Edit : Linhxu
Buổi tối, một nguồn năng lượng mãnh liệt bỗng nhiên vây quanh biệt thự, trong nhà ba nam nhân lập tức mở to mắt, Nam Cung Triết thật cẩn thận rút cánh tay vừa điểm một cái trên cổ A Phiêu về, nhanh chóng xoay người xuống giường, còn không quên đắp chăn cho nàng, để tránh bị lộ cảnh xuân.
Thân ảnh cao lớn chỉ tùy tiện mặc quần dài vào, ra tước cửa phòng, liếc mắt ngắm A Phiêu một cái, mở cửa phòng ra, lập tức đối điện với một đôi mắt lo lắng.
Snow liếc mắt ngắm người trong phòng một cái, nụ cười nhẹ kia đã biến mất không còn thấy tăm hơi, lòng đầy sầu lo, hắn tiến lên vài bước, nói với Nam Cung Triết: “Có rất nhiều huyết tộc đang tới gần, không biết là huyết tộc đơn cánh hay là người Dracula tộc.”
Nam Cung Triết hơi nghiêng đầu, hỏi: “Dracula tộc?”
“Ân, đệ nghĩ Jaye muốn tới bắt A Phiêu .”
“… Chuyện xảy ra từ khi nào?”
“Trước khi anh trở về, Dracula tộc đã tới tập kích chúng ta, nói là tặng lễ vật cho anh.”
Nam Cung Triết nheo đôi mắt lại, ánh mắt xẹt qua Lam Dã đang dựa vào ở vách tường, “Ngươi có biết việc này?”
Lam Dã gật gật đầu, hai tay khoanh trước ngực, bạc môi mím lại: “Nếu không phải ngươi trở về, ta đã sớm đưa nàng về lam hải tộc, để cho nàng rời xa khỏi đám phiền toái các người.”
“Mang nàng trở về, lam hải tộc sẽ hủy trong tay ta.”
“Ngươi!”
“Lam Dã!” Snow thân thủ kéo Lam Dã đang muốn chồm lên lại, “Không phải lúc đấu võ mồm đâu, giải quyết đám huyết tộc này trước.”
“Hừ!” Lam Dã trừng mắt liếc mắt nhìn Nam Cung Triết một cái, không cam lòng dựa trở lại vách tường.
Snow quay lại, hỏi Nam Cung Triết: “Ca ca, anh trở lại trông A Phiêu đi, đệ cùng Lam Dã…”
“Các ngươi đi bảo vệ nàng, ta đi là đủ rồi.”
“…”
Nam Cung Triết không chờ bọn hắn có phản ứng, trực tiếp xoay người đi ra đài phun nước.
Trên đài, cánh chim màu đen bỗng nhiên hiện ra, thân ảnh cao lớn nhanh chóng biến mất trong bóng đêm…
Lam Dã thấy hắn rời đi, vỗ vỗ bả vai Snow: “Tôi xuống dưới lầu quan sát, nơi này giao cho anh.”
“Ân.” Snow gật gật đầu, mở cửa phòng đi vào.
Xoay người vừa đóng cửa phòng, nghe thấy trong phòng tắm có tiếng nước vòi sen, Snow bỗng dưng nhăn mi lại. Vừa rồi không phải A Phiêu đang ngủ sao? Tại sao đột nhiên đã tỉnh?
Nguy rồi, nàng không nghe thấy bọn họ nói chuyện chứ?
Snow lập tức đi đến cửa phòng tắm, gõ cửa, thử hỏi: “Muội muội, em tỉnh lâu chưa?”
“Ân? Vừa tỉnh không bao lâu, làm sao vậy?”
“Ách… Không có việc gì.”
Snow hơi hơi thả lỏng một chút, tiếng nước vòi sen dừng lại, Nam Cung Phiêu quấn một cái khăn tắm quanh người đi ra, trên mái tóc ngắn còn vương vài giọt nướckhiến Snow vừa thả lỏng lại lập tức bắt đầu lo lắng.
C on ngươi vô thần của Nam Cung Phiêu vừa ra khỏi phòng tắm đã lấy lại tinh thần, tò mò nháy mắt mấy cái: “Ca ca, xảy ra chuyện gì vậy?” vẫn một bộ dáng tinh quái, hoạt bát đáng yêu như vậy.
Snow dại ra lắc đầu, ánh mắt nhìn theo thân ảnh nhỏ đang đi động, trong đầu xuất hiện hình ảnh một thiên sứ và một ác ma, đang giơ lên hai tấm bảng khác nhau: “Nàng biết” và “Nàng không biết”!
Nam Cung Phiêu chạy đến trước bàn hoá trang, trực tiếp kéo khăn tắm quấn quanh người xuống, chỉ mặc một cái quần lót màu đen, trên thân trên hoàn toàn trống không. Cầm lấy một chiếc áo màu đen bên cạnh mặc vào, đeo khẩu sung tốt nhất lên, lại đi đến tủ quần áo, lấy ra một cái quần ngắn màu đen che cái mông nhỏ đáng yêu lại, lại đeo thắt lưng da màu đen, khoác ba lô, mang theo tai nghe Mp3.
Snow thấy nàng mặc trang pphucj như thế, nhăn mi lại hỏi: “Em muốn đi đâu?”
“Vừa nhận được điện thoại cảu lão đại, nói đã tra ra chút việc, gọi em qua hỗ trợ.”
“… Tôi đi với em.”
“Không cần, sẽ nhanh thôi.”
“Nhưng mà…”
Nam Cung Phiêu mang găng tay hở ngón vào, mỉm cười vỗ vỗ vai Snow: “Yên tâm đi, em sẽ giữ liên lạc.”
“…”
“Em đi trước đây.”
“… Muội muội, em đợi chút!”
“Ba!” cửa phòng đóng lại, Snow nhướng mày rất cao, dừng lại một chút, nhưng vẫn đi theo.
Xe thể thao màu đen chạy như bay trên quốc lộ, Nam Cung Phiêu một tay khoát lên tay lái, một tay chống lên cửa xe, nhẹ nhàng gõ lên cửa xe theo tiếng nhạc. Mặt không chút biểu tình, nhìn chăm chú vào phía trước, linh hoạt len lỏi giữa các làn xe.
Chỉ chốc lát, xe thể thao chuyển làn đi vào bãi đỗ xe câu lạc bộ, Nam Cung Phiêu mới vừa bước xuống xe, N đã từ xa chạy tới, bên cạnh còn hai mỹ nữ tóc dài đi theo.
N vừa nhìn thấy Nam Cung Phiêu, vội vàng vươn tay chỉ về phía truốc: “A Phiêu, đến quảng trường thành phố, hung thủ đang giằng co với nhân viên đặc công.”
“ok!” thân ảnh nhỏ lập tức lên xe, một vòng cung rất đẹp, xe thể thao lại chạy như bay trên đường.
Còn chưa đi vào quảng trường thành phố, chợt nghe thấy chung quanh có vô số tiếng thét chói tai không ngừng, còn có vài tiếng tiếng súng vang dội, một chiếc ô tô nhỏ đang bốc cháy giữa quốc lộ , trên đường còn có vài người đang thống khổ lăn lộn.
A Phiêu dừng xe lại, nhảy ra khỏi xe, chạy nhanh tới trung tâm quảng trường.
Trung tâm quảng trường, năm tên nam nhân tay cầm súng ống đang kèm hai bên ba người qua đường, cầm súng nhắm vào ba nhân viên bảo an, phẫn nộ rít gào : “Mau! Chúng ta muốn một chiếc xe, mau! !”
“Cho các người 15 phút, mỗi 15 phút sẽ giết một người! Nhanh lên! !”
“Con mẹ nó, nhanh lên! !”
Nam Cung Phiêu chạy đến bên cạnh đồng nghiệp, nhăn mi lại nhìn chăm chú vào bọn họ, thấp giọng hỏi: “Đang xảy ra tình huống gì vậy?”
Nam nhân bên cạnh thấy là Nam Cung Phiêu, lập tức giải thích: “Sư tỷ, bọn họ đã giết sáu người rồi.”
“Vì sao vẫn chưa hành động?” Đôi mắt đẹp chăm chú quan sát xung quanh, “Tại sao vẫn còn nhiều người dân thường ở đây vậy? Bọn họ không sợ chết sao?” Chết tiệt, còn có có mấy tay săn ảnh, sao người hiện đại càng lúc càng to gan như thế!
Nam nhân hơi tức giận trả lời: “Họ cứ đến, đến lại đuổi, chúng ta chỉ có ba người, căn bản không làm gì được!”
Nam Cung Phiêu gật gật đầu, quan sát lại một lần, vừa rút súng lục bên hông ra, vừa thấp giọng nói: “Tôi đi cứu con tin, các người tìm cơ hội ra tay, nhớ rõ đừng làm cho con tin tử vong, bị thương một chút thì không sao.”
“Sư tỷ cẩn thận.”
“Lão đại sẽ đến nhanh thôi, các người cố cầm cự đến lúc đó.”
“Ân.”
Nam Cung Phiêu hít một hơi thật sâu, giơ súng lục của mình lên, kêu lớn về phía kẻ bắt cóc: “Xe 15 phút sẽ tới, tôi đến trao đổi con tin .”
“Cô ở yên đó!”
“Bỏ súng xuống, tôi bảo cô bỏ súng xuống! !”
Nam Cung Phiêu vừa tới gần, toàn bộ thương đều nhắm ngay nàng, năm nam nhân nhất thời hỗn loạn đứng lên.’
Nàng dừng bước, đặt súng xuống đất, giơ cao hai tay lên: “Thả đứa nhỏ ra đi, tôi đến làm con tin.”
Một người đàn ông trong đó lên đạn, gầm nhẹ: “Cởi áo khoác ra!”
“Đúng, cởi áo khoác ra!”
Nam Cung Phiêu mặt nhăn nhíu mày, nói: “Tôi không giấu vũ khí bên trong đâu!”
“Đúng cởi áo khoác ra! Đừng nghĩ lừa chúng ta!”
“Được!” Nam Cung Phiêu làm theo lời bọn họ, cởi áo khoác ra, một bộ ngực hoàn mỹ lộ ra đến một nửa, toàn bộ lực chú ý của năm nam nhân đều đặt lên đó, tức khắc quên phản ứng.
“Ta tả nhị! !”
Nam Cung Phiêu bỗng dưng hét lớn một tiếng, nhanh chóng khom người nhặt súng lục lên, nhắm ngay vào tim người đàn ông phía bên trái, nổ súng.
“Bảnh!” Đồng thời, bốn tiếng súng vang lên, bốn nam nhân ngã xuống đất, còn lại một nam nhân vẫn ngoan cố khống chế cổ đứa nhỏ, ngón tay kéo chốt bảo hiểm, nhắm ngay vào Nam Cung Phiêu nổ súng.
“Bảnh!” Viên đạn bay ra khỏ nòng súng, tốc độ cực nhanh.
Đột nhiên, không gian xuất hiện những đường lượn sóng, một thân ảnh cao lớn đột nhiên xuất hiện, kéo Nam Cung Phiêu vào trong lòng. Viên đạn hung hăng cắm vào cánh tay hắn.
Đồng thời, một ánh sáng màu bạc bay ra, chữ thập giá kia đột nhiên biến thành một vũ khí lợi hại, trực tiếp đâm xuyên qua giữa hai lông mày nam nhân kia, xuyên qua trán, bay ra ngoài.
“Hưu! !”
Những vòng gợn song dần ít đi, thu nhỏ lại, không gian khôi phục như cũ, Nam Cung Phiêu ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào cặp mắt vàng kinh hoảng kia, cảm giác được cánh tay bên hông vẫn đang run run, trên trán hắn vẫn còn mấy giọt mồ hôi.
“Oa!” đứa nhỏ sợ tới mức khóc lớn lên, ba nhân viên bảo an nhanh chóng tiến lên, đưa con tin ra ngoài, đá văng vũ khí của mấy kẻ bắt cóc.
Đúng lúc đó N cũng tới nơi, chạy đến bên cạnh Nam Cung Phiêu, ngồi xổm xuống hỏi: “A Phiêu, có không bị thương?”
Nam Cung Phiêu lắc đầu, không tiện để lộ thân phận của ca ca, chỉ chỉ người bị thương bên kia: “Anh đi xem bọn họ trước đi.”
“Ân.” N vẫn quan sát nàng từ trên xuống dưới, không phát hiện nàng bị thương, an tâm gật gật đầu, nhìn thoáng qua Snow, “Cô đổi partner sao?”
“… Có ý gì?” Nam Cung Phiêu trợn to mắt, “Lão đại, partner cái gì?”
Snow hơi nhướng mắt lên, mắt vàng hiện lên một ánh sáng màu đỏ, N lập tức nhăn mi lại, đầu đột nhiên trống rỗng, hắn đang muốn nói gì?
N nháy mắt mấy cái, nhìn lại Snow, dừng một chút: “Không có gì .” Vỗ vỗ bả vai của nàng, “Tôi vẫn thích nhìn cô một mình độc lai độc vãng hơn.” Nói xong, đứng lên đi về phía người bị thương.
Nhìn chăm chú vào N đi xa, sự nghi hoặc của Nam Cung Phiêu càng lớn hơn nữa, sư phụ cũng từng hỏi một vấn đề như thế. Nàng vẫn chưa từng nghĩ tới có một nam nhân nào đó có thể làm partner của nàng, tại sao lão đại và sư phụ đều…
Chẳng lẽ nàng từng có partner sao?
Nam Cung Phiêu thu hồi suy nghĩ, thầm nghĩ đến vết thương của Snow, nhẹ giọng hỏi: “Ca ca, anh có sao không?”
Snow lắc đầu, hai tay cánh tay vẫn căng thẳng, ôm nàng vào lòng, khẽ hôn một cái lên đỉnh đầu nàng, giọng khàn khàn, run run nói: “Em đang dọa anh, bảo bối!”
“Ca… Em…”
“Thật sự không dám tưởng tượng, nếu tôi đến chậm một bước thì chuyện gì sẽ xảy ra, tôi không thể thừa nhận việc… Cái loại sợ hãi này, thật sự, thật sự… Tôi sợ hãi, ta thật sự sợ hãi!”
“… Ân.” Nam Cung Phiêu gật gật đầu, trong mắt hiện lên một chút lo lắng, nhưng lại lập tức bị một sự phẫn nộ khó hiểu lấn át, khẽ cắn môi, dịu lại. Bàn tay mềm nhẹ nhàng xoa xoa lưng Snow, mắt nhìn về phía rất xa, rất xa.
Trên đỉnh đầu, một bóng đen rất lớn đang đứng yên giữa không trung, hai cánh chim màu đen mạnh mẽ vỗ đều đều, hồng mâu nhìn vẻ mặt đang dại ra của Nam Cung Phiêu.
Giải quyết đám phế vật kia xong, trở lại phòng phát hiện nàng đã không thấy bóng dáng, hắn còn không biết tại sao mình lại kinh hoảng như thế, trong nháy mắt khi viên đạn bắn ra kia, hắn thiếu chút nữa đã bổ nhào xuống bên cạnh nàng. Hoàn hảo là Snow đã ra tay đúng lúc, bằng không hắn nhất định sẽ bại lộ thân phận.
Hắn phân thể phân biệt nổi rốt cuộc tình cảm của mình đối với Nam Cung Phiêu là loại nào, chỉ biết là muốn nàng yêu hắn, sau đó liền đưa nàng đến trước mặt Chân Mịch, hoàn toàn đả kích nữ nhân đã phản bội hắn. Đáng tiếc tình cảm này đã xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, tựa hồ như quyết tâm báo thù của hắn đã lùi bước trước Nam Cung Phiêu…
Hắn biết rõ, vào thời khắc Chân Mịch hoàn toàn suy sụp, là cỡ nào tàn nhẫn với nàng, thậm chí hiện tại đã cảm giác được sự hận thù trong lòng hắn đã có chút sứt mẻ. Nhưng, quý tộc có nguyên tắc là có thù tất báo, không được tha thứ cho bất kỳ kẻ phản bội nào!
Cho dù là chính mình âu yếm nữ nhân cũng giống nhau!
Đêm nay, Nam Cung Triết đã nói cho toàn thể người Dracula tộc, Nam Cung Phiêu chỉ có thể là người của hắn, cho dù chết cũng chỉ có thể chết trong tay của hắn, ai muốn tiếp tục nghe theo mệnh lệnh đuổi giết của Jayne, hắn nhất định sẽ hút khô tất cả những kẻ thương tổn nàng!
Nhưng trong thời khắc đó, hắn đã đã không thể xác định được mình vì cừu hận mà phẫn nộ, hay là vì tình yêu mà chờ đợi?
“A Phiêu, em làm cho tôi thấy rất ngoài ý muốn …”
Giọng nói trầm thấp chậm rãi nói ra tâm sự, dường như Nam Cung Phiêu cảm nhận được lời khen ngợi của hắn, nở một nụ cười bí hiểm…