Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chạy ra khỏi văn phòng, Tô Lâm cũng không dám nghĩ tới vẻ mặt của lâm Thanh Tuyết. Tô Lâm trước đây đúng là rất sợ Lâm Thanh Tuyết, thế nhưng hiện tại thành tích đã không còn là vấn đề, cho nên lúc đối diện với Lâm Thanh Tuyết cũng thoải mái đôi chút. Hơn nữa cũng sắp tốt nghiệp rồi, không quậy một chút thì còn gì gọi là tuổi trẻ chứ?

"Hình như cô Lâm vẫn chưa có bạn trai, ba năm cao trung, cô vẫn nhìn như cũ, vẫn mặc trang phục như thế. Chẳng trách không tìm được bạn trai, nhưng nói đi nói lại, vóc người của cô Lâm thoạt nhìn cũng không tệ, đặc biệt là hai thứ to to kia, chậc chậc chậc. . . đến những mỹ nữ lớp mình cũng không so được. . ."

Tô Lâm đúng là một tên háo sắc, bây giờ đến cả chủ nhiệm lớp cũng không tha.

"Ồ? Thời gian lại tăng them 5 giây nữa, vậy bây giờ ta đang có 67 giây rồi, chẳng lẽ là do lúc nãy lỡ chạm vào ngực Lâm lão sư? Ha. . . lời to rồi."

Chỗ dựa bây giờ của Tô Lâm là năng lực tạm dừng thời gian, nếu thời gian tăng thêm thì hắn cũng chả chê nhiều.

Vội ăn cơm trưa ở căn tin, để buổi chiều còn thi văn nữa, có thể nói môn văn là môn mà Tô Lâm giỏi nhất trong tất cả các môn. Từ nhỏ Tô Lâm đã viết văn sẽ không kém, cũng từng nhận được một số giải thưởng to nhỏ khác nhau, vả lại lúc rảnh rỗi thì hắn cũng đọc một vài cuốn tiểu thuyết, cho nên văn phong cũng không tệ.

Cho nên, cho dù Tô Lâm không sử dụng năng lực đặc biệt, thì cũng kiếm được trên 110 điểm

Cuộc thi diễn ra rất thuận lợi, chỉ có mấy câu khó quá thì Tô Lâm sẽ bỏ ra vài giây để chép. Bất quá, Tô Lâm có thể cảm nhận được ánh mắt quái dị của tất cả các nam sinh trong phòng thi khi nhìn mình.

Hiển nhiên, đều là vì chuyện buổi trưa giữa Tô Lâm và Tần Yên Nhiên.

Mà bây giờ, ánh mắt của Tần Yên Nhiên nhìn Tô Lâm đã khác trước rất nhiều, đôi khi trong ánh mắt còn mang theo một tia hiếu kì lẫn nghi hoặc, ngoài ra, khi nhìn thấy bộ dạng mười phần tự tin của Tô Lâm, cô lại cảm thấy bất an.

Lỡ như, Tô Lâm thật sự đậu vào top 50 của lớp thì thế nào

Nhưng mà, Tô Lâm lại không quan tâm những chuyện này, hắn chỉ cần kết quả thi.

Về tới nhà, đứng lại trước cửa, Tô Lâm có chút chột dạ nhìn về phía cửa nhà của Diệp Tinh Trúc, của đang mở, có lẽ có người trong nhà, là Trúc tỷ tỷ hay là Lương di nhỉ?

Theo thói quen, sau khi tan học, Tô Lâm đều chạy qua nhà Diệp Tinh Trúc chơi. Mỗi lần tới nhà Diệp Tinh Trúc, hắn đều đẩy cửa đi vào một cách tự nhiên như là nhà mình. Nhưng từ khi xảy ra chuyện kia, hắn liền có chút ngại ngùng khi tới gần nhà Diệp Tinh Trúc.

"Hôm nay cửa nhà Trúc tỷ tỷ lại mở, chắc không phải là tỷ ấy đang tắm đâu?"

Từ từ đi đến gần cửa nhà của Trúc tỷ tỷ thì lại nghe thấy tiếng hai mẹ con đang cãi nhau.

"Mẹ, con đã nói rồi, con không đi cái xem mắt gì đó đâu. Bây giờ là năm nào rồi, mà mẹ con kêu con đi xem mắt? Con mới vừa trở về mà đã nghe chuyên không hay rồi."

Giọng của DiệpTinh Trúc có chút không kiên nhẫn, cũng do đây là chuyện chung thân đại sự, mà Diệp Tinh trúc lại là đứa con gái duy nhất trong nhà nên Lương Quế Châu cứ lặp đi lăp 5 lại nhiều lần.

"Con nha đầu chết tiệt kia, ra mắt thì sao chứ? Con không xem chương trình do hai ông đầu trọc chủ trì trên ti vi cái gì mà không thành thật đừng quấy rầy sao sao? Cái đó cũng là chương trình ra mắt đấy. Trên ti vi cũng thịnh hành ra mắt, vậy thì tại so con lại thấy nó lỗi thời? Hơn nữa, lần này, thật sự, mẹ cũng đã nhờ người đi nghe ngóng. Nhà đàn trai ở Tây Thành bên có một nhà xưởng sản xuất thiết bị điện tử, có xe có nhà, bao nhiêu cô cô gái cũng bị từ chối, con có cơ hội, tại sao lại từ chối?"

Diệp Tinh Trúc im lặng một giây, sau đó lại tiếp tục cãi bướm: "Nhà hắn có điều kiện tốt thì có liên quan gì đến chúng ta chứ, ai muốn hắn thì cứ lấy, con không muốn. Con vừa tan ca, đói gần chết rồi, mẹ nhanh đi nấu cơm đi."

"Ai. . . con thiệt là, năm nay con đã bao nhiêu tuổi rồi, còn không mau chóng lo cho tương lai của mình, định đợi tới bao giờ hả?"

Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Lương Quế Châu thở dài, nàng không hiểu tại sao con gái mình cứ như dị ứng với nam nhân vậy, đã mấy lần muốn giới thiệu người yêu cho Diệp Tinh Trúc, nhưng lần nào nàng cũng cho người ta thả bồ câu (DG: cho leo cây…), không lẽ nó có người yêu rồi?

Nghĩ lại thì thấy không đúng lắm, hai mẹ con nàng rất thân với nhau, không thể nào có chuyên Diệp Tinh Trúc có người yêu mà mình lại không biết .

"Bệnh viện Tần chủ nhiệm? Hay là Lưu bác sĩ khoa Đông y? Hay là tiểu Hồ lái xe, hoặc có thể là tiểu Trương chuyển phát nhanh? Không đúng không đúng. . . Trúc nhi nhà mình không phải tiểu thư đài các gì, nhưng ánh mắt cũng không thể tệ như thế được… Vậy rốt cuộc người đó là ai, là ai ?"

Đang rối trí, bỗng nhiên trí óc của Lương Quế Châu chợt lóe lên một đáp án. Nếu chiếu theo sự việc ngày hôm qua (DG: nhà tắm…) thì người đó có lẽ chính là tiểu tử Tô Lâm nhà kế bên.

Ý nghĩ chợt lóe lên thì Lương Quế Châu càng thêm chắc chắn. Tô Lâm năm nay cũng không nhỏ, gần như là thanh niên 18 tuổi rồi. Hai người bọn họ cùng nhau lớn lên, lại thêm vào sự việc hôm qua, thì cũng không phải không có khả năng .

"Không được, hai đưá trẻ này nhất định đang có gian tình ( DG: cái gì vậy dì?). Ta phải hảo hảo cùng Trúc nhi nói một chút, Tô Lâm còn nhỏ không hiểu chuyện, nàng cũng không thể không hiểu chuyện."

Nghĩ tới là làm, Lương Quế Châu quay người lại, mắt nhìn thẳng vào con gái của mình, chất vấn: "Nha đầu chết tiệt kia, nói, con có phải hay không đã đi câu dẫn Tiểu Lâm ở nhà kế bên rồi?"

"A?"

Vốn Diệp Tinh Trúc đang chiếm phần lý nên mới dám cãi tay đôi với mẹ mình, bây giờ bị mẹ hỏi một câu như vậy, sợ dến run người, tâm tình hoảng loạn trong chốc lát, sau đó liền nhanh chóng giả vờ trấn định trả lời: "Mẹ, sao mẹ lại nói chuyện khó nghe như vậy, cái gì gọi là con đi câu dẫn Tiểu Lâm chứ? Con cùng Tiểu Lâm giống như là chị em ruột vậy, mẹ lại nghĩ lung tung cái gì đấy?"

"Chị em ruột? Hừ. . . Con đừng tưởng rằng mẹ cái gì cũng không biết, ngày hôm qua, ngươi thật sự ở trong phòng tắm một mình sao?"

Kỳ thực, Lương Quế Châu chỉ dựa vào túi sách củaTô Lâm, cũng không chắc chắn là Tô Lâm có ở trong phòng tắm hay không. Bất quá nàng vừa mới đề cập tới, thì Diệp Tinh Trúc liền lộ vẻ hốt hoảng: "Mẹ, mẹ đừng nói bậy, con. . . con làm sao có khả năng cùng Tiểu Lâm tắm rửa, mẹ. . . mẹ đừng nói bậy."

Nhìn thấy con gái bắt đầu tỏ ra bối rối, trong lòng Lương Quế Châu đã có đáp án, cho nên cũng khong tiếp tục hỏi, chỉ là dặn dò Diệp Tinh Trúc một tiếng: "Trong lòng con nghĩ gì thì con tự biết lấy."

Nói xong, Lương Quế Châu liền đi nấu cơm, để lại một mình Diệp Tinh Trúc đang loạn cả lên.

Bất quá, còn có một người, cũng bị Lương Quế Châu dọa sợ. Người đó chính là Tô Lâm đang rình trộm ở ngài cửa, khi mới nghe đến câu " ngày hôm qua, ngươi thật sự ở trong phòng tắm một mình sao?" liền thiếu chút nữa là chạy đi rồi.

Mà câu trả lời của Diệp Tinh Trúc, thì chẳng khác nào chưa đánh đã khai, Lương Quế Châu cũng không có đề cập tới Tô Lâm, mà Diệp Tinh Trúc lại nhắc tới Tô Lâm, đây chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi.

"Ai nha! Trúc tỷ tỷ của ta ah! Lần này đúng là thực sự bị Lương di hiểu lầm rồi."

Tô Lâm đứng ngoài cửa âm thầm sốt ruột, suy nghĩ làm sao thể hóa giải hiểu lầm của Lương Quế Châu, nếu không, lỡ như phụ huynh hai nhà chạm mặt, Diệp mẫu mà nói chuyện này ra thì chết.

"Ài, Tô Lâm tên tiểu tử thúi ngươi. . ."

Diệp Tinh Trúc thừ người ở trong phòng quệt mồm lẩm bẩm, tay còn siết chặc nắm đấm, đồng phục đi làm còn chưa đổi lại, cứ như vậy trong phòng đi tới đi lui, đột nhiên đi tới trước cửa.

"Không được, phải trốn thôi, nếu không sẽ bị Trúc tỷ tỷ nhìn thấy mất."

Tô Lâm vừa định chạy thì Diệp Tinh Trúc đã nhìn thấy, thế là bị Diệp Tinh Trúc kêu giật lại: "Tô Lâm, tên tiểu tử thúi ngươi trốn ở ngoài cửa, lén lén lút lút làm gì hả?"

Diệp Tinh Trúc lập tức nổi xùng, thù mới hận cũ đều tính một lượt, tiến lên nắm lỗ tai của Tô Lâm lại, kích động đến mức ngực phập phồng lên xuống.

"Ai ôi. . . Đau. . . Trúc tỷ tỷ mau buông tay, mau buông tay. . ."

Tô Lâm nhanh chóng cầu xin tha thứ, thế nhưng ánh mắt lại không thành thật nhìn chằm chằm vào nơi nhô ra trên người Diệp Tinh Trúc, nuốt một ngụm nước bọt, duỗi cái bàn tay heo ra, dâm đãng nói: "Trúc tỷ tỷ, nếu như tỷ không buông ra, ta sẽ sử dụng Long Trảo Thủ mới luyện thành gần đây đấy. . ."

Quả nhiên, nghe được uy hiếp, Diệp Tinh Trúc quát to một tiếng, liền nhanh chóng buông tay, vội vàng lui về phía sau hai bước, tức giận trừng mắt nhìn Tô Lâm, cắn chặt hàm răng nói: "Tô Lâm, ngươi đúng là lưu manh."

"Trúc tỷ tỷ, tỷ đừng ngậm máu phun người nha! Ta cũng chưa có làm gì a, cũng chưa có chạm qua ngươi, vậy mà ngươi, lại tàn nhẫn hạ sát thủ đối với một thiếu niên mới trưởng thành, thanh thiện, thuần khiết như ta ( ọe ọe ọe…), nếu như chuyện này mà để cho phóng viên biết được, chắc chắn ngày mai sẽ có một bài báo với tựa đề « Tiểu hộ sĩ biến thái tàn nhẫn đánh đập thiếu niên thuần khiết, thánh thiện » a . . ."

"Ngươi. . . Tiểu tử thúi, ngươi nói ai là tiểu hộ sĩ biến thái? Lâu rồi không bị đánh nên ngươi ngứa xương rồi phải không?"

Lời nói vừa nói ra liền làm cho Diệp Tinh Trúc có một tức giận không hề nhẹ, nàng không quan tam cái gì bóp vú long trảo thủ nữa, nhanh chóng tiến về phía trước, giáng một cú thật mạnh lên đầu Tô Lâm.

Bốp một tiếng!

Tô Lâm liền ôm đầu la toáng lên : " Hộ sĩ biến thái, ngươi cốc đầu ta như vậy, nếu như học lực của ta bị giảm xuống thì ngươi phải chịu trách nhiệm đó.

"Đồ lưu manh, ngươi còn nói. . . ta cho ngươi ăn thêm một cốc. . ."

Diệp Tinh Trúc đã hoàn toàn nổ giận, trừng mắt tiến về phía trước, nhưng mà hiện tại Tô Lâm đã có phòng bị, làm sao mà để cô dễ dàng đắc thủ được chứ, ngươi tới ta đi, một chiêu " bóp vú Long Trảo Thủ " lập tức được thi triển ra .

Thấy Tô Lâm giơ tay ra, Diệp Tinh Trúc liền nghiêng người về phía sau né đòn, nhưng làm sao có thể trốn cơ chứ, thế nên tay của Tô Lâm liền chạm tới mục tiêu, càng ghê tởm hơn chính là, tên tiểu tử thúi Tô Lâm này lại không một chút khách khí sờ một cái.

Cái sờ này lập tức làm cho cơ thể Diệp Tinh Trúc mềm nhũn, không có khí lực, cơ thể đang nghiêng về phía sau liền mất thăng bằng, ngã xuống. Mắt thấy người sắp chạm đất , Diệp Tinh Trúc liền dùng toàn bộ sức nhổm lên kéo tay Tô.

"Ai. . . Ah. . ."

Tô Lâm đột nhiên bị kéo, liền mất thăng bằng, ngã theo Diệp Tinh Trúc. Bịch một cái, Diệp Tinh Trúc té xuống đất, mà Tô Lâm cũng ngã thẳng lên người nàng, hơn nữa, miệng của Tô Lâm vừa vặn áp lên miệng Diệp Tinh Trúc, còn tay hắn thì đè lên ngực của cô. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang