Mục lục
[Dịch] Kẻ cắp tia chớp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cả lớp tập trung ở của trước của bảo tàng, từ nơi đây có thể nhìn thấy dòng xe cộ đi lại trên đại lộ số 5

Trên bầu trời, một cơn bão lỡn đang xoay vần, những đám mây đen hơn tất cả các cơn bão mà tôi từng thấy. Tôi đoán nguyên nhân có thể là do hiện tượng ấm lên toàn cầu, bởi vì thời tiết ở cả bang New York đã kì lạ như thể này kể từ Giáng Sinh. Chúng tôi phải hứng chịu những cơn bão tuyết khủng khiếp, mưa lớn, hỏa hoạn từ những tia chớp. Tôi sẽ không lấy làm ngạc nhiên nếu ngay bây giờ có một cái vòi rồng đột nhiên xuất hiện .

Nhưng lạ là hình như lũ bạn tôi không một ai bận tâm về thời tiết. Một vài đứa cho lũ bồ câu ăn bánh quy. Nancy Bobofit thì đang cố gắng móc túi của một quý cô nào đó. Và tất nhiên là cô Dodds không trông thấy điều này.

Grover và tôi ăn trưa trên bệ đá của đài phun nước, cách xa khỏi mọi người. Tôi nghĩ rằng nếu làm như vậy, mọi người sẽ nghĩ rằng tôi không cùng nhóm với lũ bạn đằng kia – Một lũ những kẻ lập dị, không thể hòa nhập vào cộng đồng, và bị buộc phải học ở trường dành cho học sinh cá biệt.

“ Cậu bị phạt không ? “ Grover hỏi.

“Nah” tôi trả lời. “ Thầy Brunner không bao giờ làm thế. Thầy kì vọng vào mình quá nhiều, ý mình là mình đâu phải là một thiên tài”

Grover lặng im một lúc. Và rồi ngay khi tôi nghĩ cậu ấy sẽ nói gì đó sâu sắc để làm tôi cảm thấy khá hơn, cậu ấy bảo “ Mình ăn quả táo của cậu nhé “

Tôi không có hứng thú ăn uống vào lúc này, thế nên tôi để cậu ta ăn nó.

Tôi nhìn dòng xe taxi chạy dọc theo đại lộ số 5, và nghĩ về căn hộ của mẹ tôi, chỉ cách nơi này có một chút. Tôi thực sự muốn nhảy lên một cái taxi nào đó và phi thẳng về nhà. Mẹ sẽ mừng rỡ ôm tôi, nhưng bà cũng sẽ rất buồn. Bà sẽ gửi thẳng tôi về Yancy, nhắc nhở tôi phải cố gắng hơn, mặc dù đây đã là trường học thứ 6 của tôi trong 6 năm. Và có lẽ tôi sẽ lại bị đá ra ngoài một lần nữa. Tôi sẽ không thể chịu được cái nhìn buồn bã của bà.

Thầy Brunner dừng xe lăn ở dốc để xe lăn dành cho người tật nguyền. Thầy ăn vừa ăn cần tây, vừa đọc một quyển tiểu thuyết nào đó. Một cái ô màu đỏ treo lơ lửng ở sau lưng của cái xe lăn, làm nó trông như một cái bàn cà phê di động.

Tôi đang định mở cái sandwich của mình thì Nancy và lũ bạn xấu xí của cô ta xuất hiện – tôi đoán cô ta đã chán trò móc túi khách du lịch – và ném cái sandwich ăn dở của cô ta vào áo Grover.

“Oops”. Cô ta cười nhăn nhở với bộ răng lởm chởm. Những đốm tàn nhang của cô ta ánh lên màu vàng cam, như có ai đó vừa mới phun sơn lên đó.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, như bác sĩ tâm lí ở trường đã dạy : “ Đếm từ một đến mười, và cố gắng giữ bình tĩnh “. Nhưng tôi tức phát điên lên, không thể tập trung được vào các con số.

Tôi không nhớ đã chạm vào cô ta, nhưng khi tôi định thần lại, Nancy đã ngồi trong đài phun nước, mồm la lớn “ Percy đẩy em “

Cô Dodds ngay lập tức xuất hiện bên cạnh tôi.

Một vài đứa bé thì thầm :” Mày có nhìn thấy không___”

“__hình như nước trong đài phun___”

“__chúng kéo cô ta xuống__”

Tôi không hiểu chúng đang nói gì. Nhưng tôi biết mình gặp phải rắc rối lớn.

Ngay khi cô Dodds đã chắc chắn rằng Nancy nhỏ bé tội nghiệp không bị làm sao, hứa sẽ mua cho cô ta một cái áo khác ở của hàng lưu niệm của viện bảo tàng..., Cô Dodds quay lại nhìn tôi. Dường như có một ngọn lửa chiến thắng rừng rực cháy trong mắt cô ấy, như tôi đã làm việc cô ấy chờ đợi cả học kì. “ Bây giờ, bé yêu”

“ Tôi biết”, tôi càu nhàu. “ Một tháng tẩy vết bút chì trên sách bài tập”

Cô ấy nói : “ Đi với ta”

“Chờ đã”, Grover la lên. “ Đó là em. Em đã đẩy Nancy”

Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta, không thể tin được cậu ta nói dối vì tôi. Bởi vì cô Dodds luôn là người Grover sợ nhất.

Cô Dodds ngay lập tức lườm Grover, lập tức cằm cậu ta run lên lẩy bẩy.

“Tôi không nghĩ thế, trò Underwood” cô ấy nói.

“Nhưng__”

“Trò-sẽ-ở-lại-đây”

Grover nhìn tôi một cách tuyệt vọng.

“Sẽ ổn thôi” tôi nói với cậu ấy. “ Cám ơn cậu”

“Bé yêu” Cô Dodds gầm gừ “ đi thôi”

Nancy Bobofit cười đểu với tôi.

Tôi lườm trả lại cô ta với cái nhìn tao-sẽ-xử-lí-mày-sau. Rồi quay lại với cô Dodds, nhưng cô ấy đã không còn ở đó. Cô ấy đang đứng ở cửa vào của bảo tàng, ra hiệu một cách không kiên nhẫn với tôi.
Làm sao cô ta có thể đi nhanh thế nhỉ ?

Tôi gặp chuyện này rất nhiều lần, dường như bộ não của tôi đi vào giấc ngủ hay sao đấy, vào chuyện tiếp theo mà tôi biết, đó là mình vừa bỏ qua một chuyện gì đó, như là có một mảnh ghép vừa mới rơi ra khỏi vũ trụ và để tôi nhìn vào khoảng trống đằng sau nó. Bác sĩ tâm lí ở trường nói rằng đây là triệu chứng của bệnh ADHD(*) , bộ não của tôi hiểu sai vào khoảnh khắc đó

(vi.wikipedia.org/wiki/Rối_loạn_tăng_động_giảm_chú_ý)

Tôi cũng không chắc lắm.

Tôi đi theo ngay sau cô Dodds.

Đi được một nửa bậc thang, tôi liếc nhìn lại Grover. Cậu ấy trông tái nhợt, liếc đi liếc lại giữa tôi và thầy Brunner, như là đang ra hiệu cho thầy ấy chuyện gì đang xảy ra. Nhưng thầy Brunner chỉ chăm chú đọc quyển tiểu thuyết của mình.

Tôi quay lại, và cô Dodds lại biến mất một lần nữa. Cô ấy bấy giờ đang đứng ở bên trong tòa nhà, ở cuối của đại sảnh.

Được thôi, tôi nghĩ. Cô ấy sẽ bắt mình phải mua một cái áo mới cho Nancy.

Nhưng rõ ràng đó không phải là kế hoạch của cô ấy.

Tôi đi theo cô ấy vào sâu hơn trong viện bảo tàng. Khi tôi bắt kịp, chúng tôi dừng lại ở phần giữa phần trưng bày đồ vật của Hi Lạp và La Mã.

Ngoài chúng tôi, thì căn phòng hoàn toàn trống trơn

Cô Dodds đang đứng khoanh tay, nhìn vào một pho tượng lớn bằng đá cẩm thạch của một vị thần Hi Lạp. Cô ta tạo ra những âm thanh rất lạ trong cổ họng, như là tiếng gầm gừ.

Kể cả không có tiếng gầm gừ, tôi vẫn rất hoang mang. Việc gặp riêng với giáo viên đã cực kì đáng sợ, đặc biệt đây lại là cô Dodds. Cách mà cô ta nhìn bức tượng, như là cô ta muốn đập nát nó...

“ Trò gây ra một rắc rối lớn rồi đấy” Cô ta nói.

Tôi phản ứng lại một cách an toàn . “ Vâng thưa cô”

Cô ta vén cổ tay áo lên và nói “ Trò nghĩ mình có thể trốn thoát sau những gì mình đã gây ra phải không”

Cái nhìn của cô ta bây giờ đã không còn là tức giận, nó là cái nhìn của quỷ dữ.

Dù sao thì cô ta cũng là giáo viên, tôi nghĩ một cách hoang mang. Cô ta chắc sẽ không dám làm đau mình.

Tôi nói “ Em sẽ - sẽ cố gắng hơn, thưa cô”

Một tiếng sấm lớn làm rung chuyển tòa nhà
(thần Zeus đang tức giận )

“ Chúng tôi không phải là những kẻ ngu, Percy Jackson” Cô Dodds nói. “ Chỉ là vấn đề thời gian trước khi chúng tôi tìm ra sự thật. Thú nhận đi, và trò sẽ chịu bớt đau hơn”

Tôi hoàn toàn không hiểu cô ta đang nói gì.

Tôi cố nghĩ xem những việc mà cô ta đang muốn ám chỉ là gì, có lẽ họ đã biết được tôi đã bán trộm một bịch kẹo. Cũng có thể là họ biết được bài luận văn về Tom Sawyer của tôi được lấy từ Internet và bây giờ họ sẽ lấy lại điểm của tôi. Hoặc tệ hơn, họ sẽ bắt tôi phải đọc quyển sách.

“Thế nào” Cô ta hỏi tiếp.

“Thưa cô, em không...”

“Thời gian của trò đã hết” Cô ta rít lên.

Và sau đó, một chuyện vô cùng kỳ lạ xảy ra. Mắt của cô ta bắt đầu rực sáng lên như than hồng. Những ngón tay của cô ta dài ra và biến thành móng vuốt. Cái áo da cô ta đang khoác chảy ra, biến thành một đôi cánh dơi khổng lồ. Cô ta không còn là nhân loại nữa. Cô ta biến thành một con quái vật với cánh dơi, móng vuốt và miệng đầy răng nanh, và cô ta đang định xé tôi ra thành mảnh nhỏ.

Và sau đó chuyện lạ lùng hơn xảy ra

Thầy Brunner, người trước đó vài phút còn ở trước của viện bảo tàng, lăn xe lăn qua cánh cửa căn phòng, tay lăm lăm một cây bút bi.

“Bắt lấy, Percy” thầy hô, và ném cái bút về phía tôi.

Cô Dodds ngay lập tức bổ nhào về phía tôi.

Tôi ngay lập tức nhảy né sang một bên, và cảm thấy những cái vuốt chỉ bay sượt qua tai tôi. Tôi bắt lấy cái bút bi trên không, nhưng khi tôi cầm nó trên tay, nó không còn là một cái bút nữa. Nó là một thanh kiếm – Thanh kiếm đồng mà thầy Brunner hay dùng để minh họa.

Cô Dodds quặt ngược lại và tiếp tục lao về phía tôi với đôi mắt lóe lên giận dữ.

Cô ta gào lên” chết đi”

Và tông thẳng vào tôi

Một cơn khủng hoảng chạy dọc theo cơ thể tôi. Tôi hành động theo bản năng: vung thanh kiếm lên.
Thanh kiếm kim loại chém ngang qua vai cô ta như thể nó làm bằng nước. Hiss!

Ngay lập tức cô Dodds biến thành một đống bụi vàng văng tung tóe khắp nơi, để lại mùi lưu huỳnh nồng nặc, tiếng kêu tuyệt vọng và sự buốt lạnh của quỷ dữ trong không khí, như thể là đôi mắt hồng đó vẫn đang nhìn trừng trừng vào tôi

Tôi đứng sững sờ.

Trong tay nắm một cây bút bi

Tay tôi vẫn run lẩy bẩy. Có lẽ bữa trưa của tôi đã bị nhiễm một thứ nấm gây ảo giác nào đó.

Có phải tôi tưởng tưởng ra mọi chuyện?

Tôi quay ngược lại và đi ra ngoài viện bảo tàng

Trời bắt đầu mưa

Grover vẫn đang ngồi cạnh đài phun nước, một cái bản đổ viện bảo tàng che phủ đầu. Nancy vẫn đứng đó, ướt sùng vì vừa bơi trong đài phun nước. Khi cô ta nhìn thấy tôi, cô ta nói “ Hi vọng cô Kerr đá vào đít mày”

Tôi nói, “Ai?”

“Cô giáo của chúng ta”

Tôi sững sờ. Chúng tôi không có cô giáo nào tên là Kerr. Tôi hỏi Nancy xem cô ta đang nói gì, cô ta chỉ trợn mắt lên và bỏ đi.

Tôi hỏi Grover xem cô Dodds đi đâu

Câu ta hỏi lại “Ai cơ”

Nhưng cậu ta khá ngập ngừng, và không dám nhìn vào tôi. Thế nên tôi đoán cậu ta đang nói dối.

“Không đùa đâu” tôi nói. “ Mình nghiêm túc đấy”

Sấm sét rung chuyển bầu trời

Tôi nhìn thấy thầy Brunner vẫn ngồi dưới cái ô đỏ của thẩy, đọc sách, như là thầy chưa bảo giờ đi khỏi chỗ đó.
Tôi bước về phía thầy

Thầy nhìn lên, có một chút bối rối. “ A, đó là bút của thầy. Từ sau trò nhớ mang theo bút của mình, trò Jackson”

Tôi đưa cái bút lại cho thầy Brunner.

“Thưa thầy” tôi nói “ cô Dodds đâu rồi ạ”

Thầy nhìn tôi ngơ ngác “ Ai ?”

“Cô giáo dạy môn số học cơ bản ấy ạ. Cô Dodds”

Thầy nhăn mặt và rướn về phía trước, trông thật sự quan tâm” Percy, trong chuyến đi này không có cô Dodds nào cả. Và thậm chí như thầy biết, thì cũng không có cô Dodds trong trường Yancy. Trò có cảm thấy không khỏe không ?”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang