• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit : Linhxu

Beta: ss Thanh Nhã

“Soái ca, lần sau có cơ hội lại cùng nhau vui đùa, bye bye!”

KING đứng ở cửa biệt thự, nhìn chăm chú vào xe thể thao màu đỏ đang đi xa, bên trên có hai nữ sinh còn đang vẫy tay, cao hứng phấn chấn cáo biệt.

Theo đạo lý mà nói, hắn đối với bất kỳ loại nữ nhân nào cũng đều nắm chắc trăm phần trăm, và các cô sẽ tự nguyện cho hắn hấp huyết. Chỉ là đối với Nam Cung Phiêu…

Chỉ có loại máu cực phẩm nhất lại không hề có phản ứng với mị lực của hắn, tính sai, tính sai!

KING quay người lại, đã thấy Nam Cung Phiêu đang đứng dựa vào cửa nhà, nghiền ngẫm nhìn hắn. Lam mâu đột nhiên mở lớn, lại co rút lại, biến trở thành một cái dây nhỏ, bàn tay đút trở lại trong túi quần, cất bước đi về phía cửa nhà.

Khi thân ảnh cao lớn đi qua trước mặt Nam Cung Phiêu, mỗ nữ dùng ánh mắt coi thường liếc nhìn hắn một cái, nói: “Thật quá diễm phúc thôi.”

“Miễn cưỡng.”

“Đồng học của anh?”

“Không biết .”

“Tùy tiện ngồi xe người khác, cẩn thận người ta bán mất.”

“Toàn thế giới chỉ có em muốn bán tôi thôi.”

“Cái gì!” Nam Cung Phiêu nhảy dựng lên, ngón tay túm lấy ngực áo hắn, “Anh đang oán tôi đánh chủ ý vào anh sao?”

“Không dám.”

“Hắc, thế còn được ! ?”

“… Em MC, không thèm nói chuyện với em.”

“Anh làm sao biết tôi MC?”

“Ngửi được.”

“…”

Mỗ nam xem nhẹ vẻ mặt kinh ngạc của Nam Cung Phiêu, lướt qua bên người cô, đi vào biệt thự. Khi nữ nhân này trở nên ngây ngốc sẽ làm hắn không nhịn được lại tiếp tục chú ý đến cô!

Trong lòng Nam Cung Phiêu chợt dâng lên một nỗi tức giận kỳ quái, dùng bữa tối xong, nói với Senke là đi tản bộ, đêm nay cô muốn đi bộ ra Tưởng Niệm, nhanh chóng rời khỏi bàn ăn, không muốn nhìn thấy bộ dáng kiêu ngạo của KING.

Có chút ê ẩm .

Nam Cung Phiêu một mình đị dạo trên bờ biển dưới hoàng hôn, gió biển thổi nhè nhẹ, tâm tình cũng dần dần thả lỏng, không có bất kỳ áp lực nào. Phóng tầm mắt nhìn lại, đại dương xanh thẫm, khi ánh sáng màu vàng chiếu rọi xuống, hào quang chiếu rọi, phát ra ánh sáng nhu hòa. Trên bãi biển, còn có rất nhiều nam nữ già trẻ đang bước chậm, chơi đùa, chơi đùa .

“Ba!”

“Ai nha!” Mỗ nữ không lưu ý đụng đầu vào cái cột điện, đầu nhất thời choáng váng cả người mất thăng bằng ngồi xuống đất, thống khổ thổi thổi vào cánh tay mình.

Chết tiệt! Cố ngắm biển, quên nhìn đường, còn đâm vào cột điện, quá xấu hổ nha!

Nam Cung Phiêu kéo ống tay áo, phát hiện cánh tay đã muốn bị cọ xuống đường trầy xước, một mảng đỏ tươi, đang dần dần chảy máu.

“Thật không hay ho, sao… Sao… Sao…”

Còn chưa nói xong, trước mắt đột nhiên bị một thân ảnh màu trắng xuất hiện dọa sợ ngây người, toàn bộ lời chuẩn bị nói ra bị giữ lại trong cổ họng. Dựa vào ánh sáng màu vàng đang mờ ảo, đồng tử màu vàng gắt gao nhìn chằm chằm cánh tay của nàng, bạc môi hé mở, đang run nhè nhẹ.

“Anh anh anh … A!” Nam Cung Phiêu còn chưa kịp nói “anh” xong, một cái bàn tay to mạnh mẽ kéo cánh tay của cô lên, đầu lưỡi ướt át đã vươn đến, ôn nhu liếm chỗ chảy máu trên tay cô.

” Huyết ngọt cực phẩm…” Kim đồng lóe ra, vừa lòng gật gật đầu.

“…”

“Ba!” Bàn tay mềm vươn tới, Nam Cung Phiêu theo bản năng lại in dấu ấn năm ngón tay trên gương mặt tuấn mỹ, Snow bỗng dưng sửng sốt. Mi mắt mở lớn, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen đang kinh hoàng, hắn nheo mắt lại, bạc môi còn dính một chút máu tươi, bộ dáng thoạt nhìn thập phần tà ác, còn làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

“Cô dám đánh tôi?”

Bốn chữ tựa hồ như nghiến răng nói ra, Nam Cung Phiêu rõ ràng cảm giác được sự tức giận của hắn.

“Đánh anh thì sao, còn muốn nể tình anh đó? Đáng giận, cút ngay đi……”

Nam Cung Phiêu dùng sức đẩy hắn ra, ai biết hắn còn giữ chặt cánh tay mình, một cơn gió thổi qua, vạt áo bị kéo kéo lên, lộ ra cái bụng bằng phẳng tuyết trắng.

Kim đồng lập tức dồn lực chú ý vào mỹ cảnh.

Nam Cung Phiêu một tay đè lại quần áo, một tay che mắt của hắn, “Nhìn cái gì vậy! Buông tay a! Giả bộ ma cà rồng cũng được, còn học người ta hấp huyết, tôi bị Aids, anh, tên hỗn đản này hấp xong sẽ chết!”

“Cô nói cái gì?”

Một câu nói, Nam Cung Phiêu lại bị Snow bắt lấy cánh tay, hai tròng mắt mỗ nam giận trừng, rít gào nói: “Cái gì mà giả dạng ma cà rồng? Cô dám nói lại lần nữa xem?”

Hắn là tuyệt đối trăm phần trăm là thân vương ma cà rồng, có được một loại huyết thống quý tộc, hắn cần giả dạng ma cà rồng?

“Anh hãy nghe cho kỹ, anh chính là… sinh mệnh chưa tiến hóa xong, đồ đột biến gien, học sinh trình độ vườn trẻ, người thượng cổ bị chứng chốc đầu, thánh mẫu phong anh là đứa trẻ bị vứt bỏ, hung thủ làm tắc hố rác, hậu duệ của loài khỉ Châu Phi, hắc tinh tinh mất cân đối âm dương, kẻ làm người mà phát ra hơi thở hôi thối.”

COOL!

Liên tiếp pháo công làm cho Snow sửng sốt, còn đang chưa hiểu hết những lời mắng chửi hoa lệ của cô.

Nam Cung Phiêu lại không như thế, nhân cơ hội hội rút cánh tay về, nhanh chóng đứng lên, lập tức biến mất ở trước mặt hắn…

Snow nhìn chằm chằm bóng dáng vừa biến mất, nghiêng đầu, cô dường như hoàn toàn xem nhẹ mị lực của mình?

Một mình đứng trên bờ cát, Snow nhanh chóng đi đến vị trí của mình, nhập cảm xúc, lôi kéo cánh tay nữ nhân, cầu xin nói: “Tịnh, hãy nghe anh nói, anh không thể không có em…”

Trong đôi đồng tử màu vàng mắt tràn ngập bi ai, làm cho người ta không thể nhẫn tâm cự tuyệt hắn.

“Âu Dạ… anh đừng như vậy, anh cũng biết em không thương anh, Âu Dạ…”

Nữ nhân cố nén muốn dập tắt hy vọng của hắn, nhẫn tâm thương tổn hắn, gục đầu xuống, không dám nhìn hắn.

“Em không thể đi , công ty cần có em, anh muốn dựa vào em… Tịnh ( ta muốn dựa vào mẹ ngươi! )…”

“Âu Dạ ( nga YES), người em yêu là Nghê Thú Tự ( ngươi đi chết đi ), không phải anh! !” Nữ nhân đùa giỡn giật tay hắn ra, đang muốn chạy, nam nhân dùng sức kéo cô trở về, ôm vào trong ngực, hôn lên đôi môi đỏ mọng…

“Cắt! GOOD!” Nữ đạo diễn ra lệnh một tiếng, Snow buông môi nữ nhân ra, “Nữ nhân vật chính nghỉ ngơi, chuyển sang cảnh tiếp theo, mao dong dong*, đến ngươi diễn!”( *đây là tên người nhưng ta chịu a!!!!)

“Đến diễn, diễn!”

Snow nhìn chằm chằm nữ nhân trước mắt, khóe miệng hiện lên một chút tươi cười tà ác: “Bảo bối, đã tan tầm rồi.”

“Đúng vậy!”

Nữ nhân quyến rũ nhìn chăm chú vào hắn, không có một chút ý tứ rời đi. Nam nhân trước mắt này là người mẫu nổi tiếng toàn cầu, bất luận dáng người, bộ dạng, đều là nhất đẳng, hơn nữa, bề ngoài cao quý, có được hơi thở quý tộc Châu Âu, làm cho người ta trầm luân, say mê.

“Vậy… Em có thể bỏ tay ra trước được không?”

“Nha, SORRY! Quên …”

Nữ nhân vội vàng rút bàn tay háo sắc đang đặt trên cái mông to lớn.

“Không sao, lần sau đừng dùng sức quá lớn, anh sẽ càng thoải mái!” Snow tà tứ nháy mắt vài cái, xoay người đi vào lều trại.

Caligula thấy Snow bước vào, vội vàng mở một bình màu đen ra, đưa cho hắn.

Snow lắc đầu, cầm lấy chén trà bên cạnh nhấm nháp.

“Chủ nhân? Không cần huyết sao?”

“Vừa rồi mới hấp một chút, hôm nay không cần.”

“Ừm.” Caligula vặn nắp bình, cất đi.

Snow buông chén trà, nhẹ giọng nói: “Vừa rồi ta gặp lại nữ nhân của ngươi.”

“…” Mỗ nam ngây người, con ngươi đen bỗng dưng ảm đạm.

“Là một huyết nô không tồi.”

“Chủ nhân, người…”

“Ha ha, có thể xem xét!”

Nghe Snow nói xong, Caligula lập tức nhăn mi lại, Nam Cung Phiêu có lẽ đã khiến cho chủ nhân chú ý.

Huyết nô của chủ nhân…

Đến tận bây giờ huyết nô của Snow không có người có thể sống quá một tháng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK