Từ kinh thành đi về Sơn Tây là theo hướng Tây Nam, qua các làng mạc, núi đồi nhừ phủ Bảo Định, đến huyện Lai Thủy lại theo hướng Tây đến Dịch Châu, từ Tử Hình quan của phủ Thuận Thiên Sơn Tây và phủ Bảo Đại là hai nơi giàu có nhất Bắc Trực Lệ, đi lại cũng thuận lợi.
Từ khi Lý thái hậu nói câu đó, tất cả các hành động ẩn ý hay công khai bất lợi cho Vương Thông đều ngừng lại, Hoàng đế bảo hộ Vương Thông còn có cơ hội, nhưng đến thái hậu còn có thái độ đó thì ai còn có ý định ho he làm gì thì chỉ có tìm đến cái chết.
Nhị công tử Dũng Thắng Bá gia Dư Song Thạch mang một số tiền lớn đến kinh sư chuẩn bị hành sự, đến giờ, đến tiền cũng đưa đi được, hành thích thất bại, cửa tiệm Dũng Thắng bị niêm phong, hàng loạt sự kiện khiến Dư Song Thạch có ở lại kinh sư cũng không còn ý nghĩa gì nữa, đành phải quay về Sơn Tây.
Đối với Dư Song Thạch mà nói, chuyện làm sai không có gì đáng buồn cả, nhưng rời khỏi kinh sư, rời bỏ sự hưởng thụ xa xỉ, ăn uống chơi bời, thật không nỡ lòng nào, mấy gia đinh của hắn ở kinh sự thúc giục hắn mấy lần, hắn mới bất đắc dĩ khởi hành.
Dư Song Thạch nhắm được hai cô nương ở Tần Quán, muốn mua về, nhưng bên Tần Quán kiểu gì cũng không nhận lời, điều này động chạm đến sự bực tức đang sẵn trong hắn. nhưng sau lưng Tần Quán có hậu đài vững mạnh, hắn cũng không muốn vô cớ gây sự, đành phải bỏ qua.
Vẫn là Tử Phúc Lâm của Lâm gia rất biết cách làm người, tặng lễ vật từ Nam về, ít nhiều cũng làm cho Dư Song Thạch nguôi ngoai phần nào.
Kinh sư vô cùng phồn hoa, Dịch Châu cũng có đặc sắc riêng của mình, nhưng trên đoạn đường từ kinh sư về Sơn Tây vô cùng nhàm chán, Dư Song Thạch và mọi người đều ở lì trong xe.
Từ Dịch Châu đến Tử Hình quan phải mất hai ngày rưỡi, mà đi đường cần chỗ ở trọ, thông lộ giữa hai nơi đều là nhà trọ của quan phủ, đâm ra cũng tiện.
Với tính cách hưởng thụ thường ngày của Dư Song Thạch thì hắn không thích những nhà trọ kiểu này chút nào, nhưng đâu còn lựa chọn nào khác, đành nhăn mũi vào ở mà thôi.
Bọn thủ hạ dọn dẹp xong, lại đi ra chợ mua đồ, thay lại đồ mới một lượt, như vậy Dư Song Thạch mới chịu bước vào.
Mà có như vậy, Dư Song Thạch vẫn không ngớt kêu ca lải nhải, mọi người làm như không nghe thấy, biết nhị thiếu gia khó chiều, về Dịch Châu sẽ khá hơn ngay.
Trên đường rảnh rỗi, Dư Song Thạch ngày nào cũng ở cùng mấy người mà Lâm gia tặng, mấy cô nương Dương Châu đó tuy là các cô gái bị bán từ nhỏ, có người dạy cách hầy hạ đàn ông, quả là rất thú vị.
Một nhóm hơn 100 người cũng không thể lên đường vào đêm, vì vậy càng đi càng chậm lại, dù gì bạc có, mọi người cũng chẳng vội, bình tĩnh mà đi, sợ gì.
Cách Tử Hình quan còn một ngày đường, nhưng Dư Song Thạch lại tận trưa mới dậy, mắt thâm quầng, gương mặt mệt mỏi, sau khi đưa cơm đến cho hắn thì họ quay lại hỏi xem bao giờ khởi hành.
“Phải đến nửa đêm mới đến Tử Hình quan, khi đó thì quan đóng rồi, hôm nay không đi nữa, mọi người nghỉ ngơi đi, để chiều ta đi nói với Nhị thiếu gia, nếu cứ thế này thì chắc đến Tết cũng không về được Sơn Tây mất. Chuyện nhị thiếu gia vẫn chưa làm xong, e là về sẽ bị lão gia mắng mất… mặc thiếu gia làm gì, cũng không đến lượt chúng ta, nhị thiếu gia ăn chơi quên ngày tháng, cũng không nói là cho chúng ta đi theo mở rộng tầm nhìn…”
Dịch Châu và Tử Hình quan sát Sơn Tây, trên đường có nhiều thương nhân đi lại, khi bọn Dư Song Thạch ở trong nhà trọ cũng có hai thương nhântừ Bắc Trực Lệ tới.
Sau khi đến, nghe đâu uống nước lã đau bụng, tốt xấu không có gì đáng ngại, tạm thời cũng chưa đi được, chỉ đành ở trong quán trọ tĩnh dưỡng vài hôm, nghĩ đến tên Dư Song Thạch kia ăn chơi, mà mình ngồi đây uống nước ăn cháo mà haai người thấy bất công vô cùng: “Trăng rất tròn, cũng không biết hôm nay đã là trung thu chưa?”
ở một nơi cách quán trọ vài dặm, đoàn ngựa lặng lẽ ở trong bóng đêm, các kị sĩ đều xuống ngựa, không ít người bẻ lương khô trong tay cho ngựa ăn.
Vương Thông nhìn trời suy nghĩ, mấy người còn lại đều nhìn theo hướng quán trọ, “Có người đến, cẩn thận!!”
Yên lặng, nghe thấy có tiếng võ ngựa vang lên từ xa đi lại phái đằng này, ngựa đi không nhanh, lúc sắp đến gần lại dừng lại, sau đó có 3 tiếng huýt sao lên.
Nghe vậy Vương Thông cũng đáp lại bằng 2 tiếng huýt sáo, lúc này kị sĩ đó mới lại gần, đến trước mặt Vương Thông cũng không xuống ngựa, chỉ nói: “Vẫn ở trong quán trọ, quán trọ chỉ có một độc viện, Dư Song Thạch ở đó, có mười mấy hộ vệ, nhưng lúc này đang ngủ”
Dư Song Thạch chơi với mấy món quà mà Lâm gia gởi tới mãi mới ngủ thiếp đi, nhưng cảm thấy chưa ngủ được bao lâu thì lại bị người lôi dậy, “Để lão gia ngủ, ai cần các ngươi quạt…”
Bị gọi dậy, rồi bị tát một cái, đau kinh khủng, Dư Song Thạch mắng mỏ rồi mở to mắt, thì thấy một người bịt mặt, và còn có hai người trung niên có gương mặt khó chịu nữa. hai cô gái bên cạnh nghiêng đầu nhắm chặt mắt, cũng không biết là bất tỉnh hay chết rồi, Dư Song Thạch mở to mắt đang định lên tiếng chửi bới thì bị một người trung niên đưa tay bóp chặt hai gò má, bàn tay đó cứng như thép.
“Dư công tử, chuyện ám sát Vương Thông có phải ý của Dư gia không?”
Nửa đêm bị người ta gọi dậy đe dọa, nhưng không ngờ lại bị hỏi câu đó, Dư Song Thạch thậm chí không phủ nhận, chỉ kinh hãi mở to mắt, người bịt mặt đó gật đầu nói: “Xem ra đúng rồi, nhị công tử, hỏi công tử vài câu, công tử có gì nói đó, hiểu chưa?”
Người bị mặt đó nói tiếng quan thoại chuẩn, Dư Song Thạch chưa kịp phản ứng lại, tay phải hắn chợt đau như bị khoan thủng, muốn cựa quậy nhưng bị ấn chặt, người bịt mặt đó giơ một ngón tay đỏ máu ra nói: “Đây chỉ là chào hỏi, nếu có câu nào không đúng thì sẽ lần lượt cắt các bộ phận trên cơ thể ngươi, hiểu chưa?”
Dư Song Thạch nhìn ngón tay của mình mà vừa sợ hãi vừa đau đớn, người ngất lên ngất xuống, chỉ có thể gật đầu lia lịa.
Vương Thông quay đầu lại nhìn hai người đàn ông còn lại, dùng chùy chèn vào yết hầu Dư Song Thạch, cười nói: “Hai vị ra trước đi, lời nói của Dư công tử có lẽ hai vị không tiện nghe lắm, Dư công tử, nếu công tử hét lên thì cái chùy này sẽ cắm vào, đừng có làm chuyện ngốc nghếch, công tử vẫn còn cơ hội sống đấy” Hai người đàn ông kia nhìn nhau rồi đi ra đóng cửa lại.
Dũng Thắng bá Dư Nguyên Cương từng có hai sản nghiệp ở kinh thành, đều có vị trí buôn bán tốt, nhưng lại bị một quý tộc đoạt mất, Dư Nguyên Cương khi đó vừa được phong huân vị, không thể thất thố, không dám trút giận.
Quan viên lớn nhỏ trong kinh thành đều không coi Dư Nguyên Cương ra gì, mọi người đều ngả về phía quý tộc kia, Dư Nguyên Cương trước là một tướng lĩnh vùng Sơn Tây, làm ăn có chút ít nơi đây, văn võ bá quan địa phương đều không dám đắc tội với hắn, nhưng không ngờ ở kinh thành lại phải chịu nỗi nhục như vậy, mà lại không phải là ai khác, chính là Võ Thanh Hầu Lỹ Vĩ, là phụ thân của đương kim thái hậu.
Nếu là người ngoài thì hắn đâu có chịu để như vậy, nhưng Dũng Thắng Bá Dư Nguyên Cương xuất thân võ tướng, không chịu nổi cục tức này, gả cháu gái đi, nếu không cũng phải bị bắt nạt như vậy, quý tộc như vậy chỉ có danh tiếng, không làm cũng vậy.
Nhưng nếu Lộ vương là thiên tử thì cháu gái mình sau này sẽ là hoàng hậu, mình chẳng phải sẽ có địa vị giống như Lý Vĩ sao.
Có một số suy nghĩ giống như hạt giống tốt, sau khi xuất hiện sẽ nảy mầm, tham vọng cũng vậy, nghĩ đến những cái lợi mà không cầm lòng được.
Nếu chỉ là suy nghĩ thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng sinh ra vào thời đại này, có người chủ động tìm đến cửa, nói là tự nguyện giúp Dư gia chuyện này.
Đó chính là Lâm gia, ban đầu Dư Song Thạch tưởng Lâm gia chỉ nói vậy lừa gạt người khác, nhưng không ngờ Lâm gia làm thật.
Dư Song Thạch lắp bắp kể xong, người bịt mặt trước mắt hắn bỏ khăn ra, ho hắng hai tiếng, rồi hai người đàn ông đi vào.
Rồi Vương Thông quay sang nói với hai người kia: “Đàm Binh, Đàm Kiếm, hai người giết tên ăn hại này đi!!”