Mục lục
[Dịch] Cẩm Y Đương Quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bắt đầu từ tháng 5 năm Vạn Lịch thứ 9, Nam thành kinh sư án mạng liên miên, bách tính địa phương đứng ngồi không yên, thông phán Lữ Vạn Tài phụ trách hình danh của phủ Thuận Thiên mới phái người đến trinh thám, nhưng không ngờ Vô Danh Bạch phân chia không đều nên nội bộ lục đục, chết gần trăm người, hung phạm cứ thế mà chết sạch.

Dưới chân thiên tử mà chết gần trăm người, nếu truy cứu đến cùng thì trên dưới phủ Thuận Thiên sẽ không yên, các nha môn kinh sư đều không thoát khỏi trách nhiệm, lại là Vô Danh Bạch phạm án, nội diện càng không khỏi không liên quan.

Nhưng chính vì trong ngoài đều có liên quan nên các bên đều bắt tay trấn áp, các quan viên lúc này bận rộn hẳn, lại còn bị trên dưới oán hận, chỉ Lữ Vạn Tài tay mắt khắp nơi, không ai dám động đến hắn, chỉ có thể làm căng hơn.

1/3 ty trị an là lực lượng hành động, cùng với các lực lượng của phủ Thuận Thiên mà Lữ Vạn Tài có thể huy động, tất cả được phái đi khắp các nơi, tìm ra nơi cư ngụ của Vô Danh Bạch.

Vô Danh Bạch tự mình cách biệt, cư ngụ nơi hoang vu không người, sống nhờ việc ăn xin, không ai hỏi thăm đến, tuy dưới chân thiên tử, nhưng các nơi đều không quản.

Chẳng động đến thì thôi, bắt tay vào điều tra thì ra bao nhiêu chuyện, trừ mấy mạng người chết liên tiếp ở Nam thành, còn các nơi khác cũng có những án mạng vô danh khác lộ diện.

Hơn nữa thời buổi binh đao mẫn cảm, ty trị an báo tin lên Cẩm y vệ và Đông Xưởng, nên vấn đề càng nghiêm trọng hơn, phái người đi khắp các ngõ hẻm để điều tra.

Thêm lực lượng điều tra, lại càng có nhiều chuyện lộ ra, vô danh bach không ăn trộm không bắn giết, không làm những chuyện không quang minh chính đại.

Kẻ phạm tội cào ngục, phủ Thuận Thiên, lao ngục hai huyện Đại Hưng và Vạn Bình đã đến mức quá tải.

“Lữ đại nhân, hai tửu trang ở Tây thành thuê Vô Danh Bạch làm công, hôm có hai người họ Lý và họ Trương đến xin tha cho hắn, viết hẳn cả cáo trạng lên!”

Trong thư phòng của Lữ Vạn Tài, sắc mặt phó tổng bổ đầu Vương Tứ rất khó coi, Lữ Vạn Tài phẩy quạt đập bàn, chán nản nói: “Chẳng lẽ là một lũ óc lợn!? vì một chút lợi lộc này mà tội nặng đến mấy cũng cho qua, cáo trạng này ai biết đây?”

“Là giám ngục giải đến, người này có chút thân thích với tiểu nhân, cho rằng là cho tiểu nhân chút công lao”

Sắc mặt Vương Tứ ắt rất khó coi, tội của Vô Danh Bạch, đã có người cáo trạng thì không thể không để ý đến, nhưng tội giết người không có kết cục tốt đẹp gì, đám nha dịch cũng không muốn là cái chuyện ác nghiệt mất phúc đức đó.

Lữ Vạn Tài trầm ngâm không nói, Vương Tứ tiến lại gần nói nhỏ: “Nay trời nóng, nhà giam nhiều người, có chết bệnh hai người cũng là chuyện bình thường”

“Họ hàng đó của ngươi có tin được không, nhỡ mà lắm miệng thì chẳng phải rước họa lớn sao?”

Lữ Vạn Tài hỏi ngược lại, ngừng một lúc mới nói:

“Hai Vô Danh Bạch bạo bênh chết trong ngục, đại nhân ra ngoài thành, chia hai tửu trang đó làm 3 phàn, cho người nhà ngươi để bịt cái miệng của chúng vào!!”

Tửu trang buôn bán rượu, lợi nhuận rất cao, chia ra làm 3 phần coi như là một khoản hậu hĩnh, như vậy sẽ không còn ai dám dại dột mở miệng nữa.

Vương Tứ gật đầu lia lịa nhận lời, Lữ Vạn Tài lại nhìn hắn nói: “Điều tra mấy ngày vừa qua, toàn chuyện cỏn con sao?”

