Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Lâm hơi suy nghĩ, thời gian lại thật sự tạm dừng lần thứ hai.

Tất cả xung quanh bỗng dưng bất động, thậm chí ngay cả không khí đều bị đọng lại. Đối mặt với tình cảnh quỷ dị như thế, Tô Lâm không còn kinh hoảng như lần đầu tiên, ngược lại, trong lòng hắn lúc này mừng như điên một trận.

"Thời gian tạm dừng rồi! Là ta để thời gian tạm dừng, nói như vậy, ta đã có được siêu năng lực để thời gian tạm dừng..."

Trong thế giới thời gian đang bị bất động, Tô Lâm đột nhiên chú ý tới, tại vị trí góc trên bên phải chính mình, có một chuỗi số đỏ tươi, đang không ngừng nhúc nhích.

"20... 19... 18..."

Giống như là số giây đếm ngược trên đồng hồ, cứ một giây đồng hồ thì con số sẽ giảm.

"Chuỗi số này đại diện cho cái gì à?"

Nhìn mấy giây, con số đã nhảy tới 13 rồi, nhưng Tô Lâm vẫn không phát hiện tác dụng của chuỗi số này. Mà thời gian chung quanh vẫn bị hắn làm bất động, Tô Lâm nhìn động tác của các bạn học trong phòng học, lại đứng lên nhìn chằm chằm vào hoa khôi Tần Yên Nhiên đang đứng trước mặt mình.

Giống như những người khác, Tần Yên Nhiên cũng không ngoại lệ bị dừng động tác, lúc này Tần Yên Nhiên hơi khẽ chau mày, môi đỏ nhàn nhạt mím môi, ánh mắt hơi hơi liếc nhìn Tô Lâm, tựa hồ trong lòng đã có một ít bất mãn đối với bài tập Tô Lâm giao trễ.

Đương nhiên rồi, hấp dẫn Tô Lâm nhất không thể nghi ngờ chính là bộ ngực bị một chồng sách bài tập tiếng Anh ngăn trở của Tần Yên Nhiên, bộ ngực thiếu nữ mềm, mặc dù không như thiếu phụ êm dịu no đủ, thế nhưng trái cây ngây ngô kia thấm đủ hương thơm trên người, tựa thục (quen thuộc) lại không phải thục (quen thuộc) tư vị rất dụ hoặc, khiến người ta nhịn không được muốn đi hái trái cây chưa chín.

"Ngươi nhìn đôi tay nho nhỏ của lớp trưởng đại nhân a, còn có hai vú kia, nếu có thể mò một thoáng, chậc chậc chậc... Để cho ta thi rớt đại học ta cũng nguyện..."

Lúc này, Tô Lâm nhớ tới lời của Hạo Tử khi nãy, trong lòng không nhịnđược tâm chuyển động: "Băng mỹ nhân hoa khôi của trường Tần Yên Nhiên bộ ngực mềm... Chuyện này... Nếu có thể sờ một chút... Không biết là cảm giác gì..."

"Không được! Tô Lâm, ngươi như thế nào có thể ác tha, vô sỉ như vậy! Vạn nhất bị Tần Yên Nhiên biết rồi làm sao bây giờ?"

"Biết? Hiện tại ta có thể khống chế thời gian, lại như lúc ở cổng trường học, chỉ cần ta không để thời gian khôi phục, thời gian vẫn sẽ tạm dừng, Tần Yên Nhiên làm sao có thể phát hiện?"

... ...

Trong lòng Tô Lâm đang có một trận Thiên nhân giao chiến, nói hắn không muốn sờ bộ ngực mềm của Tần Yên Nhiên, đây tuyệt đối là nói dối, bây giờ Tô Lâm đang ở thời kỳ trưởng thành, tinh lực cực thịnh, ảo tưởng và hiếu kỳ mãnh liệt nhất, làm sao có khả năng ngăn cản được hấp dẫn như vậy?

"Một chút thôi! Ta sờ một chút, sau đó liền để cho thời gian khôi phục, giả bộ như chẳng có chuyện gì đã xảy ra."

Cuối cùng Tô Lâm vẫn không thể chống lại được mê hoặc, hắn nhìn Tần Yên Nhiên đang bất động, nuốt một ngụm nước bọt, sau đó liền chậm rãi duỗi"Bàn tay heo ăn mặn" của mình ra, hướng về bộ ngực mềm của Tần Yên Nhiên sờ soạng.

Thình thịch, thình thịch,…

Thời gian đều đã dừng lại, thế nhưng Tô Lâm cảm giác toàn bộ thế giới đều là tiếng tim mình đập, kịch liệt nhảy lên, Tô Lâm đem miệng mình nhắm thật chặt, giống như không làm vậy, trái tim của chính mình như đụng tới cổ họng.

Nhẹ nhàng, từ từ, trong mắt Tô Lâm lúc này, Tần Yên Nhiên bất động giống như là tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ phi phàm. Lập tức là có thể đụng phải, lập tức là có thể mò tới.

Tô Lâm nuốt nước miếng lần thứ hai, con ngươi trừng lớn hơn rất nhiều, ở trong mắt hắn chỉ có Băng mỹ nhân Tần Yên Nhiên, ba năm qua đối với bất kỳ nam sinh nào đều hờ hững, Băng mỹ nhân để hết thảy nam sinh ưu tú của Kiến An nhất trung đều nhìn mà than thở, ngày hôm nay Tô Lâm lại có thể có cơ hội thân mật tiếp xúc như vậy, làm sao có thể không kích động? Thú huyết làm sao có thể không sôi trào?

Nhưng, khi Tô Lâm kích động không có chú ý tới, con số góc trên bên phải màu đỏ tươi nhảy lên giảm dần, giờ khắc này chỉ còn năm giây.

5...

Tay Tô Lâm sắp đụng tới Tần Yên Nhiên rồi.

4...

Nhẹ nhàng đẩy mấy quyển sách bài tập tiếng Anh ra, Tô Lâm không khách khí chút nào đem tay của chính mình cắm vào.

3...

Xoay tay một cái, Tô Lâm đem lòng bàn tay đưa ra, năm ngón tay mở ra, sau đó nhẹ nhàng nắm chặt.

2...

Thật mềm ah! Chính là như vậy, bàn tay lớn của Tô Lâm cũng không nắm trọn được bộ ngực mềm của Tần Yên Nhiên. Không nghĩ tới bộ ngực củaTần Yên Nhiên lại có thể đạt tới cỡ C.

Khi Tô Lâm đang vuốt bộ ngực mềm của Tần Yên Nhiên, con số vốn đã giảm dần đến 2 lại lập tức tăng lên 5, rồi lên 7.

Bất quá lúc này Tô Lâm nào còn chú ý đến sự biến hóa của con số màu đỏ, hắn theo bản năng nhẹ nhàng nắn bóp, hết sức hưởng thụ thời khắc này, thật sự cảm giác như là ở nằm mơ.

7...

6...

5...

4...

3...

2...

1...

Bất tri bất giác, con số vừa mới tăng đến 7, lập tức lại giảm dần tiêu hao hết, thời điểm con số này biến thành 1, một con 0 cực lớn bỗng nhiên nhảy lên đập vào mi mắt Tô Lâm, lập tức, một luồng cảm giác lạnh run hướng về Tô Lâm kéo tới.

"Cái này... 0 là có ý gì? Còn có... Loại cảm giác này... Như thế nào lại có cảm giác như lúc sáng ở cửa trường học khi thời gian muốn khôi phục thế này? Nhưng ta cũng không có để thời gian khôi phục nha? Tại sao lại có thể có loại cảm giác này... Không đúng... Mấy cái chữ kia... Hiện tại đã biến thành 0... Chẳng lẽ nói... Thời gian tạm dừng cũng có hạn chế? Xong đời... Nếu như nói hiện tại thời gian muốn khôi phục... Cái kia... Tay của ta..."

Thời gian muốn khôi phục bình thường, mà tay Tô Lâm lúc này vẫn còn cắm ở trước ngực Tần Yên Nhiên a, nếu như bị Tần Yên Nhiên phát hiện, đây là ở trong lớp, tất cả bạn học đều ở đây ah! Hậu quả này...

Nghĩ đến đây, Tô Lâm liền ý thức được sự nghiêm trọng của hậu quả, mau mau vội vội vã vã rút tay ra, phải đem tay từ trước ngực Tần Yên Nhiên rút ra.

Nhưng tại thời khắc Tô Lâm rút tay ra, thời gian liền khôi phục bình thường. Vì thế, trong phòng lớp 12 học liền xảy ra một màn, Tô Lâm sắc đảm ngập trời lại dám đưa tay đến trước ngực hoa khôi kiêm lớp trưởng đại nhânTần Yên Nhiên, cũng còn tốt vào lúc này Tô Lâm đã kịp rút tay ra.

Thế nhưng dưới ánh mắt của Tần Yên Nhiên và mọi người, động tác này của Tô Lâm chính là đang đưa tay hướng về trước ngực Tần Yên Nhiên đánh tới.

"Ah!"

Một giây trước Tô Lâm còn ngồi trên ghế, sau một giây liền đứng lên, hơn nữa còn đưa tay hướng về trước ngực của mình sờ tới, làm Tần Yên Nhiên sợ hết hồn, nhất thời cũng không biết làm sao, hét to một tiếng, hô một thoáng, những sách bài tập tiếng Anh nâng ở trước ngực trong nháy mắt toàn bộ đều rớt xuống.

"Không tốt..."

Tô Lâm trong lòng hồi hộp, thầm nghĩ lần này chết chắc rồi, chính mình lần này đúng là tinh trùng lên não, lại dám ở dưới mắt mọi người đùa giỡn hoa khôi của trường. Tô Lâm vốn muốn ỷ vào năng lực tạm dừng thời gian chiếm tiện nghi của hoa khôi của trường, nhưng không ngờ thời gian tạm dừng cũng có hạn chế, bây giờ bị các bạn học phát hiện, Tô Lâm quả thực không đất dung thân, muốn tìm một cái lỗ chui vào.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Lúc này trong lòng Tô Lâm tâm loạn như ma, bất cứ lúc nào cũng sẽ không so với hiện tại càng lục thần vô chủ. Đặc biệt là khi Tần Yên Nhiên hét lên một tiếng high-decibel, với Tô Lâm mà nói, chính là trực tiếp tuyên cáo cái chết của hắn.

Rầm một tiếng, sách tiếng Anh rơi tán loạn trên mặt đất, đặc biệt là ở thời điểm mọi người đều chú ý tới, thật là đồ sộ.

"Ta... Ta... Xin lỗi... Lớp trưởng đại nhân, ta giúp ngươi nhặt lên..."

Tô Lâm mau mau cúi đầu, ngồi xổm người xuống, chột dạ giúp Tần Yên Nhiên thu dọn sách bài tập Anh văn rơi xuống đất.

Thế nhưng, trải qua tình cảnh này, những bạn học nam kia e sợ thiên hạ bất loạn lập tức ồn ào lên.

"Ôi... Tô Lâm tiểu tử ngươi, xem ngươi bình thường không nói thế nào, lại lớn gan như vậy, đến đậu hũ của lớp trưởng đại nhân cũng dám ăn..."

"Tô Lâm ngươi thật ghê gớm, lần này ngươi chờ chết đi..."

"Chậc chậc chậc... Tô Lâm... Thực sự là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong ah..."

... ...

Trong mắt những bạn học ở vị trí khác, thời gian khôi phục trong nháy mắt đó động tác của Tô Lâm bất quá chỉ là đưa tay hướng về trước ngực Tần Yên Nhiên sờ soạng thôi, nếu để cho bọn họ biết Tô Lâm đã đưa tay cắm vào, hơn nữa còn phi thường hưởng thụ bóp nhẹ mấy giây, phỏng chừng những này bạn học này không một ai không ước ao ghen tị.

"Lâm Tử... Khá lắm. Ta là có một ngươi bạn bè kiêm người cùng bàn làm một việc mà trong thiên hạ không ai dám làm, yên tâm đi! Ta sẽ vì ngươi mà kiêu ngạo, ngươi liền yên tâm đi đ! Mười tám năm sau lại là một hảo hán. Có thể cùng lớp trưởng đại nhân tiếp xúc thân mật, ngươi chết cũng không tiếc, ngươi còn di ngôn gì? Ta có thể giúp ngươi mang về nhà..."

Ngay cả Lý Hạo ngồi cùng bàn với Tô Lâm cũng đứng lên, vỗ vỗ Tô Lâm vai, thở dài mà nói.

Tô Lâm một bên cúi đầu sửa sang lại những sách bài tập tiếng Anh, một bên điên cuồng nghĩ đối sách, vào lúc này, hắn suy nghĩ lại tạm ngừng một ít thời gian, sau đó thừa cơ hội này trốn rời hiện trường. Thế nhưng, hắn ở trong lòng đã mặc niệm mười mấy lần thời gian tạm dừng rồi, nhưng không hề có tác dụng.

Chỉ có một số "0" đỏ tươi chói ở góc trên bên phải hướng về mắtTô Lâm, lúc trước hai lần thời gian tạm dừng cũng không phải mình đang nằm mơ.

"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Thời gian cũng không tạm dừng được... Phải như thế nào đối mặt bạn học cả lớp, lại phải như thế nào đối mặt Tần Yên Nhiên?"

Mang theo tâm tình thấp thỏm, tim Tô Lâm đập rầm rầm rầm, nhịp tim tăng nhanh, tim nhảy lên kịch liệt, ngẩng đầu lên, chột dạ giao sách bài tập tiếng Anh đã thu thập xong đang cầm trên tay cho Tần Yên Nhiên.

Tần Yên Nhiên tiếp nhận sách bài tập tiếng Anh Tô Lâm đưa tới, mở miệng, Tô Lâm đã chuẩn bị tâm lý để nghênh đón một trận mưa giông bão tố. Tuy nhiên lại không nghĩ tới, sau khi Tần Yên Nhiên tiếp nhận sách bài tập nhìn hắn cười cợt, từ tốn nói một câu: "Cảm ơn ngươi giúp ta, Tô Lâm đồng học. Vừa rồi ta không có cầm chắc những sách bài tập này, ta biết ngươi đưa tay lại đây là muốn giúp ta tiếp được những sách bài tập này..."

Cái gì? Tần Yên Nhiên bởi vì mình mà mở một con đường?

Tô Lâm quơ quơ đầu, xác định chính mình không có nghe lầm, chẳng lẽ nói, trong cái nhìn của Tần Yên Nhiên, động tác của chính mình là muốn thay nàng nắm lấy sách bài tập sao?

Mà Tần Yên Nhiên nói rất lớn tiếng, bạn học cả lớp hầu như đều nghe được, những nam sinh kia nghe xong, mất hứng một trận, bọn họ cách khá xa, cũng không có nhìn rõ ràng, vừa rồi chỉ là đoán mò lung tung, bây giờ nghe Tần Yên Nhiên nói ra "SỰ THẬT", tự nhiên cũng không có hứng thú tiếp tục trêu chọc, xuỵt một tiếng, liền quay lại đọc sách.

"Không... Không cần cám ơn... Lớp trưởng đại nhân..."

Nhìn thấy nguy cơ cứ như vậy bị một câu nói của Tần Yên Nhiên hóa giải, tảng đá lớn trong lòng Tô Lâm cuối cùng cũng được để xuống, cũng theo lời của Tần Yên Nhiên mà tiếp tục nói, nhìn lại biểu tình trên mặt của Tần Yên Nhiên, thầm nghĩ, xem ra Tần Yên Nhiên xác thực cho là như vậy.

Nhưng, thời điểm Tô Lâm vừa đem tâm tư buông lỏng, Tần Yên Nhiên nhỏ giọng tiến tới, dùng ngữ khí lạnh nhạt như băng của nàng, có một điểm tàn bạo hướng Tô Lâm nói: "Tô Lâm, tên sắc lang ngươi!" Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK