• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Linh Cưu bị Tống Tuyết Y ôm vào ngực, còn chưa xem rõ ràng chuyện xảy ra trong vườn trà , tầm mắt đã bị Tống Tuyết Y che lại.

Nàng không có tránh né bàn tay của Tống Tuyết Y, khi mới tới cũng đã mơ hồ nhìn thấy chuyện gì xảy ra, nếu sự tình phát triển theo kế hoạch của mình, thậm chí kết quả so với kế hoạch còn hoàn hảo hơn, như vậy cũng thật là may mắn.

Tống Thu Hiên lõa thể, nàng cũng không có hứng thú nhìn.

Hiện tại người mà Linh Cưu chú ý đầu tiên là Khanh Hàn Lâm, nhìn sắc mặt hắn xanh mét cơ hồ có thể bốc hơi nước.

Khi hạ táng Khanh Linh Thước, mời tất cả bằng hữu tới thế nhưng lại có người giữa ban ngày, trước mắt bao người tằng tịu dã chiến với nhau. Chuyện xảy ra bực này như giáng cho Khanh Hàn Lâm một bạt tai, làm mặt mũi hắn mất hết, hơn nữa còn hung hăng đá một cái!

Gia đinh Tống gia thông minh lập tức đi trước che dấu cho Tống Thu Hiên, lúc này Khanh Hàn Lâm cũng bừng tỉnh, cố gắng kìm lại xúc động muốn mắng cho té tát, còn giơ ra vẻ mặt tươi cười làm cho người vây xem ở đây lui bước.

Trời biết hiện tại hắn tươi cười vặn vẹo cỡ nào, làm cho người xem sợ nổi cả da gà.

Hoa Tri Ngữ là một nữ tử thông minh, vì tránh cho sau khi mọi người thối lui, Tống Thu Hiên lại nhất thời tức giận giết nàng. Trong lúc Tống Thu Hiên mặc quần áo, nàng cũng nhanh chóng nhặt quần áo mình lên, bất chấp đã mặc chỉnh tề hay chưa liền trốn đi.

Sau khi Tống Thu Hiên từ trong nổi giận cùng hổ thẹn khôi phục lại, mới phát hiện ra nữ nhân vật chính cùng hắn điên loan đảo phượng đã không thấy đâu.

"Tiện nhân!"

Hai hàng lông mày hắn nhíu chặt, trong mắt tràn ngập sát khí, có thể đoán được Hoa Tri Ngữ ít nhiều có dự kiến trước.

Tống Thu Hiên thật ra cũng không có muốn giết Hoa Tri Ngữ, trong lòng hắn càng hoài nghi là vì sao có phản ứng với Hoa Tri Ngữ lớn như vậy, thậm chí có chút tâm tính hoài nghi của thiếu niên, chẳng lẽ mình thật sự nhất kiến chung tình với nữ tử đó sao?

Suy nghĩ trong đầu mới toát ra đã bị hắn dập tắt.

Một nén nhang sau (15’).

Tống Thu Hiên trở lại nơi nghỉ chân trong thôn, có cảm giác ánh mắt mọi người xung quanh nhìn mình rất phức tạp, khiến kẻ luôn cao ngạo như hắn giống như bị kim châm.

Lúc này mọi người đã chuẩn bị trở về, Khanh Hàn Lâm nhìn về phía hắn, ánh mắt đầy áp lực cùng bất mãn, dường như cũng có một tia chờ đợi—— hắn đang chờ đợi Tống Thu Hiên xin lỗi.

Nếu hôm nay người làm hắn mất mặt là người khác, Khanh Hàn Lâm nhất định sẽ không phải chỉ cần một lời xin lỗi của đối phương. Ai bảo Tống Thu Hiên có thân phận bất phàm, làm ra chuyện đáng giận như vậy, hắn cũng chỉ cần đối phương lại đây nói lời xin lỗi, làm cho hắn có chút mặt mũi trước người khác, trong lòng cũng dễ chịu hơn một tí.

Nhưng Khanh Hàn Lâm không thể tưởng tượng được hiện tại tâm tình của Tống Thu Hiên cũng là cực kém, vẫn là một người cực kì sĩ diện lại tự phụ tự mãn.

Tống Thu Hiên không phải không thấy ánh mắt của Khanh Hàn Lâm, cũng không phải không rõ ý tứ của hắn, lại liếc mắt đảo qua một cái sau đó làm bộ không có phát hiện, nhảy lên tuấn mã của mình.

Khanh Hàn Lâm thì tính là cái gì? Gia tộc trăm năm nho nhỏ ở Ngự Hải trấn, căn bản không phải đối thủ của Tống gia! Chỉ bằng hắn cũng mơ tưởng mình đi hạ mình xin lỗi? Không có cửa đâu!