“Đại nhân, có hai chỗ giấu binh khí, nhưng người giấu binh khí và người đến lấy binh khí đều không biết tung tích, bây giờ sai nha bên dưới đều đang nghiêm tra”

Lữ Vạn Tài mở cái quạt ra, phe phấy cái quạt mấy cái rồi lại nói: “Người đó tại sao chết đã điều tra được chưa?”

“Người đó bình thường thích uống rượt vặt, đêm đó đại nhân trọng thưởng, rượu thịt đầy đủ, hắn uống quá chén, đi giữa đường bị ngã, não sau bị đập vào đá mà chết…”

“Hồ đồ, người ngoài nói chuyện người trên bữa tiệc nói người chết ở miếu Cửu Huyền nương nương bị thương chí mạng có uẩn tình, buổi tối khi về nhà thì chết ở đó, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy…”

Nói vài câu, Lữ Vạn Tài cũng trầm ngâm suy nghĩ, rồi lại nói tiếp: “Có người theo chúng ta rồi, điều tra kĩ các nơi trong ngoài thành cho ta, chuyện lớn thì phải tự mình đi, chuyện cơ mật nên dùng người của mình mới yên tâm”

Trong phòng không có người ngoài, nghe Lữ Vạn Tài nói phải thận trọng như vậy, sắc mặt Vương Tứ chẳng dễ coi chút nào, hắn chần chữ mãi mới nói: “Đại nhân, tình thế chúng ta hiện nay, cần gì đều không thiếu nữa, hà tất gì phải khổ như vậy, lại đắc tội với mấy người tỏng cung, sớm muộn gì cũng có phiền phức”

Nói xong Lữ Vạn Tài gập phạch chiếc quạt lại nói: “Không có Vương đại nhân đứng bóng chiếu cố thì làm gì có ta ngươi ngày hôm nay, những lời như vậy về sau đừng nhắc nữa!”

Nói thì nghiêm túc là vậy, nhưng chốn quan trường chỉ lo được cho mình, chuyện qua cầu rút ván giậu đổ bìm leo đâu có hiếm thấy nữa, Vương Tứ tuy nói vậy nhưng trong lòng lại nghĩ khác, Lữ Vạn Tài thì đứng dậy, đi ra mở cửa ngó đầu ra nhìn ngó xung quanh, rồi đóng cửa quay lại nói dằn giọng: “Ngươi tưởng rằng chuyện này không liên quan đến chúng ta? Ta năm đó là một thôi quan, còn ngươi là bổ đầu, thân phận địa vị hiện nay do đâu mà có, người quên rồi sao?”

“Sao mà tiểu nhân quên được, đó không phải là do truy cứu vụ án Hà kim ngân sao…”

Nói đến đây Vương Tứ rùng mình, Lữ Vạn Tài gật đầu nói tiếp: “Từ chuyện Hà Kim Ngân mà lộ ra chuyện Tam Dương giáo, lộ ra đám binh khí bị chôn giấu, dẫn đến sự tham dự của hoạn quan trong cung, khi đó diện Tam Dương tự của Hoàng huyện và giết Vương Phong, trong cung đã thanh trừng một lần, mọi người tưởng đâu mọi chuyện đã hết rồi, nhưng đại nhân nghĩ mà xem, vụ Vô Danh Bạch lần này, có quan hệ gì với chuyện lần đó? Đại nhân lại nghĩ đến Tưởng Trung Cao chết ở Mĩ Vị quán, đại nhân nghĩ lại chuyện đó xem?”

Có nhiều chuyện người trong nha môn cũng đoán được ít nhiều nhưng không ai dám nói ra, Lữ Vạn Tài ngay từ đầu đã xâu chuỗi các điểm nghi ngờ lại với nhau, Vương Tứ nghĩ mà rùng mình.

“Lý Quý rõ hơn ngươi, hắn chạy đi chạy lại, nếu chuyện này không điều tra rõ ra thì chỉ có chúng ta gặp vận đen thôi, ngươi vẫn chưa hiểu sao!!?”

“Đại nhân nói có lý, tiểu nhân lập tức đi xử lý!!”

Mỗi khi đến tháng 6 tháng 7, Thượng Thiện giám là nơi bận rộn nhất, từ thái giám đến quản sự bên dưới đều chạy tán loạn, vì thức ăn trong thời điểm này không bảo quản được lâu, nếu có hiện tượng ăn vào đau bụng thì nguy to.

Ngự thiện phòng thì khỏi nói, các quý nhân mà ăn phải cái gì mà đau bụng thì tội đó không ai gánh nổi đâu, nên ai ai cũng bận túi bụi.

Thượng thiện phòng có hai thái giám, Trưởng ấn thái giám và đề đốc quang lộc thái giám, chẳng ai được rảnh ra được chút nào, trưởng ấn thái giám Thẩm Đức Tài tuổi đã cao, nên chuyện đề đốc quang lộc thái giám phải lo ắt nhiều hơn.

11 tháng 6, trời tờ mờ sáng, tiểu thái giám trực đêm đi đến phòng Quế Lỗi gọi dậy, thức ăn buổi sáng, vẫn phải nhờ hắn kiểm qua một lượt.

Quế Lỗi sau khi rửa chân tay liền vội đến ngự thiện phòng, khi sắp đến cửa thì giật mình, ngoài đó đang có một đám người đang quỳ lạy.

Trong cung mà quỳ lạy như vậy thì ắt có nhân vật quan trọng đến, Quế Lỗi đi chậm lại, để tiểu hoạn quan của mình chạy trước hỏi han, nếu có ai đến thật thì mình còn biết đường chuẩn bị.

“Quế công công, mọi người đang chờ công công đấy!”

Nghe vậy Quế Lỗi càng mơ hồ, tiến lên quan sát kĩ thì thấy quan dịch áo màu chàm và lục. Đám người đó khi thấy Quế Lỗi lại gần thì đều khóc lóc dập đầu, Quế Lỗi ngày ngày đi lại, ai cũng quen mặt, nhận ra trong đó có không ít sai dịch và thái giám của ngự thiện phòng, nhìn trời thấy đã sáng rõ, đám người đó quỳ khóc ở đây thì bữa sáng làm thế nào, thế này không chuẩn bị kịp mất, tội lớn rồi, Quễ Lỗi cuống cả lên, tiến lên nói: “Các ngươi ở đây làm gì, nhỡ giờ dụng thiện thì bao nhiêu cái đầu rơi xuống, mau đi làm việc đi, làm xong ta sẽ nói chuyện với các ngươi!!”

Hắn nói xong câu này mà đám đông càng gào khóc to hơn, có mấy người quỳ hàng đầu dập đầu khóc lóc nói: “Quế công công, tiểu nhân cũng biết đây là tội chết, nhưng lòng người hoang mang, chỉ sợ làm sai điều gì, lúc đó tội còn lớn hơn!”

Một người khác nói tiếp: “Quế công công, từ khi nhập cung tiểu nhân luôn tận tâm làm việc, chưa sai xót bao giờ, nhưng khi ở ngoài thành thì tiểu nhân không có điểm tựa, luôn có chỗ không phải, nay phủ Thuận Thiên giữ người không thả, nơi nơi truy lùng, tiểu nhân ở trong cung chưa được lâu thì sắp bị đuổi rồi…”

Nói được vài câu đám đông lại khóc òa lên, cũng có người khóc nói: “Tiểu nhân nghe nói, quan nha bên ngoài nhằm vào những người tàn tật, tra khảo gắt gao, phải hỏi ra bằng được, khi tiểu nhân chưa tiến cung, cũng có chút quan hệ với những người đó, nếu bị liên lụy thì sao”

Quế Lỗi giờ mới hiểu tại sao, thấy trời càng ngày càng sáng mới nói: “Các ngươi tiến cung rồi thì quan phủ bên ngoài ai dám làm gì nữa, yên tâm mà làm việc, ta sẽ đứng ra nói thay cho, phủ Thuận Thiên làm vậy thật không ra gì, khiến cho mọi người trong cung hoang mang, các ngươi đi làm việc trước đi, ta sẽ đi dò hỏi xem sao, để nói cho các ngươi!!”

Người bên dưới đồng loạt dập đầu khóc lóc tạ ơn, còn có người nói: “Quế công công, người làm sai bên phố Nam đã bị hỏi thăm rồi, sao chúng ta trụ được chứ!”

“Vớ vẩn, ta đã nói rồi, ngươi còn ở đó lải nhải gì, không được ở đây khóc lóc nữa, mau vào trong làm việc đi, sau bữa ăn sáng ta sẽ đi hỏi cho rõ!!”

Quế Lỗi nổi giận, nhưng Mĩ vị quán phố Nam cũng là của Ngự thiện phòng, lại ở ngoài cung, phủ Thuận Thiên hỏi đến bên đó, chẳng trách mà mọi người lo sợ.

Mãi đám đông mới chịu vào làm việc, Quế Lỗi sắp xếp xong mới đến tư lễ giám, đi được mấy bước thì hai tiểu thái giám thân cận đến báo tin, các giám ty hôm nay đều quỳ khóc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK