Mục lục
[Dịch]Đế Diệt Thương Khung - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đùng đùng đùng!”

Bên ngoài Thiên Bình tông, rất nhiều sự công kích trên màn lôi xung quanh của Thanh Lâm, trong đó có trung kỳ cảnh giới Cố Nguyên, thậm chí có tu sĩ thuộc hậu kỳ cảnh giới Cố Nguyên, lực công kích mạnh mẽ đó, khiến màn lôi của Thanh Lâm đột nhiên vỡ ra, người lùi về sau nhiều bước.

“Ưm?”

Có tiếng rên nhẹ truyền đến, là do tên trung kỳ và hậu kỳ cảnh giới Cố Nguyên đó phát ra, tu vi của Thanh Lâm chỉ là trung kỳ cảnh giới Cố Nguyên, nhưng dưới sự công kích của bọn họ, cậu không có một chút tổn thương gì cả.

“Cậu ta là thể tu!” Có người đột nhiên quát lớn.

Thanh niên trước đó nói chuyện với Thanh Lâm hừ lạnh một tiếng, nói: “Thanh Lâm, lập tức dừng tay lại! Cho dù hôm nay ta không thể bắt được ngươi, nhưng vân tay của ngươi đã được lưu lại ở trong tông môn, sau ngươi khi ngươi trở về, vẫn sẽ phải tiếp nhận sự trừng phạt của tông môn. Nếu ngươi không trở về, trong tông môn sẽ phái cao thủ ra, đuổi giết ngươi khắp chân trời gốc biển, ngươi không có được sự lựa chọn!”

Thanh Lâm im lặng, sắc mặt của cậu lạnh lùng, cậu nhìn chằm chằm vào Lưu Văn Phi đã chạy ra xa ngàn mét đó.

“Thanh Lâm sư đệ, nếu đệ tha cho ta lần này, Lưu mỗ ta sẽ lên núi đao, xuống biển lửa, cũng sẽ đáp lại công ơn đệ không giết ta!” Đồng thời truyền đến tiếng hét thảm thiết của Lưu Văn Phi.

Lúc ánh sáng màu đỏ đó hoàn toàn chui vào trong cơ thể của hắn, liền bắt đầu hành hạ, các kinh mạch lớn của hắn bị phá huỷ, mắt thấy lục phủ ngũ tạng cũng sắp biến thành tro, đan điền quan trọng nhất càng sắp bị phế đi.

Tất cả chỉ xảy ra trong tích tắc, Lưu Văn Phi không kịp phản kháng lại, hắn kinh hãi tột cùng, da đầu dựng đứng lên, sinh mệnh của hắn đang từ từ mất đi, nếu bây giờ mà cho hắn lựa chọn lại thì hắn có chết cũng không dám trêu chọc Thanh Lâm.

“Trước khi Thanh mỗ gia nhập tông môn, từng ở trần gian tòng quân qua… chỉ vì một lần thương xót của Thanh mỗ, đã dẫn đến cái chết của một chiến sĩ tuổi còn rất trẻ.”

“Sai lầm này… Thanh mỗ sẽ không tái phạm nữa, càng không để nó xuất hiện trên người của Thanh mỗ!”

Giọng nói lạnh lùng của Thanh Lâm, từng chữ một đều có hàm ý, cuối cùng cũng khiến cho Lưu Văn Phi rơi vào tuyệt vọng.

Lúc lời nói của Thanh Lâm dứt đi, cơ thể của Lưu Văn Phi liền truyền ra những tiếng binh binh mạnh mẽ, Thanh Lâm đột nhiên giơ tay ra, một luồng lực hút mạnh mẽ phóng ra, sắc mặt của những người công kích xung quanh liền biến đổi, loại lực hút này, giống như muốn cố hút ra nguyên lực thuộc tính trong người của bọn họ vậy, đáng sợ quá!

Và dưới lực hút này, trận pháp bảo vệ tông môn đó cũng bị trực tiếp xuyên thủng, thân thể của Lưu Văn Phi cách xa ngàn mét nhanh chóng khô héo đi, sắc mặt hắn hung tàn, khuôn mặt móp méo, cuối cùng, hoàn toàn biến mất ở thiên địa này.

“Đây là loại yêu thuật gì thế!”

“Hắn đang hút cơ thể của người đó, chuyện này sao có thể được…”

Khi bên ngoài cơ thể của Thanh Lâm lấp lánh ánh sáng màu đỏ, con ngươi của tất cả mọi người, bao gồm cả thanh niên đó cũng đều co lại, hít một hơi khí lạnh.

“Bắt trói người này lại, nếu để cậu ta sống nhất định sẽ là tai hoạ lớn của Thiên Bình tông!”

Có người lên tiếng quát lớn, vô số công kích từ trên đánh xuống, đánh vào Thanh Lâm.

Nhưng vào lúc này đây, Thanh Lâm lại ngước đầu lên nhìn, cười vang, nói: “Các vị, Thanh mỗ thật sự muốn đi, các ngươi nghĩ có thể ngăn cản được ta sao?”

“Đùng!”

Lời nói vừa dứt, cả người Thanh Lâm đột nhiên nhảy lên, thu hồi lại nguyên lực thuộc tính lôi, chỉ còn lại ánh sáng màu đỏ chói lọi như ánh sáng mặt trời!

Một đấm!

Mây bị xé rách ra, trời đất chuyển động, gió dừng lại, bầu trời run rẩy!

Cú đấm này, vượt qua giới hạn trước kia của Thanh Lâm, dưới sự rèn giũa của đỉnh cao cảnh giới Cố Nguyên đó, uy lực của cậu đã tăng gấp đôi, từ ba trăm tức, trực tiếp đột phá đạt đến hơn sáu trăm tức!

Trong lúc tung ra cú đấm này, sắc mặt của những tu sĩ kỳ đầu cảnh giới Cố Nguyên lấy thanh niên đó đứng đầu đều thay đổi, bọn họ không một chút do dự mà thu lại công kích rồi chạy thoát thân.

Năm người trung kỳ cảnh giới Cố Nguyên cũng chau chặt mày lại, dừng lại một hồi, né qua một bên.

Chỉ còn duy nhất hai người hậu kỳ cảnh giới Cố Nguyên đó, hừ lạnh một tiếng rồi cùng bay về phía Thanh Lâm.

“Đùng!”

Tiếng vang truyền ra làm bầu trời rung chuyển, lực công kích mạnh mẽ đó, khiến cho xung quanh hư không cũng xuất hiện những vết nứt.

Trong những vết nứt đó, cả người của Thanh Lâm lùi về sau nhiều bước, nhưng hai người hậu kỳ cảnh giới Cố Nguyên đó, lại phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, nhìn về phía Thanh Lâm, trong mắt của bọn họ là sự nghiêm trọng.

“Ha ha, Thanh mỗ đi trước đây, sau này trở về, vẫn hi vọng các vị sư huynh đây chớ có cản đường!”

Trong tiếng cười đó, cả người Thanh Lâm nhảy lên, như con chim lớn, chỉ trong chớp mắt, liền biến mất trước mặt của mọi người.

Đám người thanh niên đều nhìn ra xa, không có ngăn cản, hay nói khác hơn là, không dám ngăn cản.

Hậu kỳ cảnh giới Cố Nguyên, vả lại còn là hai người nữa chứ, cũng đều bị một cú đấm của cậu đánh cho phun máu, nếu đổi lại là bọn họ, chẳng phải là sẽ bị trực tiếp đánh chết sao.

“Lên báo cáo cho tông môn!” Một trong hai người thuộc hậu kỳ cảnh giới Cố Nguyên cắn chặt răng, nói.

……

Ba ngày sau, Thanh Lâm mặc chiếc áo tơi làm bằng mây, đi dưới cơn mưa lớn.

Lúc trước được đám người Tào Thanh chở đi bằng đồ đặc biệt, khi bay từ trên không, không có cảm giác được đã đi bao xa, nhưng hôm nay đi bộ, Thanh Lâm mới thật sự cảm nhận được nó.

“Không biết Tào Thanh và Tôn Lập dùng cái gì nữa, lại có thể bay trên không được… nhưng cũng chỉ là nhất thời thôi, chỉ có cảnh giới Bổn Thần mới có thể đi trên trời, được tôn trọng, nói là phi hành, trên thực tế là nguyên thần trôi nổi trên trời.”

Trong mắt của Thanh Lâm lộ ra vẻ khát khao, giống như Phương Tú Lâm vậy, chỉ cần phất tay là có thể phế đi một người dưới tất cả ánh mắt của vô số đệ tử của Thiên Bình tông, trưởng lão đằng ngoài cao cao tại thượng, chỉ cần một ánh mắt, là có thể khiến sắc mặt của đường chủ như Phong Thiền đó thay đổi, thực lực như thế, thật sự là rất mạnh rất mạnh.

“Hôm đó Lưu Viễn Thông không chết, chỉ là phế đi tu vi, trục xuất khỏi Thiên Bình tông, không biết giờ này ông ta đã đi đâu rồi…”

Cậu vẫn ghi nhớ lời nói của Đế Linh, Đế Ma chưởng đó là do một giọt máu hóa thành, đã bị pha loãng đi rất nhiều lần, có thể không cần nhưng Đế Ma Tam Chỉ đó, cho dù chỉ là chỉ thứ nhất Âm Dương chỉ, cũng phải nhất định đoạt được!

“Phạm vi tìm kiếm quá lớn, khó có thể mà tìm được, chuyện trước mắt vẫn là phải trở về phủ trước, thăm phụ thân, mẫu thân.”

“Nửa năm đã trôi qua, không biết phụ thân, mẫu thân sao rồi…”

“Và cũng không biết tỷ tỷ…”

Nghĩ đến Thanh Thiền, trong lòng của Thanh Lâm đau nhói và bước chân của cậu đã nhanh lên một chút.

Chạy đi như thế, lại ba ngày trôi qua, vào buổi sáng sớm của ngày thứ bảy, trong tầm mắt của Thanh Lâm, xuất hiện một tòa thành lớn và những âm thanh náo nhiệt từ bên trong truyền ra.

Thành Thanh Nguyên!

Trước cửa thành, có rất nhiều lính gác đang đi qua đi lại kiểm tra, nhưng dưới tu vi hiện giờ của Thanh Lâm, bọn họ hoàn toàn không phát hiện cậu.

Vào trong thành, Thanh Lâm trực tiếp chạy về phía phủ Thanh Nguyên.

Trên đường đi, sắc mặt của Thanh Lâm từ từ trầm xuống, bởi vì cậu nhìn thấy giờ đây trong thành Thanh Nguyên lại có sự tồn tại của người mặc quần áo đặc biệt, và người mặc quần áo kiểu này, Thanh Lâm nhớ rất rõ, chính là người của tứ đại bộ lạc.

“Chỉ có nửa năm ngắn ngủi, không ngờ lại xảy ra sự thay đổi lớn như thế…”

Sắc mặt của Thanh Lâm lạnh lùng, mỗi khi đi ngang qua người của tứ đại bộ lạc, trong lòng cậu cũng sẽ sinh ra sát khí.

“Hôm đó, Đại đế Vũ Chiêu không màng đến sống chết của tỷ tỷ ta, chẳng lẽ hôm nay lại ép dạ cầu toàn, thỏa hiệp với đám người Man Di đó!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK