Edit: LuckyAngel
Beta: Hana
Nam Cung Phiêu lôi kéo nam nhân chạy đến chiếc ô tô màu trắng giống chú bọ cánh cứng nhỏ của mình. Bởi vì hắn quá mức cao lớn, phải mất rất nhiều sức lực mới đem hắn “nhét” vào xe. Cô nhanh chóng đi đến vị trí lái xe, ngồi trên xe, cầm lấy dây đai đeo lên người.
Tầm mắt xẹt qua, phát hiện nam nhân bên cạnh nhìn mình không chớp mắt, Nam Cung Phiêu nghiêng người, hỏi: “Ma cà rồng?”
Namnhân sửng sốt, hiện tại nhân loại như thế nào mà không còn sợ ma cà rồng? Hắn rốt cuộc đã ngủ bao nhiêu năm?
Ngón tay đưa ra ngoài ánh sáng, nheo đôi mắt lại hỏi: “Sợ ánh sáng?”
Namnhân gật gật đầu.
“Ngươi tên là gì?”
Namnhân cầm lấy vòng đeo cổ bạch kim, đọc mặt trên tên: “KING.”
“… Được rồi, KING! Đầu tiên tôi giới… Vẫn là quên đi, truy binh đến!”
Còn chưa nói xong, thấy qua kính chiếu hậu trong phòng chạy ra mấy vị đại ca, Nam Cung Phiêu vội vàng đem vải bạt che ô tô đưa cho KING.
Cô một bên khởi động xe, nhanh chóng rời đi, một bên dạy hắn sử dụng: “Thứ này có thể cách ly tia tử ngoại, anh trước tiên… SHIT! Thân thể anh đang yếu ớt, mau phủ thêm.”
KING đem tấm vải bạt phủ lên che khuất ánh mặt trời, nhìn cánh tay của chính mình, bất giác chau mày lại.
Là bá tước, hắn cơ bản không giống đồng loại sợ hãi ánh mặt trời, chỉ là chán ghét ánh sáng chói mắt mà thôi. Nhưng vừa tỉnh lại cảm giác thân thể cần thật nhiều máu tươi mới khôi phục lại.
Chiếc xe như con bọ cánh cứng màu trắng rất nhanh hòa tan vào chốn phồn hoa đô thị, xuyên qua các ngã tư tấp nập người. KING theo khe hở của vải bạt nhìn ra ngoài, thấy rất nhiều cảnh vật kỳ quái mà hắn chưa thấy qua.
Trên vách tường treo đầy các tấm ảnh poster, khắp nơi ầm ỹ âm thanh của âm nhạc, còn có trang phục kỳ quái, rất nhiều rất nhiều, vô cùng mới mẻ, vô cùng đặc biệt.
“Hiện tại là thời đại nào?”
“Gì? năm 2009, như thế nào?”
“A.” Đôi mày nhăn lại, mắt xanh ảm đạm, hắn ngủ hai trăm năm.
“Oanh!” Đột nhiên, trong đầu KING xẹt qua một tiếng sét, khuôn mặt thống khổ, hai tay đè lại huyệt thái dương.
Nam Cung Phiêu liếc mắt nhìn hắn một cái, cảm giác hắn không khỏe, lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”
KING thong thả lắc đầu, tại sao đầu óc trong nhất thời dường như muốn nổ tung, đau đớn không thôi?
“Ách… Có phải hay không cần máu tươi?”
Mắt xanh đột nhiên trợn to, kinh ngạc nhìn nàng.
“Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, tôi thực thích ma cà rồng. Có điều, tôi cự tuyệt làm huyết nô.”
Mắt xanh cúi hạ, đầu lưỡi liếm liếm đôi môi khô ráo của mình.
“Ách… Anh cũng không cần tuyệt vọng như vậy, tôi có thể giúp anh mua máu tươi, chính là phải đợi một thời gian.”
“Cám ơn.”
“Chúng ta trước tiên trở về chỗ ở của tôi, tôi nghĩ anh cũng không muốn ở ngoài đường vào buổi trưa”
“Đúng.”
…
Biệt thự của Nam Cung Phiêu ở tận cùng bên trong ngoại ô, nơi này rất khó tìm. Nơi này bình thường ít người đi đến, kẻ có tiền cũng sẽ không lưu ý, cho nên thật tiện, không những thế biệt thự chỉ có giá bằng một phần ba những nơi khác, lại có thể hưởng thụ sự thoải mái, cớ sao lại không ở?
Chiếc xe như chú bọ cánh cứng tiến vào gara, bên trong còn đỗ một chiếc xe thể thao màu đen, KING liếc mắt một cái liền yêu thích chiếc xe thể thao này, rất mạnh mẽ, thực dã tính. Hoặc là ở trong lòng hắn không gian ở chiếc xe này so với không gian nhỏ bé trong chiếc xe màu trắng kia tốt hơn nhiều
Nam Cung Phiêu mang theo KING đi vào biệt thự, ngón tay chỉ vào chiếc sô pha: “Anh trước ngồi ở đây, tôi lên lầu làm chút chuyện.”
KING gật gật đầu, dựa theo ý tứ của cô, ngồi ở trên sô pha.
Nam Cung Phiêu vừa lòng gật gật đầu, chạy lên lầu hai. Mở máy tính, liên lên mạng, đánh một dòng mật mã, vào bên trong phần riêng tư trang internet của mình. Cần phải gửi cho khách một phong E-M, nói cho hắn phương thức liên hệ, cuối cùng lộ ra một chút đắc ý tươi cười.
“Chờ lấy tiền, hắc hắc!”
Chuẩn bị tốt mọi thứ, tắt đi máy tính, Nam Cung Phiêu đang muốn đi tắm rửa, đột nhiên dưới lầu một truyền tiếng thủy tinh rơi xuống đất, mới nhớ tới sự tồn tại của KING
Nam Cung Phiêu vội vàng lao ra khỏi phòng, chạy xuống dưới lầu, chỉ thấy KING đứng ở trước tủ lạnh, dưới đất đầy nước ép cà chua. Trên ngón tay thon dài có nhiều điểm đỏ tươi, đang muốn bỏ vào trong miệng.
“Kia, kia không phải máu.”
Nam Cung Phiêu nhanh chóng chạy tới, giữ chặt tay hắn chỉ: “Cẩn thận có thủy tinh.”
“Đây là?”
“Nước dưa hấu thôi, anh thật là một ma cà rồng ngu ngốc!” Nam Cung Phiêu vừa nói, vừa rút ra khăn giấy trắng trong một hộp khăn tay bên cạnh, lau khô nước ép cà chua trên tay hắn.
Mắt xanh nhìn chăm chú vào vẻ mặt khẩn trương của cô, tầm mắt xẹt qua, đặt ở trên chiếc cổ mảnh khảnh, trắng nõn da thịt, khát vọng trong người hắn bùng cháy.
“Nếu anh muốn huyết, đêm nay tôi có thể…”
Nam Cung Phiêu đột nhiên nhìn thấy tầm mắt của hắn, phát hiện con ngươi màu xanh trở nên rất sâu, bên trong ngưng tụ màu đỏ, mà ánh mắt của hắn đặt ở trên… cổ mình!
“STOP!” Một tay che khuất của ánh mắt hắn, một tay che cổ của chính mình, “Không được hút máu của tôi, chúng ta là bạn bè. Huyết tộc coi trọng nhất là tình bạn, nghĩa khí!”
“… OK.”
KING mãnh liệt áp chế cảm xúc muốn uống máu, kéo tay cô xuống, làm cho cô biết chính mình đã muốn khôi phục.
Nam Cung Phiêu trong phòng bếp dọn dẹp các mảnh thủy tinh, lau dọn sạch sẽ mọi thứ. Sau đó ngồi xuống nên cạnh KING hỏi “Nhìn dáng vẻ của anh như là chưa từng tiếp xúc qua đồ gia dụng?”
KING gật đầu.
“Lại đây! Tôi dạy cho anh cách sử dụng.”
Nam Cung Phiêu kéo hắn đi đến đại sảnh, chỉ từng món đồ gia điện giới thiệu “TV, quạt điện, tủ lạnh, điện…”
Hai người đi đến trước một búp bê tình nhân (Chẹp cái búp bê này…=.=! xem hình bên dưới để biết nhá) thì dừng lại, Nam Cung Phiêu gãi gãi đầu, như thế nào ở nhà cô lại có thứ này?
KING nghiêng đầu, tò mò sờ búp bê, phát hiện thân thể của cô ta thực mềm mại, rất tinh tế, nhưng không phải là người thật. Mắt xanh xẹt qua, khó hiểu nhìn cô.
“Thổi phồng búp bê này lên rồi cho anh dùng!”
“… Dùng?”
“Không biết dùng?”
Mỗ nam tiếp tục lắc đầu.
Nam Cung Phiêu hít sâu một hơi, nhìn trên người hắn duy nhất quần áo, lộ ra xích lõa thân thể. Thổi phồng búp bê “Dùng thứ dũng mãnh nhất của anh tiến vào nơi mềm mại của nàng, dùng nàng thay thế cho nữ nhân!”