Nếu là Tống Thu Hiên ngày thường cũng không có cao ngạo cực đoan như vậy, ai kêu tâm tình hiện tại của hắn không tốt, cực kỳ không tốt, sợi dây lí trí đều đã bị đứt rồi.

Trơ mắt nhìn Tống Thu Hiên coi như không có chuyện gì xảy ra lên ngựa rời đi, Khanh Hàn Lâm tức giận đến nỗi muốn hôn mê bất tỉnh, cúi đầu nghiến răng căm hận mắng.

"Tống gia, Tống Thu Hiên, được, được lắm!"

Thôn này là sản nghiệp của hắn, mọi người trong thôn đa phần là công nhân của hắn, bị công nhân của mình nhìn thấy mặt mũi đều bị mất sạch, lại không thể phản bác phản kích, bây giờ uy vọng của hắn đã bị tổn hại. Trình độ mất mặt này lại càng không phải một hai câu là có thể nói hết đơn giản như vậy!

Lúc này đang xuất hành lễ tang Khanh Linh Thước, trừ đoàn người Linh Cưu không bị ảnh hưởng từ bên ngoài ra, tâm tình những người khác đều biến hóa thất thường.

Từ khi phần mộ tổ tiên của Khanh gia trở lại Ngự Hải trấn, mặt trời đã xuống núi, mọi người ai về nhà nấy.

_truyện chỉ đăng tại ddanlequydon,Lưu Nguyệt ta căm thù nhà nào đạo truyện của ta :shoot: _

Một ngày này, bên phía Tống Thăng Vân kia nhất định một đêm mất ngủ.

Nhưng mà hết thảy không có chấm dứt đơn giản như vậy, ngày hôm sau Ngự Hải trấn liền truyền ra tin tức có liên quan đến chuyện xảy ra ở sơn thôn của Tống Thu Hiên, tình yêu của Tống nhị thiếu lập tức trở thành đề tài bàn tán của dân chúng Ngự Hải trấn . Cố tình bọn họ ngoài miệng nói dễ nghe không phải khen Tống Thu Hiên tuổi trẻ phong lưu thì là hắn tiêu sái không kềm chế được, trên thực tế trong lòng không biết cười nhạo đến thế nào đâu.

Tình huống như vậy bọn người Tống Thu Hiên cũng không ngờ đến, không phải không hoài nghi Tống Tuyết Y giở trò quỷ, nhưng chuyện này thật sự xảy ra, Tống Thu Hiên cũng không thể phản bác.

Sau khi Tống lão phu nhân đang bệnh nặng biết được chuyện này, lại lần nữa bị chọc cho tức giận đến mức bệnh tình tăng thêm, kêu Tống Thăng Vân đến.

Khi Tống Thăng Vân đến gặp Tống lão phu nhân đang ốm đau trên giường, vẻ mặt tiều tụy giống như già đi mười tuổi, trong lòng 'Lộp bộp' một tiếng, nghĩ nương hay là sắp đi rồi! ? Nàng vừa đi, còn không phải là người đàn bà họ Tôn kia nắm thế lực trong tay? Khoogn thể để chuyện này xảy ra!

"Nương, ngài phải giữ gìn sức khỏe nha!" (Miêu: câu này nguyên văn là “hảo bảo mang thai a”, mà miêu nghĩ tác giả có lộn gì không??sao lại nói là bà già này mang thai =.=)

Tống Thăng Vân vội vàng đi đến bên giường, cầm tay Tống lão phu nhân, làm vẻ mặt con trai có hiếu. Hắn nhủ thầm, cho dù có chết, cũng phải kéo theo nữ nhân họ Tôn kia xuống đài, đem tài sản chuyển cho hắn mới được !

Tống lão phu nhân không biết tâm tư của tiểu nhi tử, nếu biết sợ là sẽ không lộ ra biểu tình vui mừng cảm động. Nàng vỗ vỗ tay tiểu nhi tử, thở dài:

"Nương biết con hiếu thuận. Lần này kêu con tới, là vì chuyện của Thu Hiên."

Tống Thăng Vân chính là vì chuyện này mà phiền não, vừa nghe Tống lão phu nhân nhắc tới liền phản ứng có chút kịch liệt,

"Nương, chuyện này chúng con sẽ xử lí, ngài cũng đừng quan tâm ! Tính tình của Thu Hiên chẳng lẽ ngài không biết sao? Việc này nhất định là người đàn bà họ Tôn ác độc kia bày ra! Lão tử sớm muộn gì cũng giết chết nàng!"

" Cái tật vội vàng của con tới khi nào thì mới sửa được đây."

Tống lão phu nhân lắc đầu, thật không biết tiểu nhi tử đời trước tích phúc gì mới có được hai đứa con tài giỏi đây, bằng không dựa vào tính tình vội vàng cùng suy nghĩ đơn giản của hắn, thật không có tiền đồ.

"Nay Thu Hiên vừa trở về không bao lâu, liền bị chuyện ác thú đả thương người cùng lần này hủy hoại thanh danh, bây giờ không thể để chuyện này truyền ra ngoài nữa. Con hãy sai người đi tìm nữ tử đã làm chuyện đó với Thu Hiên, đưa chút tiền bạc để nàng làm sáng tỏ, nếu nàng không muốn, liền..."

"Con hiểu rồi!"

Tống Thăng Vân vẻ mặt hung ác, đáy mắt tràn ngập sát ý.

"Con hiểu được cái gì!"

Tống lão phu nhân thiếu chút nữa tức đến ngạt thở.

Tống Thăng Vân làm bộ “con làm việc ngài cứ việc yên tâm” sau đó để tay Tống lão phu nhân vào trong chăn gấm.

"Nương, ngài dưỡng thân mình cho tốt, con đi trước."

Sau đó không chút do dự xoay người, cũng không phát hiện ra biểu tình Tống lão phu nhân đang rối rắm bất an.

Bốn ngày sau, Linh Cưu từ miệng Hà Nghiên nghe kết quả của sự việc—— thân thế Hoa Tri Ngữ được làm sáng tỏ, sau khi quen biết Tống Thu Hiên lúc nhỏ, nàng rất cảm mến hắn, mấy năm sau gặp lại nhất thời không kìm được lòng mới kê đơn hắn.

Tống Thăng Vân còn nói Hoa Tri Ngữ tuy rằng thủ đoạn không đơn thuần, nhưng bởi vì nàng một lòng say mê lại trao thân cho Tống Thu Hiên, người Tống gia khoan dung không cùng nàng so đo , sẽ đồng ý phụ trách với nàng, để Tống Thu Hiên nạp nàng làm thiếp.

"Ha ha ha ha!"

Nghe xong chân tướng sự việc, Linh Cưu ở trong lòng Tống Tuyết Y cười đến lăn lộn, nếu không phải Tống Tuyết Y dùng hai tay che chở, nàng có khi đã lăn xuống dưới đất rồi.

"Không sợ đấu với đối thủ thông minh, chỉ sợ đồng đội heo liên lụy! Có đồng đội heo như Tống Thăng Vân , Tống Thu Hiên còn không nôn chết!"

Hành động khoa trương của bé con làm Hà Nghiên trợn mắt há hốc mồm, nhưng cũng không khỏi nở nụ cười ra tiếng, bật thốt lên nói:

"Ý Cưu chủ nhân muốn nói, theo như nô tỳ thấy, rõ ràng là Tam lão gia bị nữ tử kia dụ dỗ mê hoặc tâm thần, muốn phá hư chuyện, mới có thể để loại người này nạp vào Tống gia."

Tống Tuyết Y liếc mắt nhìn nàng một cái. Lời này sao có thể nói với Cưu nhi?

Hà Nghiên bị liếc như vậy, cũng thấy mình đắc ý vênh váo , vội vàng cúi đầu nhận sai.

Linh Cưu chỉ cười một tiếng, đáy mắt hiện lên một chút ánh sáng,

"Quả thật là như ngươi nói, cuối cùng bi kịch xảy ra cũng chỉ có thể trách sắc tâm của chính hắn quá nặng!"

Nói xong nàng lập tức xoay người, nhìn về phía Tống Tuyết Y, hai mắt híp lại cong như vầng trăng khuyết, nhìn qua hoàn toàn là đứa trẻ ngây thơ, ai có thể tưởng tượng được lời của nàng lại là:

"Này, Tống Tiểu Bạch, nếu chiếu theo lời Tống Thăng Vân, Tống Thu Hiên bị tính kế, nhưng chẳng những hào phóng tha thứ còn nạp người vào Tống gia. Về sau Tống Thu Hiên còn có thể ra khỏi cửa sao? Có thể lại bị nữ tử thích hắn cường bạo lần nữa không? Nếu mỗi lần đều là mỹ nhân thì tốt rồi, nhưng lỡ là một cụ bà tám mươi tuổi thì sao?"

"Ngươi nha."

Tống Tuyết Y bất đắc dĩ bật cười, ngón tay trỏ thon dài điểm lên mũi nàng.

Bé con ngày thường thoạt nhìn tươi mát nhu thuận, nhưng khi ngẫu nhiên hứng lên một cách tinh quái làm cho người ta ăn không tiêu.

Linh Cưu cau mũi thở ra, khóe miệng vẫn cong cong.

" Đưa Bạch Liên Hoa mang độc vào nhà kẻ thù, mới thật là trả thù giải hận lại dùng ít sức nha."

Tiếp theo, nàng chỉ cần bàng quan xem bọn hắn chó cắn chó, đến khi chết mới thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK