“Ngươi muốn chết à!”
Cổ Pháp Vân vô cùng bực tức, trên trời, mây ùn ùn kéo đến, khuôn mặt của ông ta hóa thành một con người khổng lồ, bước về phía Thanh Lâm.
“Binh khí gia truyền đâu!”
Người mây khổng lồ há to miệng hét lớn, âm thanh động trời làm cho nguyên cả Thiên Bình tông cũng nghe được.
Lúc vết nứt ấy đang bị nứt ra thì bỗng nhiên phát ra ánh sáng lấp lánh, chỉ cần một tiếng hét của người đó, trên bầu trời xuất hiện một cây kiếm khổng lồ nhìn rất đáng sợ, trên đó phát ra ánh sáng màu đỏ, giống như là mặt trời vậy.
Tất cả mọi người đều nín thở nhìn, không ai nghi ngờ về độ sắc bén của nó bởi đó là binh khí gia truyền của Cổ gia và cũng bởi vì lúc cây kiếm ấy xuất hiện, mọi thứ xung quanh đều bị hủy hoại, cho đến khi bay vào tay của người mây khổng lồ do Cổ Pháp Vân tạo ra, trên đường đi, bầu trời nứt ra một đường màu đen rất lớn.
Trong chốc lát, tiếng kiếm chạm vào nhau vang leng keng, giống như là bị phong ấn đã lâu, cuối cùng cũng được hiện thân nên vô cùng vui mừng.
Còn Thanh Lâm mở to mắt ra nhìn, cậu ta thấy rõ ràng là trong vết nứt ấy, trông giống như cây kiếm khổng lồ lúc nãy có tới chín cây!
Cây kiếm khổng lồ màu đỏ chỉ là một trong số chín cây đó thôi, với lại, nó là thanh kiếm nhỏ nhất!
Tuy chỉ là cây nhỏ nhất nhưng độ lớn của nó đã không thể hình dung nổi, như là đang phá núi làm gỗ vậy, như một trận hồng thủy, xuyên qua cổ xưa, ngang ngược bá đạo, khí thế đó làm cho người ta phải sợ hãi.
Lúc cây kiếm này xuất hiện đã làm cho Hoa Phong trầm ngâm suy nghĩ một hồi, rốt cuộc ông ta đã hiểu ra binh khí gia tộc của Cổ gia là tượng trưng cho cái gì, đó là Tinh Khí, sau khi Cổ gia đoạt lấy bầu trời, hấp thụ tinh lực, vật đáng sợ này hoàn toàn do hấp thụ tinh lực mà tạo thành.
Trong những người cùng cấp với mình, sở hữu vật này thì có thể nhanh chóng giết chết đối phương, e rằng khi chiến đấu, không nói tới việc thắng chắc nhưng chí ít cũng sẽ không bao giờ thất bại.
“Hoa Phong, ngươi hãy mau giải kiếp nạn cho con ta, còn nếu không, Cổ mỗ sẽ dùng thanh kiếm này giết chết hết Thiên Bình tông của ngươi!”
Cổ Pháp Vân tay cầm lấy thanh kiếm khổng lồ, vô cùng giận dữ, đó cũng chính là uy lực đáng sợ của kẻ cao thủ, như những cơn sóng lớn ập đến quét sạch cả Thiên Bình tông.
Hoa Phong trầm ngâm suy nghĩ một hồi.
Lúc Cổ Pháp Vân hét lên, đúng lúc đang định múa kiếm, nhưng chính vào lúc này, Thanh Lâm lại ngẩng đầu lên nhìn, bàn tay bỗng phát sáng, ngay lập tức, người thanh niên ấy hét lên một tiếng thì toàn thân bỗng phát ra ánh sáng màu đỏ, bị Thanh Lâm bắt lại và hòa vào trong cơ thể cậu ta.
Luồng ánh sáng màu đỏ này là lôi thiên kiếp.
“Thanh Lâm, ta sẽ không tha cho cậu!” Ánh mắt của người thanh niên ấy lộ rõ vẻ rất hận cậu ta.
