Phía xa xa xuất hiện một luồng sáng của buổi sớm mai, hai tiếng gầm hú vang dội kia cũng xa dần, vào ngày đầu tiên ở Thánh dược sơn đã trôi qua như vậy rồi.
Thanh Lâm đứng trên một ngọn cây cao, dây thần kinh đang căng thẳng thì lúc này đây cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Ban ngày và đêm đen ở Thánh dược sơn này hoàn toàn khác nhau.
Dường như tùy theo ánh mặt trời mọc hay lặn thì cảm giác nguy cơ vô tận kia hoàn toàn tan biến đi, vừa đưa mắt nhìn lên, tiếng chim hót lảnh lót, hương hoa lan tỏa, màn sương mỏng phủ kín khắp nơi, linh lực nồng nặc, mạnh hơn nhiều lần so với thế giới bên ngoài.
Những con thú nhỏ chạy ra nhìn phía xa xa kia với ánh mắt đầy sự tò mò, vang lên tiếng chít chít như muốn xem xem nơi mà hôm qua hai con vật khổng lồ không rõ lai lịch kia chiến đấu.
Nơi đó hầu như toàn bộ đều đã bị hủy diệt, có một cái hố có đường kính khoảng ngàn trượng xuất hiện, sâu khoảng độ vài chục mét, bên trong đã thẩm thấu một chút bùn lầy, hoa lá cây cỏ xung quanh đều đã khô héo.
Thanh Lâm hít một hơi thật sâu, từ trên cây nhảy xuống, làm cho mấy con thú nhỏ giật mình bỏ chạy.
“Đêm qua, không biết là đệ tử của tông nào đã chết...” Hắn lầm bầm trong miệng, trong lúc hai con thú khổng lồ kia đang giao chiến, hắn từng nghe thấy rõ ràng có người đang kêu la thảm thiết.
“Lần đầu tiên đến đây thì đã có người chết, cả lại các đệ tử lại phân chia ra khác nhau, như vậy xem ra, cái gọi là thủ lĩnh kia... vốn dĩ là vô dụng!”
Trong mắt Thanh Lâm có một sự lạnh lùng lóe qua, việc mà gọi là bảo vệ các đệ tử khác hoàn toàn chỉ là ăn nói xằng bậy, hơn cả ngàn đệ tử, chỉ có một người thủ lĩnh, cho dù người thủ lĩnh đó thật lòng muốn giúp đỡ cũng vốn dĩ không cứu được.
Trầm ngâm một hồi, Thanh Lâm đi về phía trước.
Trong lúc đi ngang qua bên cạnh cái hố sâu, đôi mắt Thanh Lâm nheo lại, lúc này con sóng của cuộc chiến đấu vẫn còn đọng lại, nếu có người phàm nào từ đây đi qua thì sẽ bị rung đến nỗi lục phủ ngũ tạng trong người nát vụn.
“Thực lực của hai cái bóng khổng lồ đó, thấp nhất cũng là cảnh giới Linh Đan!”
Theo sau bước chân phía trước, Thanh Lâm nhìn thấy một cành hoa Mộc Linh, hoa này cấp bậc không cao, không cần nói nơi này, dù là thế giới bên ngoài cũng cực kỳ bình thường.
Thế nhưng, là một cành linh dược đầu tiên được nhìn thấy, đương nhiên Thanh Lâm không thể từ bỏ, sau khi hái xuống xong, đang định đi về hướng bắc, bên tai lại truyền ra tiếng giao đấu và gầm thét.
“Chư vị, tinh thể của Thương Cung này, Lâm mỗ có việc lớn cần dùng, vẫn mong chư vị tha cho, giúp Lâm mỗ lần này.”
“Cái rắm!”
“Lâm Tòng, tinh thể của Thương Cung đối với ai mà vô dụng chứ? Huống hồ, vật này là người phía ta phát hiện đầu tiên, ngươi qua đây lại ra tay cướp đoạt, còn giả tạo như vậy làm gì?”Có người mở lời nói, thần sác lộ rõ sự tức giận, quần áo trên người hắn đều là Thiên Đạo cung.
