Mồng hai tháng tám, những ngày tháng nóng nhất đã sắp qua rồi. Sáng sớm gió từ mặt biển thổi tới đã mang theo cảm giác man mát.
Từ hừng đông tới giữa trưa, từ an tĩnh tới náo nhiệt. Trong thành ngoài thành tất cả vẫn như thường, trên bến tàu thì bận bận rộn rộn, thuyền đi thuyền tới trên vận hà vẫn như xưa.
Bên cạnh bến tàu vận hà, con thuyền đỏ vốn nói hôm nay phải chặn sông kiểm tra không xuất hiện, giám lương Vạn Đào công công không biết vì sao lại không phái người đòi tiền ở trên sông.
Hơn chục chiếc chiến thuyền ở cạnh Hải Hà vẫn chưa tới, có điều công tác thanh tra giá trị hàng hóa và tính thuế cũng sắp hoàn tất rồi, Tôn Đại Hải tìm mấy chục binh tốt bơi giỏi bơi tới chỗ chiếc thuyền bị chìm, luân phiên lặn xuống kiểm tra.
Hàng hóa trên chiếc thuyền đó khiến người ta rất bất ngờ. Trừ hơn chục thùng gỗ đựng ngưu vĩ dược vì ngâm nước nên bị hỏng ra, còn lại đều là da hươu.
Người trên thuyền đều bị bắt hết, bởi vì đã từng trải qua uy lực của hỏa phóa, cho nên rất nghe lời. Vừa hỏi cái là biết vì sao lại vận chuyển hai loại hàng này.
Ngưu vĩ dược ở Đại Minh bán không quá năm mươi văn một gói, nhưng tới Oa quốc thì có thể bán được bốn trăm văn. Có mấy loại dược liệu mà Đại Minh có nhưng Oa quốc lại không có.
Thuốc này ở Đại Minh là loại hàng hóa rẻ mạt, bán cho lũ Oa quốc để kiếm lời thì cũng không có gì đáng trách, nếu như không trốn, sau khi hoàn thuế Vương Thông mới quản chúng đi đâu.
Một tấm da hươu ở Đại Minh là hai lạng bạc, tại Nhật Bản thì bán được hai lạng vàng, lợi nhuận cao tới dọa người, người mua là người có tên tuổi ở Oa quốc và võ sĩ bên dưới. Bởi vì da hươu là tài liệu quan trọng để chế tạo giáp trụ và đồ bảo vệ, hươu ở Oa quốc đã bị săn bắt nhiều nên còn rất ít. Buôn bán với chư hầu võ sĩ Oa quốc, đây thực sự là cấu hết với Oa quốc, mang lòng bất chính, chẳng trách chúng phải chạy.
Vương Thông hôm qua sau khi vây xưởng hỏa khí, không đợi xem kết quả tra xét đã nói rõ với người của xưởng rằng, tất cả đại tội đều là Lỗ công công và đồng đảng của y làm, không có liên quan gì tới người bên dưới cả, nhưng xưởng thì vẫn phải phong tỏa, xin mọi người cứ làm việc như bình thường, đợi vụ án tra rõ được manh mối.
Xưởng hỏa khí này vốn là nơi nửa khép kín, nơi ở của tượng hộ cũng ở trong khu vực xưởng, cũng không có chỗ nào để đi. Huống chi Vương Thông ngay lập tức từ xưởng thiết khí nhà mình điều tới mấy người nước ngoài và mấy công tượng vốn là ở bên này. Lại phát cho mọi người gạo trắng và thịt lợn, lòng người nhanh chóng được ổn định lại.
Ổn định xong phía xưởng hỏa khí, đại cục ở bên ngoài chẳng khác nào đã được xác định trên cơ bản, có điều Vương Thông lại không về thành nghỉ ngơi mà đi tới ven xong, cùng đóng doanh qua đêm với tướng sĩ gác ở bờ sông.
Một đêm cũng yên tĩnh, có điều muỗi quá nhiều, người cũng ngủ không được ngon, lúc trời vừa tờ mờ sáng, Vương Thông đã bò dậy.
Trướng bồng mà hắn ở vừa có chút động tĩnh, bên ngoài đã có người thấp giọng nói: "Đại nhân, năm hương đầu của thuyền đầu ương có ba người đêm qua xuất thành, còn có hai người từ sớm đã đóng cửa không ra ngoài. Bọn họ không phải người liên lạc với thuyền công ở bên ngoài.
Vương Thông xoa xoa mặt bước ra khỏi trướng bồng, nói với một người ăn mặc như bình dân đang cúi người ở bên ngoài: "Tiếp tục theo dõi, nếu có dị động gì, cầm bằng tín của ta đi điều binh bắt người."
Tên bình dân có khom mình, cúi người vội vã rời đi, đi được mấy bước thì thì Trương Thế Cường bước nhanh tới, tên bình dân đó tránh sang một bên, hơi cúi đầu hành lễ.
Trương Thế Cường gật đầu, bên cạnh Vương Thông an bài gián điệp ở các nơi, Trương Thế Cường là người phụ trách liên hệ, gã tới kinh sư đưa thư khẩn, tối qua mới quay về, Vương Thông an bài cho gã tọa trấn ở trong thành.
"Đại nhân, tối qua lúc ở ngoài thành vây xưởng hỏa khí, có người tiến vào quan thự của hai vị binh bị đạo và giám lương, sau đó hại vị quý phủ này lại phái người tới quân doanh của Lý tham tướng ở ngoài thành, sau khi Lý thám tướng rút binh, lại phái người đi tới chỗ hai vị đó. Sau đó hai vị này đóng cửa không gặp khách, trước khi trời tối phái tín sứ xuất thành, đi về phương hướng kinh sư.
Vương Thông cười lạnh mấy tiếng, mở miệng nói: "Chuyện thông Oa mấy vị này vẫn muốn quả, thật sự là có tình cảm sâu nặng thật."
Nghe thấy câu này của Vương Thông, Trương Thế Cường suy nghĩ một chút rồi bẩm báo: "Đại nhân, thuộc hạ hiện tại tới là để truyền tin tức của hai nhãn tuyến, binh bị đạo Phan Đạt tựa hồ như rất cao hứng, còn nói "làm náo loạn tới mức này, để xem còn ai bảo vệ được ngươi", phía Vạn Đạo thì thấy có hai người khác, hai người này ra vào đều cưỡi ngựa, đi rất nhanh, người của bọn ta không theo kịp, có điều sau khi gặp thì Vạn Đạo liền ở trong nhà mình cáu gắt ầm ĩ.
Phản ứng của hai người này nằm ngoài dựa liệu của Vương Thông, nhưng có thể làm tới nước này, vẫn là nhờ ám tuyến lúc tới Thiên Tân bố trí có hiệu quả. Hiện tại dưới tay Vương Thông, người phụ trách nằm vùng rất ít, cũng không thể cưỡng cầu được.
"Bên Thanh quân và hộ bộ vận chuyển ti thế nào rồi?"
"Hồi bẩm đại nhân, hai nơi đó tựa hồ như không có động tĩnh gì, tất cả đều như thường."
Vương Thông gật đầu, mở miệng phân phó: "Vào nội thành đưa Thái Nam tới đây. Trương đại ca, hôm nay hoặc là ngày mai lại nhờ ngươi khổ cực thêm lần nữa tới kinh sư đưa tin rồi.
"Làm việc cho đại nhân chính là chức trách của thuộc hạ mà, có gì khổ đâu."
Trương Thế Cường cúi người hành lễ, nói. Vương Thông cười bảo: "Dẫn Xích Hắc và mười trang khách, mỗi người hai thớt ngựa, trên đường có lẽ sẽ có chút nguy hiểm." Trong lúc đang nói chuyện, mùi thức ăn truyền đến. Hai người sáng sớm bụng đều rỗng, ngửi thấy mùi thì không khỏi dừng nói chuyện, tiếng bánh xe gỗ nghiến lên mặt đất vang lên, xe ngựa chất thức ăn đi tới bên này. Vương Thông phất phất tay nói với Trương Thế Cường: "Ngươi về thành ăn chút gì đi, phía này không còn việc của ngươi nữa."
Trương Thế Cường cáo từ. Vương Thông theo xe ngựa chở thức ăn cùng đi về phía bờ sông, pháo đài và thành lũy ở phía sau đã dựng thành hình, việc còn lại là tân trang lại cho kỹ càng.
Bệ pháo đài hôm qua dùng gạch đá, đất gỗ để dựng không được kiên cố lắm, chắc bắn được mấy phát pháo là sập, nhưng hiện tại đã tranh thủ thời gian, tiếp theo chính là gia cố và tu sửa.
Mặt trời còn chưa ló dạng, nhưng các nơi đã bận rộn làm việc rồi, xe lớn chở thức ăn vừa tới gần pháo đài, sĩ tốt làm dẫn đạo cao giọng hô: "Cơm mà Vương đại nhân phát cho chúng ta đã tới rồi!"
Nhìn thấy thức ăn bốc khói, lại là đại nhân nhà mình tự mình đưa tới, các binh tốt của cẩm y vệ đều lớn tiếng hoa hô. còn chưa tới pháo đài, Vương Thông và hỏa phu cùng nhau khênh thùng thức ăn từ trên xe xuống. Sau đó xới cơm còn bốc khối cho mỗi binh sĩ, hơn nữa còn hỏi han mấy câu.
Tiếng tăm vô ý được truyền đi, hình tượng của Vương Thông trong lòng sĩ tốt cực cao, mặc dù tuổi của Vương Thông còn nhỏ hơn đại bộ phận sĩ tốt, nhưng mọi người đều sùng kính hắn vô cùng.
Hôm qua dẫn binh mã của hai doanh tới vây xưởng hỏa khí, để lại một doanh ở đó, còn dẫn về một doanh. Đối diện với binh mà nhiều gấp mấy lần mình mà Vương đại nhân cười nói tự nhiên, mặt mày ung dung, xuống ngựa dẫn mọi người xung phong. Binh mã nhiều gấp mấy lần phía mình không chiến mà tự lui. Loại chuyện uy phong như vậy dã được lan truyền rất nhanh.
Hiện tại các binh sĩ không chỉ coi Vương Thông là thượng ti của mình, mà còn coi hắn là anh hùng trong lòng, hôm qua hoặc là bận rộn làm việc hoặc là phải tác chiến, ban đêm còn phải đóng trại, bụng đã đối cồn cào. Lúc này Vương Thông tự mình mang thức ăn nóng hổi đến, lại thân thiết hỏi han dặn dò, những binh tốt cẩm y vệ được chiêu mộ này vốn là con cháu quân hộ có tâm tư thuần khiết, tới đây tuy phải huấn luyện gian khổ, nhưng tiền lương được nhận đủ, được ăn no uống đủ, lại được thượng ti nhà mình hậu đãi như vậy, ai ai cũng kích động vạn phần.
Sau khi đi qua năm pháo đài, phía bờ sông Hải Hà đã sôi sục, không ngừng có người hét lớn: "Đa tạ Vương đại nhân! Nguyện trung thành với Vương đại nhân! Cho du là lên núi đao xuống biển lửa, tiểu nhân cũng nguyện đi theo!"
Tiếng hiệu trung không ngừng vang lên, chỉ huấn luyện ở trong doanh thì không thể nào bồi dưỡng ra được lòng trung thành, chỉ có với dạng hành động như vậy mới có thể khiến người ta thành tâm quy thuận.
Sau thắng lợi, lúc đói khát, đều là lúc lòng người dễ xao động nhất và yếu ớt nhất, lúc này mà làm ra một số hành động, hiệu quả sẽ lớn nhất. Vương Thông biết làm thế nào nắm lấy điểm này, cũng biết nên vận dụng như thế nào.
Đi qua tất cả các pháo đài một lượt, sau đó thì đi về phía tất cả các doanh đóng ở đây, mặt trời đã lên cao, Thái Nam cũng đã tới từ lâu rồi.
Sau khi Vương Thông xong việc, trán đã đầy mồ hôi, vừa cầm khăn tay lau mồ hôi, lại có một binh sĩ chạy tới bẩm báo: "Vương đại nhân, trong ba con thuyền ngày hôm qua, không có thuyền nào là của Oa khấu, chủ thuyền ở chỗ giam giữ cầu tiểu nhân đi tìm đại nhân, nói là nguyên ý tăng tiền thuế và tiền phạt, chỉ cần đại nhân thả cho họ đi.”
Không chìm, cũng không có thuyền của Oa khấu, nói ra cũng không có gì là sai, có điều chỉ chạy theo thôi. Những năm nay thuyền ra biến muốn kiếm tiền, khó tránh khỏi phải cấu kết với Oa quốc và Nam Dương, người làm mậu dịch chưa chắc đều thông đồng với Oa khấu hoặc là hải tặc, nhưng bối cảnh chắc chắn không được trong sạch.
Vương Thông muốn mở chốt thu thuế ở Thiên Tân, đối với mậu dịch hải ngoan tất nhiên cũng phải cho đi, nghe xong binh sĩ đó bẩm báo, cười hỏi Thái Nam: "Đã kiểm tra hàng trên con thuyền đó chưa?"
"Hồi bẩm đại nhân, hàng hóa trên con thuyền này bọn thuộc hạ dã tự mình kiểm tra rồi, họ chở vải, tổng cộng ba ngàn cuộn, tiền thuế và tiền phạt tổng công hai ngàn hai trăm lạng."
Vương Thông ngây ra, bực bội hỏi: "Vải ở kinh sư bao nhiêu tiền một cuộn?"
"Hai lạng ba tiền, buôn bán với số lượng lớn thì sẽ giảm đi một chút. Hôm qua trướng phòng của hai cửa hàng đã nói, tiểu nhân vẫn còn nhớ."
Vương Thông vỗ vỗ trán, cười nói: "Hôm qua lúc đi, mấy con thuyền chưa chạy đều nộp thuế hơn hai ngàn lạng, thuyền chạy thì cũng bấy nhiêu, chỗ tiền này đáng để hắn bỏ ra nhiều công sức vậy ư?"
Thái Nam nghĩ một chút, cũng lộ ra vẻ đột nhiên hiểu ra gì đó. Trên mặt Vương Thông lộ ra nụ cười tinh nghịch: "Tìm một người có thân phận cao nhất bên trong đám người trên thuyền hàng bị chìm, nói với hắn, chỉ cần phát hiện ra có gì cổ quái, cho hắn năm trăm lạng bạc, ta sẽ lập tức thả người!"
Thái Nam cười cười đáp ứng, lập tức đi phân phó. Tâm tình của Vương Thông trở nên thoải mái, miệng ngậm một cọng cỏ, ư ử hát.
Bởi vì nhân thủ không đủ, người của Thiên Tân cẩm y vệ thiên hộ chỉ có thể bám đuôi hương đầu của thuyền đầu hương, nhưng lại không chú ý rằng, có người nhiều lần ra vào nhà của các trưởng kíp.
Mùng ba tháng tám, trong ngoài thành Thiên Tân tất cả vẫn như bình thường.