“Ta là thiếu chủ, hậu nhân của Cổ gia, ngươi dám gieo kiếp nạn vào người ta, không phải là ỷ vào Thiên Bình tông sao? Cổ Minh ta không tin ngươi có thể trốn mãi trong Thiên Bình tông!”
Thanh Lâm ngây người ra, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên: “Thanh mỗ ỷ vào Thiên Bình tông, còn ngươi không phải cũng ỷ vào Cổ gia sao? Nếu không có Cổ gia, trong mắt Cổ mỗ ta, ngươi chả là cái thá gì.”
“Đủ rồi!”
Hoa Phong lạnh lùng hét lên, nhìn về phía Cồ Pháp Vân nói: “Kiếp nạn thì đã giải rồi, những thứ mà ngươi muốn ở Thiên Bình tông thì ta cũng đã cho rồi, mau đi đi, Thiên Bình tông ta, không hoan nghênh Cổ gia nhà ngươi!”
Cổ Pháp Vân suy nghĩ một hồi, quyết định xé toạc bầu trời để cho thanh kiếm ấy có thể quay về, trong tiếng cười nói, liếc nhìn qua Thanh Lâm, mây khói dần biến mất, ba người già lớn tuổi kia và Cổ Minh cũng biến mất theo.
Sau khi Cổ Pháp Vân rời khỏi, khuôn mặt khổng lồ của Hoa Phong cũng biến mất.
Nhưng trong lúc biến mất thì lời nói của Hoa Phong vang vọng bên tai Thanh Lâm: “Cổ gia, nếu có thể thì không nên vướng vào họ.”
Thanh Lâm nhăn mặt lại, trong lời nói ấy, cậu ta hiểu ra rằng Hoa Phong cũng đang sợ Cổ gia, giống như lúc nãy giao đấu với Cổ Pháp Vân, đều là việc làm của những người cao thủ.
Phương Tú Lâm cũng rời khỏi, trước lúc đi, hắn ta liếc nhìn Thanh Lâm, đôi mắt lộ rõ vẻ tán thưởng.
Ở xung quanh, các đệ tử cũng lần lượt rời khỏi, bọn họ cũng giống như Phương Tú Lâm vậy, nhìn về phía Thanh Lâm, sự đề phòng với Thanh Lâm được nâng cao hơn.
Lần trước là do việc của Lý Trần Tiêu nên Phương Tú Lâm ra mặt, lần này, không những là có Phương Tú Lâm, mà còn có thêm cao thủ như Hoa Phong cũng xuất hiện.
Nhưng Thanh Lâm lại không hề để ý đến ánh mắt của họ, cậu ta im lặng đỡ lấy Tô Ảnh, nhẹ nhàng hỏi: “Tô sư tỷ, tỷ không sao chứ?”
Tô Ảnh khẽ lắc đầu, nhìn vào trong ánh mắt Thanh Lâm, tâm trạng đang rất phức tạp.
“Cổ gia, thế lực quá lớn.” Sau một hồi lâu, Tô Ảnh nói ra một câu như vậy.
Thanh Lâm ngây người ra sau đó cậu ta cười rồi nói: “Ta biết chứ.”
“Cậu biết ư?” Đôi mắt Tô Ảnh sáng lên, nhìn thấy dáng vẻ không quan tâm đến bất cứ điều gì của cậu ta, lắc đầu nói: “Cậu không biết...”
Thanh Lâm cảm thấy mơ hồ, theo lý mà nói thì Cổ gia là Thiên chủ của bầu trời này, đừng nói là những đệ tử tuyệt đỉnh, ngay cả những trưởng lão trong tông môn cũng không biết đến việc này, chỉ có những cao thủ như Hoa Phong mới biết được, nhưng nhìn vào thần thái của Tô Ảnh thì những gì tỷ ấy biết được cũng không hề ít hơn mình.
Liên tưởng đến việc Cổ gia lấy ra bốn tên cảnh giới Bổn Thần vả lại còn dám ngang nhiên đến Thiên Bình tông cướp người, Thanh Lâm đột nhiên cảm thấy trên người Tô Ảnh còn ẩn chứa rất nhiều bí mật.
“Tô sư tỷ, đây là ma kỹ thuộc tính thời quang mà ta đã chọn cho tỷ.” Không suy nghĩ nhiều cậu ta liền đưa ra cuộn sách mà cậu ta kiếm được ở tầng mười một.
Tô Ảnh không hề kinh ngạc, giống như là đã sớm biết đoán được việc này, nàng im lặng một lát rồi cầm lấy cuộn sách, khẽ nói: “Cảm ơn.”
......
Rời khỏi Tây sơn, Thanh Lâm lần nữa về lại Đông sơn, cái động mà trước đó cậu đã hủy hoại nó.
Nhìn thấy mọi thứ lộn xộn và nhìn thấy xung quanh, có một số người hai chân gập lại, hai tay để trước bụng như dáng vẻ của những người đang ngồi thiền, Thanh Lâm cảm thấy xấu hổ, bởi cậu ta đã chính tay hủy hoại sơn động của bọn họ.
“Cũng đã đến lúc luyện đơn rồi...”
Im lặng một hồi, Thanh Lâm lẩm bẩm trong lòng rồi chạy đến Vụ các.
Phàm là đệ tử giới Đan vực thì đều phải ở trong Vụ các hấp thụ linh dược, có điều cứ mỗi tháng hấp thụ như vậy thì cũng cần có một giới hạn nhất định, vả lại sẽ căn cứ vào thứ hạng của Đan sư để mà sử dụng linh dược thích hợp, như Thanh Lâm, tuy có tư chất là yêu nghiệt, nhưng cậu ta không phải là Đan sư thì chỉ có thể hấp thụ loại linh dược có cấp bậc thấp nhất.
Trước khi đến Vụ các, Thanh Lâm bái lạy hai người già lớn tuổi đó rồi sau đó đi vào bên trong.
Cậu ta không chọn những cái tủ khác, mà chạy thẳng đến chỗ tên thô lỗ ấy, kẻ mà trước đó đã từng làm khó làm dễ cậu ta.
“Lấy linh dược.” Thanh Lâm đi đến chỗ cái tủ ấy thản nhiên nói.
“Đợi đã.”
Tên thô lỗ ấy vẫy vẫy đôi tay, đang cúi đầu làm gì đó, sau khi làm xong, cậu ta trừng to mắt ra nhìn Thanh Lâm, giậm giậm chân, như là thấy ma vậy, thần thái trông rất hoảng sợ.
“Thanh... Thanh Lâm sư huynh.” Cậu ta nói với giọng điệu như đang rất sợ hãi, nói chuyện thôi cũng cà lăm.
Từ sau khi Thanh Lâm nổi tiếng, cậu ta luôn mong rằng Thanh Lâm sẽ không đến đây để lấy linh dược, nhưng hiển nhiên đó là ý nghĩ không thiết thực, Thanh Lâm là đệ tử giới Đan vực, nhất định sẽ đến lấy linh dược, cậu ta chỉ mong rằng trongVvụ các này, có rất nhiều tủ, mong Thanh Lâm đừng bao giờ đến chỗ mình lấy.
Nhưng lúc này, hy vọng của cậu ta hoàn toàn tan biến và cuối cùng cũng hiểu rõ tính cách của Thanh Lâm là người có thù nhất định sẽ trả.
Người này cũng không phải là tên ngốc, tuyệt đối không bao giờ nghĩ rằng Thanh Lâm chỉ đơn giản đi ngang qua, mà Thanh Lâm đã tới chỗ của mình thì rõ ràng là muốn gây sự.
Nhớ đến lúc trước Lý Trần Tiêu căn dặn cậu ta phải làm khó Thanh Lâm, bây giờ nghĩ lại, Lý Trần Tiêu giờ đã bị Thanh Lâm trừ khử, người thanh niên này mặt mày trở nên khó coi