Đối diện bọn họ cũng có khoảng mười mấy người đứng đó, một người thanh niên đứng ở phía trước nhất mặc áo màu đen, tướng mạo bình thường, cả người từ trên xuống dưới tràn đầy yêu khí.
Yêu tông, Lâm Tòng!
Trên thực tế, thiên tài của các tông môn không ít, chỉ có điều mấy người có tài nhất lại bị che mất ánh hào quang, như Lâm Tòng này, mới hai mươi tuổi đầu thì đã là hậu kỳ của cảnh giới Cố Nguyên, chính là Đan sư nhị đẳng bạch phầm, thậm chí còn có lời đồn, thỉnh thoảng hắn có thể luyện chế ra được Đan dược tam đẳng bạch phẩm, nhưng lại không ổn định lắm.
Ngoài Yêu thiên ra, Lâm Tòng hắn không tính là đệ tử mạnh nhất trong đệ tử đời này của Yêu tông, nhưng cũng thuộc loại đỉnh cao, lúc này trên mặt hắn lộ rõ vẻ ngạo mạn, lời nói xem ra khách sáo, nhưng nghe kỹ thì lại vô cùng ngang ngược.
Nơi không xa kia, ánh mắt Thanh Lâm lóe sáng: “Tinh thể của Thương Cung?”
Hắn mới không thèm quan tâm hai phe ai đúng ai sai, tinh thể của Thương Cung kia mới là thứ khơi dậy hứng thú của hắn.
Vật này không có cấp bậc, theo truyền thuyết nói trong lúc Thương Cung biến hóa là do ngưng tụ mà ra.
Nếu nói như vậy, tinh thể của Thương Cung này chắc chắn là vật nghịch thiên, nhưng ngược lại, có rất ít người có thể nhận ra tác dụng của nó, từ xưa đến nay, người có được tinh thể của Thương Cung không ít, nhưng có thể dùng một cách đúng đắn lại không có một người nào cả.
Cho đến tận nay, chỉ có một cách chính là hấp thụ tinh linh bên trong tinh thạch, hòa vào trong Đan dược.
Tinh linh này vô cùng quý hiếm, bất luận là Đan dược loại này, cho dù là Đan thần, trong lúc luyện chế, nếu có thể thêm một chút vào trong cũng có thể tăng xác suất thành công và thành Đan lên đến ba mươi phần trăm.
Có cao thủ cho rằng tác dụng tinh thể Thương Cung tuyệt đối không chỉ có vậy, nhưng cho đến tận bây giờ, vẫn chưa có người phát hiện tác dụng khác của vật này.Đối với vật phẩm loại này, Thanh Lâm tất nhiên đã nghe nói qua, lúc này xem ra kiềm không nỗi lộ ra nụ cười lạnh lùng.
“Trong lúc Thiên Bình tông ta lựa chọn thủ lĩnh, các ngươi cười vui thật...”
Hắn không nói lời nào, trực tiếp xông thẳng về phía Lâm Tòng.
Cùng lúc đó, trên mặt Lâm Tòng tràn đầy nụ cười, thu lại tinh thể của Thương Cung liền muốn rời khỏi.
Trong giây phút hắn vừa quay người, mặt liền biến sắc, chỉ thấy một bàn tay lớn từ phía xa lao tới, với tốc độ của hắn, vốn dĩ không thể tránh được, thậm chí không phản ứng kịp.
“Ai!”
Lâm Tòng giật mình hét lớn, đệ tử Yêu tông phía sau hắn cũng lộ ra vẻ kinh hãi, khiếp sợ nhìn xung quanh.
Người của Thiên Đạo cung cũng như vậy, lùi về sau vài bước, ánh mắt thu rút lại.
“Lúc trước Lâm huynh còn đề cử Thanh mỗ tranh giành vị trí thủ lĩnh của Thiên Bình tông, một ngày không gặp thì đã quên rồi sao?” Giọng nói thản nhiên từ xa truyền đến.
Vừa nói câu này xong, mặt Lâm Tòng liền biến sắc, nguyên lực thuộc tính trên hai bàn tay đã bùng phát ra, đang muốn bẻ bàn tay vô hình kia ra.
Thanh Lâm lạnh lùng hứ một tiếng, bàn tay hung hăng vỗ một cái, Lâm Tòng liền ọc máy ra, sắc mặt trắng bệch, bị vỗ bay ra xa khoảng mấy chục mét!
“To gan!”
“Thanh Lâm, ngươi dám đánh đệ tử Yêu tông ta, muốn chết phải không!”
Thanh Lâm im lặng, tiến lên một bước xông thẳng về phía Lâm Tòng.
Thấy vậy, Yêu tông lập tức có người xông thẳng ra như một cơn gió, vừa trở bàn tay thì đã tạo thành một con thằn lằn dài khoảng mười mấy trượng xuất hiện, trong tiếng gào thét nhào đến Thanh Lâm như muốn nuốt chửng cậu.
Thanh Lâm không thèm nhìn đến, vừa vung tay áo thi đã phát ra một ánh sáng sấm chớp đầy trời bao trùm lấy toàn thân con thằn lằn kia.
Thằn lằn phát ra tiếng kêu la thảm thiết, trong chốc lát đã ngã quỵ, đệ tử của Yêu tông kia còn ọc đầy máu ra, cả người đen xì, giống như bị điện giật qua cả người vậy, ánh mắt tràn đầy nỗi kinh hoàng.
Lúc này, Thanh Lâm đã đến trước mặt Lâm Tòng.
“Lâm huynh, Thanh mỗ không cố ý mạo phạm, chỉ là tinh thể của Thương Cung kia cũng rất có ích đối với Thanh mỗ, chi bằng Lâm huynh tha cho ta một lần, sau này Thanh mỗ nhất định sẽ hậu tạ.” Thanh Lâm chậm rãi mỏ lời.
“Ngươi đừng hòng!”
Thần sắc Lâm Tòng xám xịt, bàn tay vừa vỗ xuống mặt đất, bóng người lập tức bay cao lên trời.
Cùng lúc đó, ngón tay hắn vừa điểm vào hư không, trên không trung lại xuất hiện các cơn sóng, ngón tay hắn di chuyển vài vòng trên cơn sóng đó, cuối cùng một hình thù khổng lồ xuất hiện ra.
Nét hoa văn này nhìn không rõ là chữ gì, có điều sau khi xuất hiện, trong trời đất lập tức xuất hiện vô vàn tiếng vù vù, giống như có ngàn vạn người tu đang niệm kinh, tiếng vang bao trùm khắp cả trời đất khiến tai người nghe đau điếng, đầu óc như muốn vỡ tung ra.
“Một trung kỳ Cố Nguyên nếu không phải ngươi ra tay đánh lén trước, Thanh mỗ làm sao có thể bị thương, chết đi cho ta!!!”
Lâm Tòng phẫn nộ gào thét, nét hoa văn đó đột nhiên rạn nứt ra, biến thành ngàn vạn con kiến vàng, có điều thân người của những con kiến này to gần nửa trượng, vừa nhìn sơ qua, san sát, kín mít che khuất cả bầu trời.
“Đây chính là ma kỹ của Yêu tông sao?”
Thanh Lâm hơi chau mày, lập tức đứng bật dậy, trong hình dáng anh tuấn ấy, bàn tay liên tục vỗ vào nhau, tùng con kiến vàng đều phải ngã quỵ, không có tác dụng gì cả.
Đôi mắt Lâm Tòng co rút về, sao hắn lại không nhìn ra, tuy Thanh Lâm là kỳ giữa của cảnh giới Cố Nguyên, nhưng thực lực của hắn tuyệt đối mạnh hơn nhiều lần so với những kỳ sau của cảnh giới Cố Nguyên bình thường khác!