• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Tuyết Y, ngươi tốt nhất.

Người con gái nhỏ mặc quần áo màu xanh ngồi trên bãi cỏ xanh, có đôi mắt tròn vo linh động, cái mũi nhỏ cùng đôi môi mỏng, mặc dù không phải mỹ nhân tuyệt mỹ, khiến người ta cảm thấy nụ cười xán lạn như hoa xuân, cảm nhận mọi sự vật đều yên tĩnh.

Âm thanh của nàng không trong trẻo như các bạn đồng lứa tuổi, trái lại có chút mùi vị mát lạnh. Giống như gió mát trong ngày hè, sương sớm trong rừng sạch sẽ, im hơi lặng tiếng xâm nhập vào trong lòng người, thấu đáo khiến người ta không thể có lòng phòng bị được.

Nàng nói với hắn: Tống Tuyết Y, ngươi tốt nhất.

Giọng điệu đương nhiên, kích thích trái tim đã lâu không có phập phồng của hắn khiến cho nó gợn sóng. Làm đầu óc của hắn trống rỗng trong khoảnh khắc đó.

“Tuyết Y, Tuyết Y?”

“Ừ?” Khuôn mặt đằng sau mặt nạ của hắn giương lên một nụ cười. Lại thất thần nghĩ tới Tiểu Cưu Nhi, không biết hiện tại nàng đang làm cái gì, hôm qua hắn quên hỏi nàng ở Tống gia làm cái gì, nhìn quần áo nàng mặc không giống là tỳ nữ của Tống gia, chẳng lẽ là con gái của vị ma ma nào đây?

“Tuyết Y!” Tôn Cốc Lan khó hiểu nhìn thiếu niên bạch y mang mặt nạ trước mặt. Đây là lần đầu tiên hắn không tập trung nha!

“Vâng.” Mọi biểu tình của Tống Tuyết Y đều giấu phía sau mặt nạ, nếu như không phải hắn quá mức lơ đễnh, người bình thường căn bản không thể nào phát hiện.

Tôn Cốc Lan ân cần hỏi thăm: “Đã xảy ra chuyện gì? Mẹ gọi nhiều lần như vậy vẫn không thấy con trả lời?”

Tống Tuyết Y khẽ nói: “Mẹ gọi con đến có chuyện gì sao?”

Tôn Cốc Lan thở dài: “Nãy giờ con không hề nghe mẹ nói gì à?” Trong lòng bà cảm thấy kì quái, trên đời này có chuyện gì có thể làm cho Tuyết Y để ý tới như vậy, cư nhiên thất thần đến mức thế này.

“Mẹ đang nói tới chuyện con gái nhà họ Khanh.” Tống Tuyết Y lạnh nhạt nói.

“Đúng vậy, chính là cô bé nhà họ Khanh đó.” Tôn Cốc Lan từ ái nói: “Đứa nhỏ kia đã theo Tân ma ma học tập được hai tháng rồi. Mặc dù tuổi nhỏ nhưng lại rất cẩn thận, ngoan ngoãn, có thể hợp mắt của con.”

“Đưa trở về đi.” Tống Tuyết Y nói.

“Cái gì?” Tôn Cốc Lan vô cùng kinh ngạc: “Đứa bé kia có thể đem phúc lại cho con, Tuyết Y, mẹ biết con không thích người khác tới gần, nhưng đứa bé này… Thử một chút được không? Nếu thật sự không thích, nhìn gai mắt, mẹ sẽ đem con bé mang đi.”

Tống Tuyết Y nhẹ nhàng lắc đầu: “Nàng ấy dùng tính mạng của mình để cho ta được phúc thọ. Mẹ, đem nàng đưa về đi.”

Tống Tuyết Y, ngươi tốt nhất.

Cưu Nhi, ta không tốt như ngươi thấy đâu. Nhưng nếu ngươi cho là như vậy, ta sẽ làm theo ý của ngươi.

Con gái của Khanh gia thì sao, ta không thèm để ý. Nhưng mà nghe nói nàng ta và ngươi cùng một lứa tuổi, vậy thì ta giúp nàng ta cầu xin một con đường sống.

“… Được.” Tôn Cốc Lan bất đắc dĩ thở dài. Ngẩng đầu đã nhìn thấy Tống Tuyết Y đứng lên, chuẩn bị rời đi. Bà nhịn không được mở miệng: “Tuyết Y, con muốn đi đâu? Hôm nay, trời mưa, con đừng có đi quá xa. Còn nữa gần đây xảy ra chuyện gì không, có chuyện gì thì nói với mẹ, trong cái nhà này chỉ có mẹ mới là người con có thể tin tưởng nhất.”

Tống Tuyết Y dừng chân: “Chuyện tốt!” Không biết nghĩ tới điều gì, hắn cười nhẹ ra một tiếng, lại như cường điệu thở dài một cái: “Chuyện rất tốt.”

Bạch y vô trần xẹt qua ngưỡng cửa, biến mất ở sau cửa, chỉ còn lại một mình Tôn Cốc Lan ngây ngốc ở trong phòng, nghi ngờ lại ngạc nhiên nỉ non: “Tuyết Y cười sao? Thật sự vui vẻ sao?”

Vũ Hoàn Phường là chỗ ở của Linh Cưu, ở đây không chỉ có nàng mà còn có một đứa bé khác được Tống gia mua, từ nhỏ được bọn họ bồi dưỡng thành nô bộc trung thành của Tống gia.

Lúc này, Linh Cưu vừa mới hoàn thành xong nhiệm vụ của Tân ma ma giao cho đang ngồi trên lan can, hai chân đung đưa quơ quơ, nhìn mưa ngoài trời tích tách rơi xuống đất.

Thời tiết này, Tống Tuyết Y sẽ không tới đó chứ.

“Tiểu Cưu! Tiểu Cưu! Tiểu quỷ này, lại trốn ở đâu nữa rồi?” Từ đằng xa, tiếng Tần ma ma vang tới.

Linh Cưu linh hoạt nhảy xuống khỏi lan can, sửa sang lại quần áo, một đường chạy thẳng không bao lâu liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên mặc áo váy màu lam đậm. Khi tới trước mặt người phụ nữ kia, bước chân nàng thả chậm lại, nở nụ cười ngọt ngào, thanh âm không lớn không nhỏ kêu: “Mẹ, con ở chỗ này.”

Tần ma ma dừng chân lại, vẫy tay nói: “Mau cùng mẹ về, có chuyện lớn.”

Mặt ngoài Linh Cưu ngoan ngoãn nghe lời, nàng thấy rõ ánh mắt của Tần ma ma có sự phức tạp, thầm nghĩ đúng là có chuyện lớn rồi, chẳng lẽ Tống Tuyết Y quyết định sớm đem nàng đi?

Hai người vào trong phòng, Linh Cưu nhạy bén phát hiện trên bàn có để thứ gì đó.

Là một giấy bán thân, một tấm ngân phiếu.

“Linh Cưu, bên đại thiếu gia truyền tin tới, nói không cần con, muốn con quay trở về nhà mình.” Tân ma ma dứt khoát đi thẳng vào vấn đề nói.

Hai tháng chung sống, bà đã nhìn ra được cô bé trước mắt là một người thông minh, ngoan ngoãn, khi nói chuyện với bé bà không cần phải quanh co lòng vòng.

Linh Cưu ngây người, sau đó, ánh mắt có chút trừng to, cuối cùng dần khôi phục lại, sâu trong đáy mắt hiện lên một tia lửa tức giận và thất vọng.

Tống Tuyết Y, thật tốt một cái Tống Tuyết Y, hiếm khi tỷ tỷ có lòng tốt coi ngươi như đệ đệ mà yêu thương, cả đêm đều lo lắng cho sức khỏe của ngươi, nghĩ xem làm sao mới có thể che chở ngươi. Còn ngươi thì ngược lại, một câu cũng không nói! Nếu không cần thì ngày hôm qua ngươi đồng ý để làm chi! Đùa giỡn tỷ tỷ sao?

“Ai.” Cuối cùng, Linh Cưu mở miệng, nhưng chỉ thở dài một hơi.

Nàng tức giận với một đứa trẻ để làm gì chứ? Như vậy chẳng phải rất mất phong độ hay sao?

Nếu để đám người nàng từng giao thiệp ở thời hiện đại biết được ý nghĩ này của nàng, bọn họ nhất định sẽ cười đến rụng răng. Hiện đại, trong Đạo giới ai không biết Thiên Nhãn Linh Cưu nàng là người có thù nhất định sẽ báo, mặc kệ hắn bao nhiêu tuổi, chỉ cần chọc nàng bực lên nàng chắc chắn cũng khiến hắn cũng không được dễ chịu.

Nàng sẽ vì người nọ còn nhỏ tuổi mà cảm thấy không có phong độ, nên buông tha cho họ? Đừng có đùa! Nếu tình huống này thật sự xảy ra, chỉ có một khả năng duy nhất chính là người kia có duyên với nàng, khiến cho nàng không có biện pháp trút giận lên đầu họ.

Tân ma ma nhìn đứa nhỏ bảy tuổi mang nét mặt đành chịu kết hợp với dáng vẻ thở dài thật buồn cười, trên mặt lộ ra nụ cười, nhưng nghĩ đến chuyện sắp tới, nụ cười trên môi bà giảm đi, nói với Linh Cưu: “Thấy đồ trên bàn chưa? Đại phu nhân lương thiện, cho con hai lựa chọn. Một là tiếp tục ở lại Tống gia, ở lại trong viện của đại phu nhân làm việc, chính là thượng đẳng tiểu nha đầu. Một là cầm lấy khế ước bán thân của con, rời khỏi Tống gia, còn muốn đi đâu thì tùy ý của con.”

Linh Cưu do dự không lâu, bước lên phía trước cầm khế ước và ngân phiếu.

Tân ma ma không khỏi nói: “Tiểu Cưu, nghe mẹ nói một câu. Mẹ biết con là tiểu thư của Khanh gia, nhưng cuộc sống ở Khanh gia của con cũng không tốt lắm. Nếu như con ở lại bên cạnh đại phu nhân, ăn mặc ngủ nghỉ cũng không kém so với nơi khác.” Thấy Linh Cưu không chút nào bị lay động, Tân ma ma bắt đầu sốt ruột: “Ôi chao, đứa nhỏ này vì sao hiện tại lại ngẩn người chứ, con mới tí tuổi đầu, cầm một trăm lượng bạc ra ngoài làm cái gì? Nói không chừng vừa ra khỏi Tống gia đã bị người…”

Linh Cưu đã đem khế ước bán thân và ngân phiếu cầm trong tay, ngóc đầu lên nhìn Tân ma ma cười nói: “Mẹ, con ngu như vậy sao?”

Mẹ thật coi con là quỷ nhỏ mới bảy tuổi sao? Còn nữa, mẹ cảm thấy công pháp đời trước con tu luyện đều là để trang trí hay sao a?

Những lời này Linh Cưu không có nói với Tân ma ma, nhưng nét mặt của nàng đã biểu lộ ra quyết tâm của mình.

“Cái đứa nhỏ này!” Tân ma ma nhe răng nhếch mép, cuối cùng chỉ phun ra một câu này.

Nàng giơ khế ước bán thân trên tay lên, vẫy vẫy nói: “Mẹ, con đi rồi!”

“Đi cái gì mà đi! Không cần ăn, không cần mặc à? Phi!” Vừa nghe tới ăn, ánh mắt của Linh Cưu sáng rực lên như ánh đèn xe, Tân ma ma vừa bực mình vừa buồn cười, cười mắng: “Ngươi đúng là quỷ tham ăn, nếu như rời khỏi Tống gia, như vậy sẽ không được ăn các món ngon nữa.”

Tròng mắt Linh Cưu đảo qua trái một chút, lại sang phải một chút, coi như không nghe thấy lời nói ám chỉ của Tân ma ma.

Bản thân nàng là người dễ dàng thích ứng trong mọi hoàn cảnh, vốn định trước khi trưởng thành nàng sẽ ở lại Tống gia, nhưng người ta đều đã mở miệng muốn đuổi người, nàng cần gì phải lưu lại.

Tống Tuyết Y, thiếu niên vừa mới gặp mặt đã khiến nàng thương tiếc, cũng là người khiến cho nàng thay đổi thái độ trong chớp mắt, thật sự muốn che chở cho hắn thật tốt.

Nhưng người ta không cần a! Không. Cần. A…

Linh Cưu lặng lẽ rũ mắt xuống, nàng mới không thừa nhận trong phút chốc nàng cảm thấy khó chịu và chua xót đâu.

Lại bị ghét bỏ và vứt bỏ. Thôi kệ, cũng không phải là lần đầu tiên, có sao đâu.

Thiên hạ to lớn, sợ gì không có nơi để Linh Cưu nàng sinh sống ổn định. Ở đây không giống hiện đại, không có con buôn nhà đất lòng dạ hiểm độc, nàng tùy tiện tìm một nơi nào đó, mua một căn nhà nhỏ đủ cho một mình nàng ở, không có phí quản lí của cải, tiền điện, tiền nước, rất thoải mái, tự do.

Linh Cưu càng nghĩ càng cảm thấy tốt, muốn tìm một nơi để bắt đầu chỉnh trang lại vấn đề.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK