Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiết 1: thỉnh hiền [1]

Toàn bộ khán đài lặng ngắt như tờ, tất cả khán giả vẫn chưa khôi phục trở lại sau cảnh tượng kinh hoàng vừa rồi, sắc mặt của mọi người phờ phạc chờ đợi công bố đáp án cuối cùng.

"Được rồi, hãy đến với một đoạn quảng cáo." Giọng nói trầm ổn của Tây Môn Thông vang lên, ngay sau đó, một đoạn quảng cáo phấn trang điểm bắt đầu chiếu xen vào trên màn hình lớn, thời gian là ba phút. Hiện giờ tinh thần của mọi người mới từ từ trở lại bình thường, bắt đầu xì xào bàn tán.

Ông cụ trong tiết mục vừa rồi có thể trực tiếp lấy ra nội tạng của bệnh nhân hiện giờ không được thần bí như thế nữa, ông đang tò mò đứng bên cạnh quay phim, coi hình ảnh thông qua camera.

Một hồi nữa, người dẫn chương trình sẽ vạch trần đáp án, tuy rằng mọi người đều biết cảnh diễn vừa rồi nhất định không phải sự thật, nhưng bí mật ẩn bên trong đó rốt cuộc là gì thì tạm thời chưa biết.

Quảng cáo trên màn hình lớn rất đặc sắc, thế nhưng gần như không ai chú ý tới, ánh mắt của mọi người đều tập trung nhìn về phía người dẫn chương trình - Tây Môn Thông. Hiện giờ hắn lại sử dụng chiêu bài 'nụ cười xấu xa', ung dung ngồi tại chổ, để cho khán giả nóng lòng muốn biết được đáp án cảm thấy khó chịu.

Dáng người của Tây Môn Thông cao gầy, rất phù hợp đưa lên màn ảnh. Hắn sở hữu khuôn mặt góc cạnh rõ ràng cùng con ngươi thấu triệt mọi sự, thuộc loại hình không quá anh tuấn nhưng rất có hương vị, thế nhưng khiến mọi người khó quên nhất đó là mái tóc hơi xoăn của hắn. So với nhiều người dẫn chương trình khác, hắn có phần non trẻ, chẳng qua lúc hắn đang tự hỏi thì trên trán xuất hiện một vài nếp nhăn mờ nhạt, lúc đó mới có thể tiết lộ một ít tin tức về tuổi tác thực sự của hắn.

Tiết mục này của Tây Môn Thông có tỉ lệ người xem rất cao, bởi vì xem tiết mục của hắn là một loại hưởng thụ về mặt tinh thần, khảo nghiệm về mặt trí tuệ. Tuy nhiên, cũng thường có nhiều người nhát gan xem xong thì thét lên, nghiêm trọng hơn là khóc sướt mướt, thế nhưng việc càng kinh khủng thì càng có thể kích thích lòng hiếu kì của con người.

Quảng cáo chấm dứt, thư ký trường quay nhắc nhở mọi người bắt đầu trực tiếp, Tây Môn Thông tay cầm microphone, bắt đầu câu nói quen thuộc.

"Ưm..." Hắn cố ý ngập ngừng một lát, "Cảnh tượng vừa rồi tương đối thần bí, giống y như thật vậy, ngay cả tôi cũng bị hù sợ rồi. Đáng tiếc, bất cứ sự ngụy tạo gì cũng đều có sơ hở, các bạn khán giả chăm chú xem có phát hiện được gì không? Thủ đoạn của nhân vật chính của chúng ta." Giọng nói đầy sức hút của Tây Môn Thông vừa kết thúc, trên khuôn mặt lập tức bày ra nụ cười cao thâm khó lường...

Trực tiếp đã xong, tuy nhiên hào hứng của khán giả còn rất đậm, thế nhưng Tây Môn Thông không giống những lần trước, tiếp tục trao đổi cùng mọi người, bởi vì có một người đang chờ gặp hắn, chờ đã rất lâu rồi.

Bên trong phòng khách của đài truyền hình, một nam nhân dáng người cao ráo đang ráo riết nhìn xung quanh, thỉnh thoảng lại nháy mắt ra dấu với một số ả đàn bà có chút sắc đẹp.

Tây Môn Thông nở nụ cười, bản tính háo sắc của người này vẫn chưa đổi.

"Ớ kìa, ngọn gió nào thổi Bạch đại cảnh quan của chúng ta tới chổ này vậy?" Tây Môn Thông không nhanh không chậm bước tới trước mặt gã nam nhân đó, "Tiết mục của chúng tôi đang thực hiện có thể giúp bài trừ mê tín phong kiến ấy, chắc không phạm pháp đó chứ?"

"Sao hả, chột dạ sao? Vấn đề của ngươi tuy rằng rất nghiêm trọng, đáng tiếc không do ta quản. Bằng không, ta đã sớm bắt ngươi lâu rồi." Nam nhân gặp hắn, vẻ dại gái vừa rồi lập tức trở nên nghiêm túc. Nam nhân cáo ráo này tên là Bạch Phương, nguyên là đội trưởng đội hình cảnh.

Tây Môn Thông chẳng đoái ngoài tới hắn, cởi trang phục diễn dính đầy kim tuyến khỏi người, nhìn vào gương bắt đầu tẩy trang.

Gã nam nhân bị lạnh nhạt có hơi xấu hổ ho khan hai tiếng, đổi lại cợt nhả: "Ta tới thăm ngươi chút xíu, sao hả, không chào đón? Nói ngươi đó, không lo làm cảnh sát cho tốt, bày đặt chạy tới đây kiếm cơm, thật không hiểu ngươi suy nghĩ như thế nào. Nhớ khi đó chúng ta cùng tốt nghiệp từ một trường cảnh sát, thành tích của ngươi luôn đứng đầu, cho tới bây giờ thì thầy vẫn canh cánh chuyện này trong lòng..."

Bạch Phương nói được một nửa thì không nói tiếp. Tây Môn Thông kỳ quặc quay mặt lại. Thì ra hồn của Bạch Phương sớm bị một người đẹp có dáng người cao gầy câu đi.

"Đó, đó là Hòa Mỹ tiểu tỷ sao? Dẫn chương trình tiết mục thăm người nổi tiếng đó sao?" Hắn lắp bắp hỏi.

"Ừ, nghe nói hôm nay tới tiết mục của nàng." Tây Môn Thông gật đầu.

Bạch Phương kề sát lổ tai Tây Môn Thông nhỏ giọng nói: "Tây Môn, ngươi có thể giúp ta xin chữ ký của nàng được không? Ta là fans hâm mộ trung thành của nàng ấy."

Tây Môn Thông im lặng nhìn hắn, "Bạch Phương, ngươi sắp bốn mươi rồi nhỉ? Còn đeo đuổi ngôi sao?"

"Bốn mươi gì? Ai bốn mươi rồi hả? Lần trước đi trên đường có một nữ sinh gọi ta bằng ca ca đây này! Vả lại, đối với nghệ thuật thì tuổi tác không là vấn đề, ta chủ yếu thưởng thức người đẹp theo góc độ nghệ thuật." Bạch Phương không nhịn được thở dài, "Hoàn cảnh công việc của ngươi, thật hạnh phúc ah! Hiện giờ ta rốt cuộc đã hiểu rõ, vì sao ngươi không muốn làm cảnh sát rồi..."

"Được rồi được rồi, ngươi tới đài truyền hình không phải để xem người đẹp a?" Tây Môn Thông không khách khí cắt ngang tưởng tượng của hắn, "Nói đi, tìm ta có chuyện gì?"

Bạch Phương ho khan một tiếng, có hơi thẹn thùng nói, "Kỳ thật lần này, ta đặc biệt tới đây để thỉnh hiền ấy, có một vụ án rất quan trọng cần ngươi hỗ trợ."

"Bạch đại cảnh quan, vụ việc có liên quan tới vụ án thì không cần bàn tới nữa. Lần trước khi ngươi rời đi từng nói qua không bao giờ tìm tới ta nữa mà."

"Khụ khụ..." Bạch Phương mo mặt, "Tên nhà ngươi sao luôn nhỏ mọn như vậy!"

Tây Môn Thông đối diện với tấm gương mỉm cười, hắn đã sớm đoán được sẽ như thế này.

"Thế nhưng lần này không giống..." Bạch Phương cố ý làm mặt thần bí nói: "Có một người cứ khăng khăng đòi gặp ngươi."

"Là ai?"

"Nghi phạm giết người trong vụ án."

"Nghi phạm giết người có liên can gì tới ta? Vì sao hắn đòi gặp ta?" Tây Môn Thông có chút kinh ngạc.

Bạch Phương lẽ thẳng khí hùng nói: "Ban đầu thì một chút quan hệ cũng chẳng có, thế nhưng bây giờ đã có, nghi phạm này nói nhất định đòi nhìn thấy ngươi rồi mới nói ra chân tướng, ta nghĩ, hắn có thể là fans hâm mộ của ngươi a. Kẻ bị tình nghi này còn nhấn mạnh nhiều lần, chỉ có ngươi mới có thể hiểu rõ hết thảy cảnh ngộ của hắn, cho nên ta đành tới đây mời ngươi rồi. Tây Môn Thông, hiệp trợ cảnh sát phá án là nghĩa vụ của mỗi công dân ah!"

"Fans hâm mộ như vậy, có ít một chút cũng tốt." Tây Môn Thông cười khổ châm điếu thuốc.

Bạch Phương hiểu rõ tính cách của người này, không dám chọc hắn giận, dùng khuôn mặt tươi cười nói: "Nào đâu ah, người dẫn chương trình nổi tiếng. Coi phần chúng ta là đồng học nhiều năm, tự thân xuất mã a. Sự kiện lần này, không chỉ đơn giản như vậy đâu. Ngươi là người công tác truyền thông, chắc biết đoạn thời gian trước có một vụ án giết người liên hoàn ah? Tổng cộng ba lần, tất cả đều bị vũ khí bén nhọn đâm trúng chổ hiểm..."

Tây Môn Thông nhẹ nhàng rít một hơi thuốc, "Ta đọc báo rồi, hung thủ đã bị các ngươi bắt ngày hôm qua, trên báo còn thấy tư thế oai hùng của lão đệ ngươi nữa mà."

Bạch Phương đắc ý nở nụ cười, "So với đại MC như ngươi, ta chỉ thoáng lộ mặt trên báo chí có là gì đâu? Tây Môn Thông, nếu ta nói cho ngươi biết, vụ án này có liên quan tới quỉ hồn, ngươi nghĩ sao hả?"

Ánh mắt của Tây Môn Thông nhìn sàn nhà, khóe miệng hiện ra một nét giống như đang cười mà không phải cười. Bạch Phương biết, đây là biểu hiện khi hắn đã có hứng thú.

"Lão Bạch, ngươi đừng thừa nước đục thả câu nữa, đây vốn là nghề kiếm cơm của ta mà."

Bạch Phương cười hé hé, chờ câu nói này của hắn lâu rồi, "Ta không phải thừa nước đục thả câu, về mặt này ta sao có thể so với ngươi đâu nè? Được rồi, ta nói sơ cho ngươi nghe một lần, nghi phạm trong vụ án lần này một mực khẳng định hắn gặp ma, hơn nữa còn là một oan hồn đã chết nhiều năm. Các vụ án giết người phát sinh gần đây đều có quan hệ với hồn ma này, ngay cả ta cũng hơi cảm thấy thật sự có hồn ma đang tác quái, đúng rồi, rất giống tiết mục của ngươi."

"Tiết mục của ta là phơi bày sự thật về những hiện tượng thần bí, cách nói tương đối thịnh hành là ngụy khoa học." Tây Môn Học giải thích với bạn học cũ, hắn biết rõ Bạch Phương không thể nào xem tivi.

"Đi thôi, đi thôi! Trên đường đi ta thảo luận với ngươi tỉ mỉ hơn, kỳ thật ra cũng rất tò mò, muốn sớm biết rõ tên nghi phạm đáng thương này rốt cuộc là sao."

"Đáng thương? Đây là lần đầu tiên ta nghe ngươi dùng từ này để hình dung tội phạm."

Tây Môn Thông cùng Bạch Phương nhanh chân đi khỏi Quảng Điện Đại Hạ, trên quảng trường, có một chiếc xe cảnh sát màu trắng đậu ở đó. Tài xế khởi động xe cảnh sát, Tây Môn Thông cùng Bạch Phương hai người ngồi ở phía sau.

Chưa hết!

[1] mời kẻ có tài, có đức.


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang