Sau khi Tây Môn Thông tốt nghiệp trường cảnh sát, chỉ làm hình cảnh ba năm thì rời cục cảnh sát. Chuyện này luôn khiến Bạch Phương rất tiếc hận, Bạch Phương biết rõ nguyên nhân Tây Môn rời khỏi cảnh đội, vì thế những năm qua mỗi lần gặp hắn đều phải cằn nhằn một lần, coi như ý tiếc nuối cho việc hắn cởi đồng phục cảnh sát. Bởi vì hắn vẫn luôn cho rằng bản thân Tây Môn Thông sở hữu giác quan nhạy bén, là thiên tài cảnh sát hiếm có.
Tính cách Tây Môn Thông cổ quái, đơn độc một mình, còn có lực sát thương cực lớn do công lực ăn nói độc địa mang lại, thời còn học sinh đã có phong phạm 'người ngoài hành tinh'. Chẳng qua 'người ngoài hành tinh' Tây Môn Thông cũng có thiên địch - đó là gã họ Bạch trời sinh cơ bắp đầy mình.
Bạch Phương được coi là một trong số ít những người bắt chuyện được với Tây Môn Thông, trời sinh Bạch Phương tính cách sơ sài, có thể thừa nhận được lời nói độc địa của Tây Môn Thông xâm hại, hơn nữa còn rất sùng bái hắn, bởi vậy nhiều năm qua Tây Môn Thông trốn không khỏi 'gã phiền toái' này. Cho dù Tây Môn Thông có thông minh tuyệt đỉnh, nhưng kết quả luôn bị Bạch Phương nói cho động lòng. Bởi vì Bạch Phương nắm bắt được nhược điểm duy nhất của hắn --- yêu thích khiêu chiến, yêu thích tìm tòi nghiên cứu tất cả những hiện tượng thần bí trong đời thực. Cho nên chỉ cần Bạch Phương dùng vụ án ly kỳ dụ dỗ, hắn luôn nhịn không được mà ra tay.
Lần này, coi ra cũng không ngoại lệ.
Viên tiểu cảnh sát hình sự lái xe ở phía trước nhìn Tây Môn Thông với vẻ mặt sùng kính, do ngày thường đã rất tôn sùng Bạch Phương rồi, nên với Tây Môn Thông trong truyền thuyết thì coi như thần linh vậy.
Tới được cục cảnh sát, Tây Môn Thông tiếp nhận sự chào đón giống như khách quý, các nhân viên cảnh sát nữ toàn bộ ra trận, vừa bưng trà vừa rót nước, thậm chí còn tìm hắn xin chữ ký cùng chụp ảnh, khiến Bạch Phương ghen ghét trắng mắt. Ghen tị nói: "Không nhìn ra ah, tiểu tử ngươi vẫn còn rất được hoan nghênh đấy."
"Ngươi mới biết sao?" Tây Môn Thông nghiêng qua liếc nhìn hắn, dõng dạc nói.
Bạch Phương bưng ra một xấp tài liệu dày cợm, hai người ngừng đùa giỡn, bắt đầu chú tâm vào nghiên cứu tình tiết vụ án.
Vụ án lần này mới bắt đầu đã quá thuận lợi khiến Bạch Phương ngoài ý muốn, từ lúc phát hiện nạn nhân đầu tiên cho tới khi bắt được hung thủ, trước sau chưa tới mười ngày. Thế nhưng tới hiện tại, thuận lợi trái lại biến thành phiền phức, trực giác mách bảo Bạch Phương, sau lưng vụ án này có hiện tượng khoa học không thể chứng minh được, cùng với động cơ không phù hợp với tâm lý học tội phạm.
Bạch Phương đưa tình hình điều tra của bọn họ cho Tây Môn Thông xem qua, cũng nói ra những điểm đáng nghi ngờ mà cảnh đội bọn họ tổng kết được.Đầu tiên, tên tội phạm Lưu Hải rất giống như một kẻ bị trúng tà, không giống như đang diễn trò. Thứ hai, hắn không có ý định hay thái độ trốn tránh sự trừng phạt, tương phản, hắn hi vọng được sớm đền tội, rời xa nỗi sợ hãi cùng đau đớn lúc này. Suy đoán phạm nhân ý đồ giả bộ như bị vấn đề thần kinh để trốn tránh trách nhiệm hình sự không được thành lập.
Tây Môn Thông xem hồ sơ hơn một giờ, trong thời gian đó chẳng nói năng gì. Chuyện lần này đối với Tây Môn Thông mà nói, không thể nghi ngờ là một sự khiêu chiến. Nghĩ tới đó, Bạch Phương nở nụ cười, hắn biết rõ tới đây sẽ có Tây Môn Thông tham dự vào, vụ việc này sẽ trở nên rất thú vị, giống như bọn họ hồi trước vậy.
Trước khi gặp mặt Lưu Hải, Tây Môn Thông coi trước tư liệu của tội phạm, hắn coi rất cẩn thận.
Năm nay Lưu Hải 28 tuổi, không có nghề nghiệp cố định, đã từng kết hôn. Hắn từng giúp đỡ cha mình buôn bán, nhưng cuối cùng thì từ bỏ. Cha của Lưu Hải là người phương nam, phấn đấu ở thành thị lớn ở Tây Bắc này được gần 20 năm, hiện tại đang kinh doanh bất động sản, tương đối giàu có. Mẹ của Lưu Hải là vợ hai của cha hắn, hiện tại đang sinh sống ở nước ngoài. Làm một cậu ấm không lo cơm áo, nhưng Lưu Hải không bị tiêm nhiễm một vài sở thú bất lương, rất điệu thấp, không khoe của. Sở thích duy nhất của hắn đó là hí hoáy đánh đàn guitar, trước mắt đang sống trong một căn hộ 300 mét vuông.
Xem xong những tài liệu này, Tây Môn lâm vào suy tư, điều đầu tiên khiến hắn cảm thấy kỳ quặc đó là, ba người bị giết đều ở tuổi ngoài 40. Theo tài liệu ghi trên, thân phận cùng nghề nghiệp của ba người này, đều không có quan hệ gì tới cậu ấm này cả, giống như những đường thẳng song song không cùng một không gian, gần như không có cơ hội để bọn họ quen biết. Như vậy, cậu ấm này vì sao phải giết người? Động cơ ở đâu?
Bạch Phương nhìn Tây Môn Thông trầm tư, nhẹ nhàng vỗ vào bờ vai của hắn, ý bảo hắn, đã dẫn phạm nhân tới.
Thời khắc mình lên sàn trình diễn đã tới. Tây Môn Thông hơi híp mắt lại, khe hở gần như bị lông mi đen kịt che kín ánh mắt, chỉ toát ra ánh mắt lóe sáng. Khi hắn híp mắt lại, nói rõ hắn có hứng thú rất lớn với đối tượng. Có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng không biết, nét mặt này của hắn trên TV mê người biết bao, không biết có bao nhiêu nữ tính lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục là vì cái híp mắt này đấy.
Dưới ánh đèn sáng sủa, Tây Môn Thông híp mắt, vừa văn nhã vừa sắc bén dò xét tên tội phạm này.
Da của Lưu Hải rất trắng, chiều cao chừng 180 centimet, thân hình hơi gầy, sắc mặt rất tiều tụy, hốc mắt hãm sâu, tóc của hắn được nhuộm sang màu nâu, có thể nhìn ra đây là kiểu tốc rất mốt, chẳng qua hiện giờ rất loạn xạ. Hắn mang con mắt thâm quầng nặng trịt, ngây ngốc theo sau giám ngục. Nghe nói hắn thức trắng nhiều đêm rồi.
Chưa hết!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK