nói, tay vò thành nắm đấm.
Không khí trở nên căng thẳng, tôi đành từ biệt cha rồi lên đường, không quên chào mẹ, mẹ hai và cậu em Khai Nhạn. Nếu các vị chưa biết thì cha tôi có hai vợ. Mẹ hai tốt tính, tôi quý mẹ, quý cả cậu em Khai Nhạn – thằng bé thân thiết với tôi chỉ thua mỗi Đại Bác. Nhiều thập kỷ trước, quý tộc xứ Băng Thổ này vẫn phổ biến chuyện vợ cả vợ lẽ, cha tôi cũng không ngoại lệ. Nhà có hai người vợ thì luôn nảy sinh vấn đề, mẹ tôi và mẹ hai chưa bao giờ to tiếng với nhau nhưng cũng hiếm dịp trò chuyện thân tình, giữa họ luôn có bức tường vô hình. Bởi lẽ ấy mà trước khi gặp Mục Á, tôi luôn tránh ngủ với gái điếm.
Chuyến đi mới gian khổ gấp nhiều lần. Tôi theo thầy Tây Minh đến miền tây bắc Băng Thổ, chiến đấu cho một bộ tộc thiểu số muốn giành quyền tự trị. Lần đầu tiên tôi và Đại Bác gặp những nhân vật trong Thập Kiếm, những gã đội trưởng máu lạnh từ các giáo đoàn đánh thuê, cả kẻ thù tóc đỏ khủng khiếp khiến thầy Tây Minh e ngại. Ba tháng, bốn tháng rồi nửa năm, tôi không nhớ bao nhiêu trận chiến đã trải qua. Nhưng tôi nhớ Mục Á. Gái điếm Đông Môn Cao Lầu không được dùng điện thoại riêng nên tôi không cách nào liên lạc với em. Tôi dồn hết nỗi lòng vào cuốn nhật ký hành trình, mỗi trang giấy đều có tranh chân dung em, không ít thì nhiều. Nửa năm dài đằng đẵng nhưng đủ lâu để tôi biết tình cảm của mình không phải thứ hời hợt, không phải thứ lãng mạn dễ dàng bùng lên mà cũng dễ tàn lụi.
Cuộc hành trình kết thúc, bộ tộc giành được lợi thế và đủ sức lo việc kế tiếp, nếu không tính vụ rắc rối vì Đại Bác ngủ với con gái ông tộc trưởng thì đó là chuyến đi hoàn hảo. Tôi trở lại nhà trước khi đến Hoàng Hôn Cảng, cha nói chuyện riêng với tôi:
-Nếu anh yêu cô Hạ Nga Chi đó thì tùy, ta không ép. Ta có thể sắp xếp cho cô gái ấy một nơi ở và một danh tính mới. Anh cưới xong, đợi thư thư một thời gian thì đón cô ta về làm vợ hai. Chuyện này bây giờ không hay ho lắm nhưng nếu sự đã rồi thì cũng không vấn đề. Mà anh là con dòng họ Xuy Hạ nên người ta cũng dễ du di, may cho anh đây là Băng Thổ đấy! Nhưng sau này phát sinh vấn đề thì đừng tìm ta xin giải quyết hộ! Mà anh tưởng quản lý sai lầm dễ lắm hay sao? Anh cứ nghĩ trẻ khỏe là có thể sống chung với sai lầm à? Cha anh là thằng khốn khi lấy hai vợ, nhưng may mắn! Anh là thằng khốn, nhưng có may mắn bằng ta không?
-Cha hiểu lầm ý con rồi! – Tôi xua tay – Con không muốn thế. Con chỉ yêu một người thôi. Là nàng Hạ Nga Chi đó. Và nếu cô ấy đồng ý lời cầu hôn, con chỉ lấy cô ấy. Con lấy người con yêu, không phải hôn nhân sắp đặt.
-Cái gì? – Cha tôi đứng phắt dậy – Gái điếm? Làm con dâu chính thức họ Xuy Hạ? Anh điên rồi!
Chuyện sau đó chỉ toàn là cãi nhau. Sự thực là các dòng họ lớn có thể nhận gái điếm làm vợ lẽ nhưng chưa bao giờ chấp nhận họ như con dâu chính thức. Thể diện, chung quy vẫn là thể diện. Tôi phát chán chuyện lễ nghi quý tộc, bèn rời đi và cùng Đại Bác đến Hoàng Hôn Cảng. Chúng tôi đến Đông Môn Cao Lầu. Gã bố mì của Cao Lầu nói Mục Á đang bận, hiện chưa thể tiếp tôi. “Tiếp”? – Tôi là bạn trai em, đâu phải khách hàng? Nhưng vì luật lệ Cao Lầu nên tôi không phản đối, chỉ nhờ gã bố mì báo Mục Á rằng tôi đã về và chờ em ở địa điểm quen thuộc.
Những cung đường trắng, những lâu đài hay khoảnh rừng lá kim – khung cảnh dải núi phía tây vẫn không thay đổi. Tôi chờ ở đó quá chiều rồi đêm muộn nhưng Mục Á không tới. Nếu chẳng phải cơ thể đang run rẩy vì sắp cảm lạnh thì tôi đã không về khách sạn. Hôm sau, hôm sau nữa, rồi cái ngày phía sau của hôm sau nữa, tôi vẫn đến, vẫn chờ Mục Á nhưng em chẳng tới. Thứ cảm giác chờ đợi mà không được đáp lại thực khó chịu hơn hết thảy. Điều kỳ lạ là tôi không nghĩ xấu về Mục Á hay nghĩ em đến với tôi vì địa vị, chỉ nghĩ rằng thời gian chưa đủ lâu và tôi đối xử chưa đủ tốt để em nhớ đến mình. Bầu trời quá nhiều điều thú vị và ít thứ dưới mặt đất có thể khiến con thiên nga sà xuống. Nỗi nhớ em lớn dần, cào xé tim phổi, chuồi lên cổ họng tôi. Đến ngày thứ năm thì bàn tay của nó đã lan đến mắt tôi, đến nỗi tôi không để ý có bước chân người chạy tới. Tôi ngẩng lên và thấy Mục Á. Giống lần tái ngộ trước, em mím miệng ngăn tiếng thở dốc, bàn tay thanh tú cố chỉnh trang lại mái tóc rối vì chạy dưới tuyết. Nửa năm, em cao thêm một chút, bọng mắt nhiều phiền muộn hơn, kém sắc hơn vì không trang điểm, nhưng chừng ấy chẳng làm tôi bận tâm. Bởi nỗi nhớ Mục Á suốt nửa năm của tôi cuối cùng cũng được giải tỏa. Tôi lập tức trấn áp sự yếu đuối của mình bằng nụ cười:
-Ha! Mục Á! Em đây rồi!
Tôi cười thật tươi dù mắt vẫn cay cay. Nhưng tôi cũng thấy đôi mắt Mục Á nhòa đi như đong đầy sáu tháng chờ đợi. Em nói gấp:
-Đại Bác mà không nói thì em không biết anh vẫn chờ! Em nghe gã bố mì nhắn rồi nhưng em không tới, em muốn thôi chuyện này. Mấy ngày em không đến mà anh không hiểu à Khai Y? Sao anh không nghĩ được cái gì lãng mạn mà luôn bày trò ngốc nghếch thế này? Có biết em ngủ với bao nhiêu gã rồi không? Có biết…
Mục Á chưa nói hết, tôi bèn ôm lấy em cho thỏa nỗi nhớ. Rồi thì Mục Á bật khóc. Em khóc rấm rứt, vừa có tiếng nghẹn vừa có tiếng cười, ngực áo tôi ướt đầm gần nửa. Mục Á vẫn ôm ấp những nỗi buồn cho riêng mình mà chẳng tâm sự cùng ai. Em hay cười hơn người thường nhưng cũng khóc lâu hơn người thường. Chúng tôi ôm nhau như thể mặc cho hàng thế kỷ trôi qua. Dưới tán cây lá kim, tôi ôm Mục Á vào lòng và kể cho em từ vụ đính ước tới việc tôi đề nghị cha hủy hôn. Mục Á thực chất đã biết tôi đính hôn từ lâu, tôi hỏi tại sao thì em đáp:
-Lúc đi chơi anh hay sờ túi áo khoác, thế nên đợi lúc anh ngủ thì em lục túi áo và thấy chiếc vòng nạm băng. Vậy thôi!
Tôi vỗ trán “À!” lên một tiếng, đoạn hỏi:
-Biết rồi mà em vẫn còn yêu tôi?
-Đàn bà phải chiến đấu cho hạnh phúc của mình, không ai đem phần đến cho không. – Em đáp.
-Vậy tại sao bây giờ em mới đến? Tại sao em muốn buông bỏ?
-Anh yêu ai đến mức muốn rời bỏ người ấy vì sợ làm họ bất hạnh chưa? – Mục Á liếc xéo.
Tôi cười:
-Vậy là em phải lòng tôi? Ha ha, tôi có sức hút đấy chứ!
Mục Á ngúng nguẩy:
-Đừng quên em là Hạ Nga Chi! Họa mi biết chỗ đẹp mà đậu. Cô gái nào dám bỏ món hời như anh chứ? Quý tộc, huyết thống hoàng gia, địa vị bậc nhất, ai từ chối nổi?
Tôi đần mặt còn Mục Á cười ngất vì làm mặt tôi đần. Em vẫn luôn làm người khác khó hiểu như vậy. Thực sự thì em là ai?
Vài ngày sau, tôi đưa Mục Á đến vùng trời Cội Gió như đã hứa. Tôi dám hứa với em bởi tôi biết Đại Bác có thể giúp, gã thuộc số ít người trên thế giới biết đường bay. Chúng tôi tới Thượng Cổ bằng phi thuyền sau đấy khởi hành trên thăng vân tàu. Tôi vẫn nhớ lần đầu bước lên thăng vân tàu, Mục Á hơi run chân lẫn dè dặt như đứa trẻ phát hiện thế giới lạ, bởi trên ấy chỉ toàn những gã đàn ông bặm trợn luôn miệng chửi thề, còn Đại Bác hú hét tổ chức mừng người phụ nữ đầu tiên lên tàu của gã. Chuyến đi khá vất vả cho Mục Á, em chưa quen cảnh tàu chao đảo vì gió hay những miền đất khắc nghiệt của Kim Ngân. Nhưng khi đã bắt nhịp cùng thế giới không trung, em bắt đầu ra lan can trông dòng người tị nạn về Đại Lộ Đỏ, trầm trồ trước tòa tháp Ngọn Xám của Tuyệt Tưởng Thành vĩ đại, giúp đám nhà bếp làm những thứ đúng nghĩa thức ăn (ơn Vạn Thế cho em lên tàu, tôi tởn vô số lần vì tài nghệ nấu nướng của đám Đạo Chích!). Vào đêm gió lặng, đám thuyền viên, Đại Bác và tôi được chứng kiến những vũ điệu thần linh của Diệp quốc, những bài hát của xứ Đông Thổ huyền bí ma mị. Tuy không hiểu hết những lời ca nhưng tôi biết giữa bầu trời rực rỡ tinh vân và trăng sao này, Mục Á là ngôi sao sáng nhất. Tất cả đám đàn ông bặm trợn ở đây đều yêu quý em, coi em là báu vật tuyệt vời hơn cả những chiến lợi phẩm từ không trung. Đây chính là vương quốc của Mục Á, là nơi con thiên nga tung cánh để cả thế giới biết nó đẹp chừng nào.
Lúc chỉ còn màn đêm vũ trụ và hai chúng tôi, Mục Á ôm tôi rồi kể về người cha. Ngoài Biển Băng Vụn, cha em còn làm giàn điều phối ở nhiều nơi xa xôi khác trên Băng Thổ, dùng tiền giúp đỡ nhiều người trước khi bán tất cả gia sản để theo nghiệp Đạo Chích Không Trung. Ông muốn tự do vĩnh viễn. Nhưng một lần ghé qua Đông Thổ, chút tình cờ số phận khiến ông say mê người vũ nữ thần linh Diệp quốc, kết quả của cuộc tình là Mục Á. Gia đình nhỏ bé nhưng hạnh phúc nhất mà tôi từng biết. Mẹ Mục Á mất, em tiếp tục lớn lên với người cha luôn yêu thương con gái, kể cho em nghe chuyện không trung, về vùng đất Băng Thổ lạnh lẽo xa xăm, về Cội Gió nơi gió không bao giờ ngừng thổi, cả cách sống của ông nữa. Cuộc đời cha Mục Á chưa bao giờ thôi giúp đỡ người khác và sống vì người khác.
-Cha nhớ nghề Đạo Chích… – Mục Á nói – …cha bảo còn rất nhiều loài sinh vật không trung chưa được biết đến, thế giới Tâm Mộng sẽ tuyệt vời hơn nếu người ta biết chúng. Cha nhớ nó như nhớ mẹ vậy! Lớn hơn chút nữa, em nói mình sẽ sống với ông bà ngoại và cha có thể quay lại nghề Đạo Chích, cha không đồng ý nhưng em nài nỉ cha đi. Nếu ở lại với ký ức của mẹ, ông sẽ mục rữa vì đau buồn. Một ngày ông trở về, em nói muốn thấy Cội Gió, ông đồng ý và hứa sẽ khám phá nơi ấy rồi đưa em đến. Nhưng cha không trở về nữa, các Đạo Chích nói ông chết vì cứu thăng vân tàu trong cơn bão. Anh để ý không? Mỗi khi em cầu xin ai điều gì đó, tất cả đều gặp bất hạnh.
-Này này, Mục Á! – Tôi xốc vai em – Đừng nghĩ như thế! Chỉ là tai nạn thôi!
Mục Á lắc đầu:
-Em rời Diệp quốc, sang Hoàng Hôn Cảng ở nhờ một người bạn của cha. Bác coi em như con đẻ. Bác hỏi có thể giúp đỡ điều gì, em nói muốn mở cửa hàng hoa, bác đồng ý và hứa giúp chuyện tiền bạc. Bác giúp em mọi thứ, nhưng khi em mở được cửa hàng thì bác mắc bệnh và ra đi. Anh bảo tai nạn? Không, có lẽ đây là số phận, em giống như một mầm bệnh gieo rắc bất hạnh khắp nơi. Vậy nên em đóng cửa hàng và đến Đông Môn Cao Lầu.
-Không phải kiếm tiền trả nợ? – Tôi ngạc nhiên – Em tự vào Cao Lầu?
-Ừ, tự em muốn thế. – Mục Á gật đầu – Làm gái điếm tức là nhạo báng những đạo đức, bất cứ ai có thể khinh bỉ mình nhưng chính mình cũng khinh bỉ bất cứ ai. Một khi không còn nằm trong phạm trù đạo đức ấy, ta sẽ mất liên kết với thế giới. Em tin rằng một khi nhơ nhớp đủ lâu, thân thể này sẽ không còn thuộc về thế giới thực, em có thể an tâm chết lặng lẽ và không làm ai bất hạnh nữa.
Tôi không biết nên giải thích với Mục Á thế nào. Cha tôi đã có thời gian mặc cảm tội lỗi như vậy, không ai có thể khuyên nhủ ông cho đến khi tự ông đứng dậy. Tôi nói:
-Nhưng hình như em không làm được như thế, nhỉ? Nếu em đã chủ tâm như thế thì em đừng nên quan tâm thằng nhóc Ly Đốc hay bỏ mặc Na Li Nã, trả thù tất cả những người từng đánh em ở Cao Lầu. Nhưng em đâu làm?
Mục Á không đáp, đôi môi hơi cười, bàn tay bối rối vuốt tóc. Bởi lẽ khí chất cao quý của người mẹ và tâm hồn của người cha đã ăn sâu con người em. Em là thiên nga lỡ sa bùn sình nhưng cái ngày em cất cánh giữa bầu trời sẽ đến. Tôi tin như vậy. Tôi ôm Mục Á:
-Nếu em muốn rời xa thế giới, em đã không yêu tôi, phải chứ?
-Tự phụ thế? – Mục Á bĩu môi – Em nói rồi, anh là món hời, bỏ đi thì phí phạm lắm!
-Ồ, vậy sao? – Tôi chớt nhả – Vậy sáu tháng vừa rồi, em không nhớ tôi chút nào à?
-Quên sao được? Ai quên món hời chứ?
Tôi gục đầu xuống vai em cười khùng khục. Mục Á thúc sườn tôi rồi ngửa mặt nhìn bầu trời rẽ ngang dải tinh vân xanh lá cùng dòng ngân hà màu trắng xen màu thanh thiên. Em ôm chặt tay tôi rồi cất giọng hát trong vắt như đáy hồ băng, ca những âm sắc nao lòng từ mảnh đất Đông Thổ hòa cùng gió Kim Ngân lồng lộng trên những lá buồm phồng căng của thăng vân tàu. Tôi biết ơn Vạn Thế, cây mẹ đã dành cho tôi thế giới này và cả cô gái đẹp nhất mà Người từng tạo ra.
Người đi có biết đường dài?
Mưa sa bão táp, hoa cài nhạt phai
Người đi có nhớ đến ai
Lệ rơi mưa tuyết, sương mai thẫn thờ
Người đi, lòng người xác xơ
Có chăng hay biết người xơ xác lòng…?
Sáng sớm ngày kế tiếp, chúng tôi tiếp cận Cội Gió. Dù đã theo Đại Bác đến đây một lần nhưng tôi không khỏi bồi hồi. Trước mắt tôi là từng mảng tường thành cổ đại trôi lơ lửng, con sông bụi đá vắt ngang bầu trời, từng đàn vân cước sải cánh lướt ngang trên đầu chúng tôi trước khi nghỉ chân trên mấy hòn đảo đá phủ rêu xanh thấp thoáng giữa mây. Và gió. Gió nơi này vĩnh viễn không nghỉ, chúng thậm chí xoáy thành lốc rồi bốc lên những cột nước cao hàng trăm mét từ đại dương mênh mông. Người ta nói các cột nước như vậy tồn tại hàng tháng, hàng năm, thậm chí hàng chục năm. Trông Mục Á lặng thinh ngắm nơi mà cha em từng đặt chân tới, tôi ôm vai em đoạn thì thầm:
-Người ta mới khám phá một phần Cội Gió, ngay cả Đại Bác cũng chưa thể đi xa hơn. Đây là thế giới của đàn ông, của trái tim dũng cảm.
Nói rồi tôi nhảy lên thành boong tàu rồi chìa tay trước mặt em:
-Chuyện này hơi nguy hiểm nhưng em muốn bay với tôi không, Mục Á?
-Bay được sao? – Mục Á mở lớn mắt.
-Phải, chỉ những kiếm sĩ biết điều khiển gió mới làm được. Cả thế giới chỉ có vài người sở hữu năng lực như thế, trong đó có tôi. Đi cùng tôi không, Mục Á?
Mục Á cả sợ, đôi chân hơi lùi bước. Rõ ràng nó vượt quá sức chịu đựng với một cô gái, ngay cả gã Đại Bác cũng khuyên tôi nên dừng trò điên khùng này. Nhưng một thoáng qua đi, Mục Á dợm chân, nắm tay tôi và bước lên thành tàu. Tôi buộc chặt em với mình bằng dây đai an toàn, cười:
-Thiên nga thì phải bay, không phải đi trên mặt đất. Tôi sẽ giúp em.
Mục Á bật cười, em ôm lấy tôi và đặt tất cả niềm tin vào đó. Tôi ôm em nhảy khỏi boong tàu, lao xuống không trung từ độ cao hàng trăm mét. Gió lạnh buốt thét gào bên tai chực cuốn phăng tất cả nhưng là người điều khiển gió, tôi có thể nắm bắt từng luồng cơn hiền hòa nhất giữa biển gió cuồng loạn. Chúng tôi xuôi theo những đợt gió đủ mạnh để đưa bay qua đỉnh những cột nước xoáy và trôi theo khoảng trời mênh mông trên đại dương bất tận. Chúng tôi thực sự đang bay. Trước mắt tôi, Mục Á vừa sợ vừa cười, mái tóc xổ tung dưới ánh bình minh như vị nữ thần mở lòng cho tôi bước vào thế giới của em. Tôi hôn em thật lâu, em cuốn lấy như hòa làm một với thân thể tôi. Chúng tôi không nhớ đã bay qua bao nhiêu cột nước, bao nhiêu mảng bụi phép thuật hay đàn quái vật vân cước. Đến khi gió nhẹ nhàng đưa chúng tôi chìm xuống đại dương, chúng tôi vẫn ôm chặt nhau giữa những di tích cổ đại mập mờ trong lòng nước sâu thẳm. Hôm ấy gió thổi mãi, thổi mãi, không bao giờ nghỉ cũng như giấc mơ chẳng bao giờ kết thúc. Vẫn còn vô số lợn cợn khi nghĩ chuyện đối mặt gia đình nhưng tôi thây kệ. Tôi đã có quyết định cho riêng mình.
(Còn tiếp)
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK