Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ai cũng không ngờ rằng, Tô Lâm lại có dũng khí chấp nhận điều kiện của Tần Yên Nhiên, làm cho mọi người đều ở đây bất ngờ.

Lần này, gây chuyện lớn rồi. Vốn chỉ là một trò đùa, nhưng mà bây giờ thì khác. Tần Yên Nhiên cùng Tô Lâm đánh cược, Tô Lâm có thể hay không thực hiện được đây? Đây là một vấn đề rất ư là quan trọng.

Đúng, Tần Yên Nhiên chính miệng nói, chỉ cần Tô Lâm thi đậu vào top 50 của lớp, thì Tô Lâm sẽ là bạn trai của nàng.

Lúc trước, xung quanh chỉ có đám người trong căn tin xem náo nhiệt thôi, mà bây giờ hễ bất cứ ai nghe được tin đều chạy tới, cho nên bây giờ ở đây phi thường náo nhiệt

"Chuyện gì xảy ra? Này, mọi ngươi chắn ở đây làm cái gì thế? Thi xong thì mau đi ăn cơm trưa đi, để buổi chiều còn thi văn nữa..."

Một âm thanh quen thuộc vang lên, Tô Lâm nhìn lại, thì ra là chủ nhiệm lớp của mình Lâm Thanh Tuyết lão sư, tay cầm xấp bài thi tiếng Anh. Sau khi Lâm Thanh Tuyết thu hết bài thi, liền đi về văn phòng, vừa đúng lúc chứng kiến trò vui.

Vốn là chuyện như vậy, nàng cũng không tiện đứng ra ,dù sao nàng chỉ mới tốt nghiệp đại học không bao lâu, nên có thể hiểu được tâm tình của học sinh cấp 3, cho nên nàng cho rằng chuyện tình cảm thì nên để cho học sinh tự do. Lão sư nếu như mạnh mẽ can thiệp, ngược lại sẽ đưa đến tác dụng ngược lại.

Thế nhưng, không còn cách nào, danh tiếng của Băng mỹ nhân Tần Yên Nhiên thật sự là quá vang dội rồi. Mà "Soa đẳng sinh mạt rệp Tô Lâm công nhiên hướng về Băng mỹ nhân Tần Yên Nhiên tỏ tình" chính là tin nóng số một.Lâm Thanh Tuyết liền cảm thấy mình không thể không ngăn cản việc này.

"Lâm... Lâm Lão Sư?"

Tần Yên Nhiên cũng đã nghe được âm thanh của Lâm Thanh Tuyết, lúc trước nàng không có chú ý tới Lâm Thanh Tuyết, đột nhiên nghe được lệnh giải tán của Lâm Thanh Tuyết, không khỏi hoảng lên. Dù sao, việc nàng mới làm, không thuộc về một học sinh tốt, tình cảnh này bị Lâm Thanh Tuyết nhìn thấy, tất nhiên sẽ lưu lại ấn tượng xấu.

"Mọi người, mau giải tán, đừng có đứng chắn đường. Không có gì hay cả..."

Lâm Thanh Tuyết ôm một xấp bài thi tiếng Anh, kêu khản cả họng, cũng chả có tác dụng gì, cho nên không thể làm gì khác, phải chen vào đứng trước mặt hai nhân vật chính của sự kiện.

"Yên Nhiên, bà ngoại ngươi thế nào rồi?"

Vừa lên đến, Lâm Thanh Tuyết cũng không có nói về chuyện lúc nãy, mà trước tiên hỏi thăm sức khỏe bà ngoại của Tần Yên Nhiên.

"Bà ngoại của ta đã qua khỏi thời kì nguy hiểm, cũng đã tỉnh lại, bác sĩ nói phải tĩnh dưỡng vài ngày sẽ khoẻ lại. Cảm ơn Lâm Lão Sư đã hỏi thăm."

Thấy Lâm Thanh Tuyết không nói gì, Tần Yên Nhiên áy náy giải thích, "Lâm Lão Sư, xin lỗi, ta... Ta cùng Tô Lâm thật sự... Thật sự không có gì..."

"Không có chuyện gì, Yên Nhiên, ta biết ngươi có ý tốt, muốn khích lệ Tô Lâm."

Khẽ mỉm cười, Lâm Thanh Tuyết nhìn Tần Yên Nhiên, giống như đang nhìn em gái của mình, tiểu cô nương xinh đẹp lại thông minh như vậy, thật không hổ là hoa khôi được toàn trường công nhận. Hơn nữa, theo Lâm Thanh Tuyết, nếu như Tần Yên Nhiên muốn tìm bạn trai, thì tuyệt đối không phải là Tô Lâm, nhìn Tô Lâm thế nào cũng không xứng với Tần Yên Nhiên. Cho nên, ai thong minh nhìn nhìn vào liền biết ngay là Tần Yên Nhiên đang khuyến khích Tô Lâm.

"Yên Nhiên, thi xong rồi, ngươi nhanh đi ăn cơm trưa, ngươi ở đây, mọi người sẽ tiếp tục ở đây chắn cả đường đi. Nhanh đi ăn cơm trưa, rồi nghỉ ngơimột chút, chuẩn bị cẩn thận cho cuộc thi buổi chiều."

Muốn lập tức giải tán những học sinh này không phải chuyện dễ, biện pháp duy nhất chính là trước hết để cho hai nhân vật chính rời đi, không còn náo nhiệt, tự nhiên cũng không có người xem náo nhiệt rồi. Lâm Thanh Tuyết cười vỗ vai Tần Yên Nhiên, để cho nàng đi trước.

"Ừm! Tốt, Lâm Lão Sư, ta đi trước."

Chủ nhiệm lớp đã lên tiếng, Tần Yên Nhiên tự nhiên biết nên làm thế nào, xách cặp lên, từ trong đám người chen ra ngoài, trước khi đi còn quay đầu nhìn Tô Lâm một chút, thấy hắn vẫn còn dáng vẻ tự tin, làm cho Tần Yên Nhiên không khỏi tò mò, cái gì đã thúc đẩy hắn, hắn cứ như biến thành một người khác vậy.

Nhìn thấy Tần Yên Nhiên đã đi, cô giáo cũng đã đến, nên đám người xem náo nhiệt dần dần giải tán. Tô Lâm thấy thế, cũng muốn thừa dịp Lâm Thanh Tuyết không chú ý tới mình chuồn mất, thế nhưng tiếc rằng Tô Lâm vừa muốn đi đã bị Lâm Thanh Tuyết gọi lại.

"Tô Lâm, ngươi khoan đi, giúp lão sư đem bài thi tiếng Anh vào văn phòng đi."

Nghe nói như thế, Tô Lâm lập tức khổ sở. Đừng nhìn thấy hắn hào khí lẫm liệt, không sợ trời không sợ đất, tự tin có thể thi đậu top 50. Nhưng chỉ cần Lâm Thanh Tuyết trừng mắt một cái thì đã trở nên ỉu xìu.

Ba năm học ba, Tô Lâm sợ nhất chính là Lâm Thanh Tuyết. Bây giờ Lâm Thanh Tuyết kêu hắn bưng hộ chồng bài thi vào văn phòng, chẳng khác nào kêu hắn “vào trong văn phòng uống chén trà” nói về chuyện khi nãy.

Học sinh xung quanh biết được Lâm Thanh Tuyết là chủ nhiệm lớp của Tô Lâm, thì lập tức cảm thấy hả hê, trong lòng chắc mẩm lần này Tô Lâm sẽ bị trị rất thảm. Tỏ tình với nữ sinh trước toàn trường, lại bị chủ nhiệm lớp bắt được, dù như thế nào đi nữa thì hậu quả cũng rất khó lường.

"Lâm Lão Sư... Chuyện này... cũng đã gần trưa rồi, ta đói bụng rồi, nếu như tới trễ căng tin, sẽ không còn cơm..."

Tô Lâm tất nhiên biết chuyện gì sẽ xảy ra nrếu như tới văn phòng, cho nên liền ấp úng tìm lí do để trống. Nhưng mà chủ nhiệm lớp ba năm của hắn đâu có dễ đối phó, nàng nở một nụ cười đầy tính uy hiếp, nói: "Ngươi giúp lão sư đem bài thi tiếng Anh vào văn phòng, lão sư mời ngươi ăn cơm, được không?"

"Ách... Được rồi!"

Trốn cũng không thoát, Tô Lâm cũng chỉ đành nhận mệnh, đưa tay nhận lấy xấp bài thi tiếng Anh.

"Ha ha, vậy thì khổ cực Tô Lâm đồng học rồi."

Lâm Thanh Tuyết cũng không khách khí, chồng bài thi này đúng là rất nặng, một chồng là bài trắc nghiệm, còn một chồng là bài tự luận, Lâm Thanh Tuyết phải chồng chúng lên nhau, rồi ôm thật chặc trước ngực, mới có thể khuân đi, lần này Tô Lâm có thể hỗ trợ, nàng cũng vui vẻ đến thoải mái, nhìn thấy Tô Lâm đưa tay, cũng không nghĩ nhiều, thân thể hơi nghiêng phía trước, để Tô Lâm đỡ lấy chồng bài trước ngực.

"Ách... Cái tư thế này?"

Tô Lâm có chút kỳ quái, nếu như chỉ là cầm lấy bài thi, Lâm Lão Sư chỉ cần đưa chồng bài vào tay hắn là được rồi. Nhưng tình huống bây giờ là, Lâm Thanh Tuyết đang ôm chồng bài ở trước ngực. Với tư thế này, Tô Lâm phải đưa tay vào trong ngực của Lâm Thanh Tuyết thì mới có thể nhận bài thi.

" Tô Lâm, nhanh lên, lão sư ôm không nỗi nữa rồi."

Với Tô Lâm, Lâm Thanh Tuyết vẫn luôn là coi hắn là học sinh mà không phải một người đàn ông, cho nên cũng không nghĩ nhiều, thấy Tô Lâm chậm chạp, liền không hài lòng, chép miệng, thúc giục.

"À!"

Tô Lâm sững sờ, sau đó thì cảm thấy vui vẻ, nếu Lâm Lão Sư không ngại, thì mình còn chú ý cái gì, có đậu hũ chùa để ăn thì ngu sao mà không ăn, hơn nữa lại không tốn thời gian của mình.

Có điểm tâm hư địa, Tô Lâm nhíu mày nhìn hôm nay trang phục của Lâm Thanh Tuyết, vẫn như cũ là áo khoác Tây trang, áo sơmi màu trắng mang theo chút hồng nhạt, quần mỏng màu đen dài đến đầu gối, có lẽ là hôm nay khí trời quá nóng, nên Lâm Thanh Tuyết không có mặc vớ cao màu đen mà đổi bằng đôi giày cao gót màu trắng.

Bất quá, hấp dẫn nhất vẫn là dãy núi chập trùng đằng sau chồng bài thi tiếng Anh mà Lâm Thanh Tuyết đang ôm.

"Ừm! Khẳng định so với Tần Yên Nhiên lớn hơn, có thể so với Trúc tỷ tỷ, bất quá... Ngày hôm qua khi đang hành động ám muội, Trúc tỷ tỷ không có mặc nội y, nhìn Lâm lão sư lớn như vậy, không biết có hay không đệm cái gì đó..."

Tuy đang nghĩ vẩn vơ trong đầu nhưng động tác tay của Tô Lâm vẫn không có ngừng, đưa tay nhận bài thi từ Lâm Than Tuyết, nhìn vào trông rất đúng đắn.

Nhẹ nhàng, đưa tay vào, cảm giác của Tây trang truyền đến tay, sau đó là áo sơmi bên trong, và cái gì đó nhô lên, mềm mại, vẻn vẹn chỉ là trong nháy mắt, Tô Lâm đã đem bài thi tiếng Anh nhận lấy. Bất quá ngay trong nháy mắt này, Tô Lâm lại chiếm được không ít tiện nghi, mu bàn tay đã nhẹ nhàng ở hai điểm lồi trước ngực Lâm Thanh Tuyết quẹt qua.

Thật mềm, lại đủ cứng, tuyệt đối không phải vì mang lót ngực.

Đây là suy nghĩ của Tô Lâm sau khi nhận xấp bài, đúng là “nhân gian hung khí “ a.

Đương nhiên, hành động "Mờ ám" này tuyệt đối không thể giấu được Lâm Thanh Tuyết. Ngay khi tay Tô Lâm duỗi vào trong nháy mắt, Lâm Thanh Tuyết cũng cảm giác được sự khác thường, đối với nữ sinh mà nói, nơi này rất là nhạy cảm, mặc dù có áo sơmi cùng nội y, nhưng khi Tô Lâm “lơ đãng” quẹt một cái, thế nào cũng nổi lên phản ứng.

"Tô Lâm, ngươi thành thật một chút cho ta..."

"Lâm Lão Sư, làm sao vậy?"

Phủi đất một thoáng, mặt Lâm Thanh Tuyết liền đỏ lên, muốn lập tức giáo huấn Tô Lâm một trận, nhưng lại không thể lựa lời. Bởi vì chính bản thân nàng kêu Tô Lâm cầm giúp xấp bài, hơn nữa, nhìn mặt ngây thơ vô (số ) tội của Tô Lâm, Lâm Thanh Tuyết cũng không biết có phải Tô Lâm cố ý hay không, cho nên, không thể làm gì khác hơn là nghẹn đỏ mặt, vừa thẹn vừa giận, phải ngậm bò hòn làm ngọt, sau nửa ngày mới bình tĩnh lại được, nói: “ Không có gì, theo ta về văn phòng.” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK