Mục lục
[Dịch] Kẻ cắp tia chớp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thực ra, tôi không hề muốn trở thành một "half-blood"

( half-blood là một khái niệm mà mình chưa tìm ra từ nào hay để thay cho nó, mọi người dùng tạm. Sau vài chương nưa sẽ hiểu nó là gì)

Nếu bạn đọc quển sách này vì bạn nghĩ mình có thể là một trong số chúng tôi. Lời khuyên của tôi là : “ hãy dừng lại ngay lập tức”. Tin vào những gì ba mẹ bạn nói và cố gắng có một cuộc sống bình thường. Trở thành một half- blood là một việc rất nguy hiểm. Phần lớn trường hợp "Half Blood" bị giết một cách kinh tởm và đau đớn.

Nếu bạn là một người bình thường, đọc quyển sách này bởi vì bạn nghĩ nó chỉ là giả tưởng. Tuyệt, tôi thật sự ghen tị bạn vì bạn có thể tin rằng tất cả những chuyện này đều chưa bao giờ xảy ra.

Nhưng nếu bạn nhận ra bản than mình trong những dòng chữ này. Nếu bạn cảm thấy có gì đó sôi trào ở bên trong. Dừng đọc ngay lập tức. Bạn có thể là một trong chúng tôi. Và khi bạn nhận ra điều này, tất cả chỉ còn là vấn đề thời gian cho tới khi chúng cũng nhận ra, và chúng sẽ tìm tới bạn.

Đừng nói tôi chưa cảnh báo bạn.

Tôi là Percy Jackson

Tôi 12 tuổi. Cho tới vài tháng trước , tôi vẫn là một học sinh trung học bình thường ở trường tư thục Yancy. Một trường tư dành cho trẻ nổi loạn nằm ở ngoại ô New York.

Tôi có phải là đứa trẻ hay nổi loạn ?

Vâng, bạn có thể nghĩ vậy

Tôi có thể ngay lập tức dùng bất kì một khoảnh khắc nào trong cuộc đời ngắn ngủi đau khổ của mình để chứng mình điều này. Nhưng mọi chuyện trở nên thực sự tồi tệ vào tháng 5, khi lớp chúng tôi có một chuyến đi thực địa tới Manhattan. Hai mươi tám đứa trẻ có vấn đề về tâm lý và hai giáo viên cùng đi trên một chuyến xe buyt, thẳng hướng tới bảo tàng nghệ thuật Metropolian để tham quan các cổ vật của nền văn hóa Hi Lạp và La Mã cổ .

Tôi biết nó nghe có vẻ như một cuộc hành xác. Vâng, Phần lớn các chuyến đi ở trường tôi học đều như thế.

Tuy nhiên, lần đi này được thầy Brunner –giáo viên dạy tiếng Latin của lớp tôi- là người đẫn đoàn. Thế nên tôi vẫn còn hi vọng.

Thầy Brunner là một người đàn ông trung niên ngồi trên xe lăn có động cơ. Thầy có mái tóc mỏng, chòm râu rối và một cái áo jacket sờn màu và thường xuyên có mùi cà phê. Thầy là một người tuyệt vời. Thầy thường kể chuyện và để chúng tôi chơi tự do trong những tiết thầy. Thầy có một bộ sưu tập cực kỳ ấn tượng về áo giáp và vũ khí của người La Mã. Thế nên trong những giờ học của thầy, tôi không bao giờ cảm thấy buồn chán.

Tôi đã hi vọng chuyến đi kết thúc một cách bình thường . Hoặc ít nhất thì tôi không gặp rắc rối.

Nhưng tôi nhầm lớn.

Có một vài chuyện thực sự tồi tệ đã xảy ra trong chuyến đi. Như hồi học lớp 5, khi lớp tôi tới Công viên lịch sử quốc gia Saratoga (1) . Một tai nạn ngẫu nhiên xảy ra với khẩu đại bác được dùng trong cuộc chiến tranh cách mạng (2). Lúc đó tôi không chủ ý nhắm vào cái xe buyt của trường đâu, nhưng mà đằng nào thì tôi cũng bị đuổi học. Trước đó, khi tôi học lớp 4, trong chuyến đi thăm Viện hải dương học. Không hiểu sao khi đó tôi lại nhấn nhầm một nút điều khiển sàn catwalk. Và sau đó lớp chúng tôi có một buổi học bơi miễn phí. Và trước đó … Vâng, bạn biết ý tôi rồi đấy.

(1): Nơi xảy ra trận chiến giữa quân cách mạng Mỹ và Thực dân Anh
(2): Cuộc chiến tranh giải phóng Mỹ khỏi Thực dân Anh

Trong chuyến đi này, tôi quyết tâm không làm chuyện gì quá khích cả.

Trên chuyến đi vào nội thành, tôi cãi nhau với Nancy Bobofit( một cô bé tóc đỏ quái dị) khi cô ta ném grover ( bạn thân nhất của tôi) bằng những miếng sandwich.
Grover thực ra là một cậu bé rất dễ bị bắt nạt. Cậu ấy gầy và khóc những khi gặp bối rối. Chắc cậu ta bị đúp một vài năm, bởi vì cậu ấy là người duy nhất trong lớp chúng tôi có mụn trúng cá và ria mép. Cậu ta luôn mang theo một tờ đơn cho phép miễn giảm tất cả các hoạt động vận động bắt buộc bởi vì một loại bệnh nào đó về cơ chân. Cậu ta bước đi rất hài hước, nhưng đừng để nó lừa bạn. Bạn nên nhìn cậu ta chạy trong ngày Enchiladas ở quán cà phê ( Món này được phục vụ miễn phí)

Món enchiladas :

Trở về hiện tại, Nancy Bobofit vừa tiệp tục ném một miếng sandwich vào grover mà nó vẫn còn dính ở gáy cậu ấy. Cô ta biết tôi không thể là gì cô ta, vì tôi đang trong thời gian bị quản chế. Thầy hiệu trưởng đã ra hạn chót cho tôi, nếu có bất kỳ sự việc bất thường nào xảy ra trong chuyến đi, tôi chắc chắn sẽ bị đuổi học.

“ Mình sẽ giết nó” , tôi gầm gừ.

Grover cố gắng làm tôi bình tĩnh lại “ Không sao đâu, mình thích bơ đậu phộng mà”

Vừa nói, cậu ấy vừa né một miếng thức ăn khác trong bữa trưa của Nancy.

“ Được lắm” Tôi định đứng lên thì Grover kéo tôi lại về chỗ ngồi.

“ Câu đang trong thời gian quản chế. Cậu biết ai sẽ phải chịu trách nhiệm nếu có chuyện xảy ra mà “

Nhìn lại Nancy, Tôi ước gì mình có thể trang trí lại mặt của cô ta ở một số chỗ. Nhưng ,tôi không hề biết rằng đình chỉ học thực sự không là gì cả so với cái mớ rắc rối mà tôi sắp phải trải qua.

Thầy Brunner dẫn đầu cả đoàn trong chuyến tham quan viện bảo tàng.

Thầy đi phía trước, chỉ cho chúng tôi những bức tượng lớn bằng đá cẩm thạch, những lồng kính chứa đầy đồ gốm vàng và đen cổ xưa.

Tôi thực sự rất ngạc nhiên, vì những đồ vật này đã tồn tại được qua hàng ngàn năm.

Thầy tập hợp chúng tôi tới trước một cây cột lớn cao mười ba foot, có một con nhân sư ở trên đỉnh, và kể về những chòm sao, những dòng chữ trên bia một, những biểu tượng điêu khác. Tôi thực sự rất thích nghe những câu chuyện của thầy, bởi vì nó rất thú vị. Thế nhưng tôi phải rất cố gắng để nghe, bởi vì mọi người xung quanh đều đang xì xào nói chuyện riêng. Và mỗi lần tôi bảo họ trật tự thì một giáo viên khác đi cùng đoàn, Cô Dodds, ngay lập tức ném cho tôi những cái nhìn ác ý.

Cô Dodds là một giáo viên dạy toán nhỏ tới từ Georgia, người luôn mặc một cái ao da thuộc màu đen mặc dù cô ta đã năm mươi tuổi. Cô ta nhìn đủ đểu cáng để có thể lái một cái Harley vào vị trí đỗ xe của bạn. Cô ta tới Yancy vào khoảng giữa học kỳ, Khi thầy giáo dạy toán của chúng tôi bị suy nhược thần kinh và buộc phải tạm nghỉ.

Ngay từ ngày đầu tiên lên lớp, cô ta đã tỏ ra thích Nancy và coi tôi như sứ giả của quỷ dữ. Thỉnh thoảng cô ta chỉ ngón tay gầy guộc vào tôi và nói “ Nào, Honey” rất ngọt ngào, và ngay lập tức tôi biết rằng mình sẽ bị phạt cấm túc ít nhất là một tháng.

Một lần, cô ta bắt tôi ở lại để tẩy hết tất cả những đáp án bằng bút chì trong sách giáo khoa toán cũ tới nửa đêm, tôi nói Grover rằng tôi không nghĩ cô ta là nhân loại. Câu ta nhìn tôi với ánh mắt chăm chú và nói “ Cậu nói đúng”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang