• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tịch Ngữ

Thiếu niên đẹp như chi lan ngọc thụ khiến người ta không dễ quên, Giang Vô Mị vừa mới thi đấu xong, khí chất sắc bén vẫn chưa biến mất.

Thân thể Khanh Linh Khanh cứng đờ, đảo mắt một vòng, sau đó mới nói: “Mị ca ca, Cưu Nhi cướp kiếm, muội bắt nó trả lại, nhưng nó không chịu, còn kêu nô tài đánh muội nữa.”

“Phốc!” Linh Cưu không nhịn được bật cười.

Xem ra, ở Khanh gia Khanh Linh Cưu đã quen bắt nạt ‘nàng’, bây giờ lại tức giận đến ngu đần, cho nên không thể vận động đầu óc được, liền làm theo kẻ ác đi cáo trạng.

Ả không biết mở to mắt ra nhìn à, ở đây không phải Khanh gia, người ở xung quanh cũng chẳng phải đám nô tài sai đâu đánh đó của ả. Mọi người đều chứng kiến chuyện này, nàng cũng không còn là vị tiểu thư hèn hạ thấp kém không bằng nô tài ở Khanh gia, Khanh Linh Thước còn muốn dùng sọt úp voi à? Chuyện này có khả năng không?

Quả nhiên, không cần Linh Cưu mở miệng, Ôn Tử Ám đứng bên cạnh liền nói: “Ê! Khanh Linh Thước! Ngươi đúng là đồ mặt dày! Rõ ràng ngươi đem kiếm của Giang đại ca đi đặt cược, thua không chịu nhận còn muốn giật lại đồ người khác, mới bị tỳ nữ của người ta ngăn lại, sao lại biến thành người ta đánh ngươi?”

Khanh Linh Thước mới hoàn hồn, phát hiện nơi này không phải Khanh gia, người cha coi ả như bảo bối yêu thương không có ở nơi này.

“Đem kiếm của ta đánh cược?” Giang Vô Mị nhíu mày nhìn Khanh Linh Thước.

Khanh Linh Thước bị hắn nhìn rất hoảng hốt, sốt ruột giải thích: “Mị ca ca, không phải như vậy, Tiểu Thước cảm thấy Mị ca ca nhất định thắng cuộc! Đều do tên kia giở trò lừa bịp, nếu không Mị ca ca nhất định thắng…kiếm, cũng không bị thua mất kiếm.”

Cuối cùng ả cũng không thể nói dối nữa. Giang Vô Mị mặc dù không hài lòng việc Khanh Linh Thước làm, trong lòng dâng lên ác cảm, nhưng hắn có phong độ của mình, hắn không vì chuyện này mà nổi giận với đứa trẻ tám tuổi.

Hắn nhìn Linh Cưu, hỏi: “Có thể trả lại cho ta không?”

Linh Cưu méo đầu cười, tươi cười hoàn mĩ như ngọc sáng, đặc biệt là đôi mắt linh động.

Ai ai cũng nghĩ nàng sẽ đồng ý, có lẽ mọi người đều cho rằng nàng sẽ nhân cơ hội này lấy lòng Giang Vô Mị, giành được hảo cảm của hắn…

Tống Lưu Giác hừ nhẹ: “Hoa si.” (Mê giai í )

Sau đó nghe thấy âm thanh mát lạnh, mềm mại vang lên: “Giang thiếu gia định ra giá bao nhiêu?”

Mọi người: “…”(⊙ 口 ⊙)

Giang Vô Mị cũng sửng sốt: “Ngươi…” nói cái gì?

Linh Cưu không cảm thấy mình nói sai, nghi ngờ hỏi lại: “Chẳng lẽ Giang thiếu gia muốn ta tặng không cho ngươi?”

Giang Vô Mị mấp máy môi, lại không nói được lời nào. Đúng là hắn nghĩ cô bé này sẽ đem thanh kiếm trả không lại cho hắn, trên thực tế ngay cả hắn cảm thấy bé gái cầm kiếm của hắn để lấy lòng hắn, tranh thủ lòng hảo cảm của hắn, hoặc là thể hiện ra dáng vẻ đáng yêu của mình.

Linh Cưu cũng đoán ra được suy nghĩ của hắn, híp mặt, khóe miệng xẹt qua nụ cười trào phúng, cất giọng nói: “Ngươi cũng không phải Tống Tiểu Bạch, dựa vào cái gì muốn ta đưa bảo bối cho người chứ.”

“Cái này chính là của ta!” Giang Vô Mị khẽ chau mày.

Linh Cưu nói: “Nhưng bây giờ nó là của ta!”

Từ nhỏ tới lớn, Giang Vô Mị chưa từng gặp tình huống này. Phong độ của hắn không cho phép hắn cãi cọ với con gái, nhưng thanh kiếm này đã làm bạn với hắn ba bốn năm rồi, là món quà sinh nhật hắn thích nhất, kêu hắn bỏ qua là không thể nào.

“Ngươi muốn bao nhiêu tiền?” Giang Vô Mị lạnh giọng.

Linh Cưu hơi nhíu mày, dáng vẻ có chút khó xử: “Nghe Khanh tiểu thư nói, trên thanh kiếm này là Nam Hải Mặc Châu vô giá.”

“Đồ hẹp hòi! Đồ bủn xỉn! Đồ tham tiền!” Khanh Linh Thước đứng bên cạnh không ngừng khinh miệt.

Giang Vô Mị lạnh lùng liếc qua ả, khiến ả câm họng.

Việc này ầm ỉ như vậy còn không phải do ả gây ra sao? Trong lòng Giang Vô Mị có phần tức giận với Linh Thước, lại cảm thấy Linh Cưu khó chơi. Ngay cả ấn tượng với Khanh gia cũng xấu đi.

“Năm trăm lượng…” Giang Vô Mị ra giá.

Mắt Linh Cưu lóe lên, gật đầu, cười nói: “Ừ, mặc dù ta rất thích thanh kiếm này, giá năm trăm lượng hoang kim có chút rẻ… Nhưng Giang thiếu gia lại thích nó như vậy, ta đành miễn cưỡng bán rẻ cho Giang thiếu gia.”

Hơi thở Giang Vô Mị bị nghẹn trong cổ họng. Hắn định nói bạc, cố tình con bé này lại nghĩ là hoàng kim. Trực tiếp nâng giá lên gấp trăm lần. Nhưng, thanh kiếm này đúng là có giá năm trăm lượng hoàng kim, kiêu ngạo của hắn không cho phép hắn cò kè mặc cả.

Một lần cố ý đè giá, vì hắn nghĩ cô bé này không biết giá trị của kiếm. Hiện tại, nàng đã ra giá, lại nói bán rẻ lại cho hắn, hắn đâu còn mặt mũi ra giá nữa!

“Trước đây, sao ta không phát hiện ngươi nhanh mồm nhanh miệng như thế.” Giang Vô Mị lạnh lùng nhìn Linh Cưu.

Linh Cưu mê hoặc: “Trước đây chúng ta từng gặp nhau sao?”

Lúc Khanh Hàn Lâm đem nàng bán cho Tống gia, lão đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, nói thân phận ban đầu của nàng đã chết. Bây giờ, nàng là Bách Lý Linh Cưu, không có bất cứ quan hệ máu mủ gì với Khanh gia, một chút quan hệ cũng không, nàng chỉ nhớ cái tát tai kia mà thôi!

Nàng không phải ‘Khanh Linh Cưu’, đương nhiên nàng không biết Giang Vô Mị.

Giang Vô Mị lại kinh ngạc, nhìn nàng thật sâu, đáy mắt hiện lên king ngạc.

Trước kia, hắn chưa từng nhìn kĩ nàng, ấn tượng duy nhất chính là ánh mắt si mê của nàng, coi hắn giống như thần tiên mà sùng bái. Loại ánh mắt đó hắn đã nhìn thấy nhiều rồi, đương nhiên sẽ không để ý.

Lúc này nhìn kĩ nàng, phát hiện ánh mắt của nàng xinh đẹp hơn bình thường, da thịt trắn hồng tự nhiên, đôi mắt tròn vo, mi mắt vừa dài lại cong, ướt át giống như động vật nhỏ, hết sức linh động thuần khiết, lúc nghi hoặc nhìn người khác, có cảm giác rất đặc biệt.

Nếu nói là đặc biệt, thân là nhân sĩ ở thời cổ đại Giang Vô Mị đương nhiên không biết, cảm giác này gọi là manh!

“Mị ca ca!” Khanh Linh Thước đột nhiên quát to một tiếng, chạy tới ôm cánh tay Giang Vô Mị, vẻ mặt đố kị nhìn Linh Cưu.

Vì sao Mị ca ca lại nhìn chằm chằm cái đồ sao chổi đó chứ? Được lắm! Cái đồ sao chổi này cho là ăn mặc đẹp đẽ là giỏi lắm sao? Nó còn muốn tranh giành Mị ca ca với mình? Không có cửa đâu!

Linh Cưu hoàn toàn không để ý ánh mắt trợn ngược của Khanh Linh Thước.

Nàng chợt phát hiện, loli này đúng là dễ đối phó. Chỉ cần đào sẵn cái hố, ả liền không nói một câu nhảy vào đó, còn xung phong đào bới sâu xuống, đem chính mình chôn sâu hơn.

Giang Vô Mị khẽ níu mày, trước kia cảm thấy Khanh Linh Thước thích bám mình, nhưng không giống như hôm nay không ngừng quấn quýt lấy mình! Quan trọng nhất là hắn cảm thấy hôm nay Khanh Linh Thước rất ồn ào, giọng nói thanh thúy như chim hoàng oanh của cô bé càng khiến lòng người khó chịu.

“Đưa kiếm cho ta.” Giang Vô Mị đưa tay về Linh Cưu.

Linh Cưu lắc đầu, mở to đôi mắt: “Tiền trao cháo múc.”

“…” Khóe miệng Giang Vô Mị giật giật. Hắn…vẫn có thể thiếu tiền nàng, được không?

Nếu như không phải kiêu ngạo ăn sâu vào máu thịt khống chế lí trí của hắn, nói không chừng hắn đã phá hủy hình tượng thô tục mắng một câu rồi.

“Cho ngươi chút mặt mũi ngươi không biết xấu hổ, Mị ca ca mà giật nợ của ngươi sao?” Khanh Linh Thước tức giận trừng mắt nhìn Linh Cưu.

Linh Cưu nhướng mắt: “Cái này là ngươi nói.”

-------oOo-------

Kịch nho nhỏ:

Tống Tiểu Bạch: Con còn phải đi đoạn đường này bao lâu nữa?

Thủy (cười ngượng): Ờ, ha ha, ngày mai sẽ đến lượt con.

Tống Tiểu Bạch: Một đoạn đường, mẹ bắt con đi ba ngày…

Thủy (nghiêm túc): Rượu, ấp ủ càng lâu càng hấp dẫn ~ ừm…

Tống Tiểu Bạch: Mẹ coi con là rượu à?

Thủy (lườm): Mẹ coi con là độc, nhìn khu bình luận đi. Đều bị trà của ngươi độc hại thật thê thảm! (Không cho con ra diễn, mẹ không biết gánh nổi hậu quả hay không nữa, giả ngu hiến thân, mới tránh được số phận bi thương, gào khóc QAQ.)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK