Mục lục
[Dịch] Phong Lưu Tiêu Dao Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trở vào trong phủ của Y Liên, nhìn sắc trời cũng sắp tối, Y Liên đã sớm sai thuộc hạ sắp xếp cho Bách Hợp và Hàm Tiếu. Phủ của Y Liên rất lớn, giống như một tòa mê cung, Mộc Phong đi theo nàng ta đi qua đại điện, bước qua trung đường vòng quanh nội sảnh, đi đến mức hoa cả mắt cuối cùng cũng bước vào một gian phòng có lẽ là phòng ngủ. Mộc Phong có thể đoán ra được đây là phòng ngủ là tại vì trong phòng có một chiếc giường rất lớn, và trên tường còn treo một vài bức bích họa, trong đó có một bức vết mực vẫn chưa khô, trong bức tranh là một đàn ông tuấn tú giống hệt chàng ta. Mộc Phong hơi nhíu mày lại, bức tranh này rõ ràng sinh động, người đàn ông trong tranh mình trần, cơ bắp cuồn cuộn, ánh mắt dường như không giống lắm, nhìn đi nhìn lại, cũng không thể nói là không giống, chỉ có điều Mộc Phong chưa từng nhìn ai với ánh mắt giống như người trong bức họa cả, ánh mắt đó rõ ràng như muốn nói rằng: Tới đây, hãy cùng ta hưởng thụ sự vui vẻ trốn khuê phòng!

"Bức tranh này cũng không tồi chứ? Giống chàng không? Đêm qua ta đã dành cả nửa đêm dựa vào trí nhớ để vẽ ra đó!" Y Liên đắc ý cười nói với Mộc Phong.

Đúng là đồ yêu đương điên cuồng! Ông đây có thể dùng ánh mắt đó để hấp dẫn ngươi sao? Mộc Phong mỉm cười nói: "Cũng không tồi, vẽ rất truyền thần, miêu tả rất chân thật, có thể thấy rằng người cầm bút phải là người có suy nghĩ cao xa, nét bút tỉ mỉ, màu sắc cũng hài hòa, tuy nhiên, ta không thể đoán được người trong bức tranh đang nhìn gì?"

"Chàng cho rằng anh ta đang nhìn gì?"

"Ta cho rằng hắn đang nhìn một người đàn bà vô cùng khêu gợi!" Mộc Phong cố ý trầm tư trong giây lát, ra vẻ chú tâm.

Y Liên đỏ bừng mặt, thầm nhủ, hắn đang bóng gió chửa mình là dâm đãng đó mà.
"Vậy sao? Ta thấy người trong bức tranh đang có vẻ dụ dỗ người khác phạm tội, rõ ràng đang động lòng xuân, dâm tính bộc lộ, sớm đã không kìm được lòng khao khát đối với người mà hắn dang nhìn.”

“Câu nói này sai rồi, nàng cho rằng người đàn ông trong bức họa có thể tùy tiện khao khát một động vật giống cái sao? Đương nhiên không thể nào! Ta nghĩ rằng người đứng trước mặt hắn nhất định phải là một cô gái, hơn nữa người con gái này nhất định vô cùng xinh đẹp, có thể...." Mộc Phong định nói tiếp nhưng lại dừng lại.

"Có thể cái gì?" Y Liên hào hứng hỏi.

"Có thể người con gái đó không giống với những người con gái bình thường khác."

"Tại sao lại không giống với những người con gái bình thường khác!" Y Liên không kìm được vẻ vui sướng, người con gái nào cũng mong muốn mình thật đặc biệt trong mắt đàn ông, đặc biệt là trong mắt người đàn ông mà cô ta thích.

"Người con gái này không giống với những người con gái khác có lẽ được thể hiện ở sự to gan của nàng ta."

"To gan? Sao lại to gan?"

“Người con gái này rất to gan, có lẽ đã không biết xấu hổ tự cởi hết xiêm y rồi!" Mộc Phong cười nói. Ở Phàm Giới, cho dù là hai vợ chồng có làm chuyện vợ chồng thì cũng rất hiếm có người con gái nào tự mình cởi y phục, còn ở Di Hồng Viện của kinh đô của Thiên Lan quốc thì có những người con gái như vậy, nhưng đáng tiếc cô ta lại là kĩ nữ không còn gì để mất, vì kiếm được càng nhiều tiền, tự mình cởi xiêm y có thể tiết kiệm được thời gian, tăng cao hiệu xuất kiếm tiền, có lẽ đây cũng được gọi là tinh thần yêu nghề.

Y Liên không cho là ngỗ nghịch, lại tưởng hắn đang bóng gió khêu gợi mình, cười ha ha, "soạt" một tiếng giật tung xiêm y trên người, toàn thân trắng mịn, thấp thoáng yêu khí cười giòn tan: "Công tử, điều kiện đã đủ cả, bây giờ chàng có thể vui vẻ mà thể hiện ra ánh mắt giống như người đàn ông trong tranh rồi đo, ta cũng muốn nhân cơ hội này xem chàng có thể mô phỏng giống hay không?"

Mộc Phong quay đầu lại nhìn nàng ta một lát: "Y Liên, nàng không thấy rằng bây giờ trời vẫn còn sớm sao, cửa phòng chưa đóng, nếu như có ai đó đi ngang qua không cẩn thận đi vào đây, chỉ sợ sẽ làm mất nhã hứng!"

"Ha ha, công tử quả nhiên là một người đàn ông nho nhã thận trọng!" Y Liên cười giòn tan, quay người, bàn tay nhỏ bé khẽ vung lên, cửa phòng lập tức 'cạnh.." một tiếng khép lại, trên nóc nhà những phiến lá xòe ra, trong phòng lập tức tối đen như mực. Nhưng tay nàng ta khẽ bấm, cũng không nhìn thấy nến hồng hay đèn dầu, bốn bề lập tức sáng lên ánh sáng màu hồng nhẹ nhàng, cả gian phòng lung linh, cơ thể lồ lộ của Y Liên ánh lên hồng quang, vẻ đẹp yêu kiều, càng khiến người ta rung động.

Mộc Phong nhân lúc nàng ta quay người đi, nhanh chóng gọi phân thân ra, chân thân ẩn vào trong thủ trạc, một tia thần thức phóng vào trong phân thân, trước tiên Mộc Phong quan sát động tĩnh của nó, rồi âm thầm bấm quyết khởi động phân thân.

Y Liên quay người lại, nhưng nhìn thấy Mộc Phong đầy vẻ dục vọng, đang ngốc nghếch định hành động, trong lòng vui mừng, dịu dàng nói: "Công tử, để nô gia kiểm chứng một chút, chàng có phải là người đáng với giá tiền không, được chứ?"

"Mộc Phong" cười nụ cười dâm đãng, lao về phía Y Liên, vội vàng bế lấy Y Liên đang cười giòn tan, nhanh chóng bước lên giường.

Mộc Phong ẩn trong thủ trạc dùng thần thức dữ dằn nói với phân thân: "Hãy cẩn thận cho ông, hôm nay nếu không làm tốt việc, không khiến cho ả ta vui vẻ, ông sẽ xé mi ra!"

Nhìn hai khối thịt trắng trên giường đã quấn quýt lấy nhau kịch liệt, Mộc Phong thận trọng để lại một tia thần thức lại trong phòng kiểm tra động tĩnh, rồi mới thỏa mãn điều khiển vòng Càn Khôn Như Ý đi ra ngoài cửa phòng
Vừa nãy lúc Y Liên vung tay thay đổi môi trường của căn phòng, một luồng năng lượng giao động chạm vào tâm thần của Mộc Phong, xem ra Y Liên không phải là yên nhân bình thường, có thể phóng ra dao động năng lượng nhất định là một yêu linh. Tuy nhiên, công lực của nàng ta dường như không cao, có lẽ mới nhập đạo không lâu, Mộc Phong thầm tự nhủ sau này phải cẩn thận hơn, những phiền toái không cần thiết thì không nên chuốc vào thân.
Y Liên không thể bỗng dưng có thể luyện được yêu công, là ai đã dẫn dắt nàng ta nhập môn? Sư phụ của nàng ta có trong phủ này không? Mộc Phong không phải quá quan tâm tới vấn đề này, ngược lại lại có chút vui mừng, nàng ta đã có thể luyện công, nhất định là có thể mua được loại đá năng lượng màu xanh mà Bách Hợp từng nói qua, chỉ cần tìm ra đá năng lượng, là việc luyện công của mình sẽ có hi vọng.

Có năng lượng luyện công là có hi vọng, Mộc Phong trong lòng bình tĩnh hơn rất nhiều, từ từ dùng thần thức luồn vào trong kinh mạch, chủ yếu để tìm hiểu xem Cửu dương thần thể có điểm gì đặc biệt, khi một tia thần thức của Mộc Phong vụt rạ từ sau vai, thì gặp phải một dị vật có ánh sáng màu vàng đất. Mộc Phong hơi kinh ngạc, trong người từ lúc nào có tồn tại dị vật mà bản thân hắn lại không biết. Sau khi cẩn thận kiểm tra, thì ra đó là Vô cực lưỡng nghi bình. Mộc phong thở phào, bản thân hắn suýt nữa đã bỏ quên mất món đồ này. Không biết chiếc bình cổ quái này có tác dụng gì? Mộc Phong thử dùng thần niệm để tiếp xúc thân mật với nó, có lẽ nó đã ở rất lâu trong người hắn, nên đã trở lên ôn hòa hơn, thần niệm cẩn thận lướt đi, và cũng không thấy nó né tránh.

"Bình nhi ngoan, ở đây đã quen chưa?" Mộc Phong liên tục chấn động thận niệm, mang theo vài âm thanh, vô cùng dịu dàng thân thiết.

"Ngươi là ai?" Đợi mãi mấy canh giờ, một tia thần niệm giống giọng nói non nớt của trẻ con mới nhẹ nhàng rung lên.

"Ngươi khi trước ở Trùng Giới, ta đã từng nói rằng sẽ đưa ngươi đi tìm bạn, ngươi còn nhớ không?"

"Biết."

"Vậy ngươi nghĩ ra ta là ai chưa?"

"Không biết!"

"Thật sự không nhớ ra ta là ai sao?"

"Không biết."

"...." Mộc PHong nghe nó chỉ biết nói biết và không biết, cũng không biết nó rốt cuộc là biết hay không biết, hoặc là biết những gì và không biết những gì, tuy nhiên có thể bước đầu giao tiếp được với nó cũng có thể coi là một sự tiến bộ không nhỏ rồi. Bản thân hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ dùng nó giúp mình vào việc gì, bèn từ từ thu lại thần niệm, sau này sẽ tính tiếp.

Kiên trì nói vài câu với Vô cực lưỡng nghi bình, đã hao phí của Mộc Phong thời gian cả một đêm, tia thần thức để lại trong phòng Y Liên truyền tới cho Mộc Phong ý cầu xin của người đàn bà đó. Mộc Phong nhanh chóng điều khiển Càn Khôn Như Ý bay vào trong phòng, nhìn một lượt. Y Liên nằm trên giường đang thở dồn dập, miệng không ngừng kêu lớn: "Tha cho ta, không cần nữa, muốn chết sao?" Hai tay dường như bấm chặt vào trong lưng của phân thân kia, xem bộ dạng thì cô ả sắp sửa kiệt sức rồi.

Mộc Phong vô cùng hài lòng với việc làm của phân thân, tiện thể kéo nó trở về, vụt lên trên gường, nhìn Y Liên đang năm trên giường nhắm chặt mắt giống như người chết không hề động đậy, cười nói: "Không biết nàng đã có kết quả kiểm nghiệm với ta chưa?"

Y Liên trở mình, thở dốc đáp: "Kết quả chứng minh, chàng không phải là đàn ông?"

"Sao lại nói thế?"

"Bởi vì chàng còn đàn ông hơn cả đàn ông!" Y Liên kêu lên : "Chàng có phải đang trả thù ta!"

"Y Liên, lời của nàng có vẻ hơi quá, không có lợi cho việc đoàn kết, vì muốn vượt qua sự kiểm nghiệm của nàng, ta đã xả mạng để cùng nàng, cố gắng suốt một đêm dài, chẳng nhẽ ta trung thành phục vụ nàng, tấm lòng đó lại trở thành sai sao? Nếu nàng đã không thích, thế cũng được, bây giờ nàng có thể bỏ ta, ta cũng không cần nàng phải bồi thường phí tổn thất thanh xuân, chúng ta gặp rồi lại chia tay, gặp gỡ không bằng nhớ nhung, sau này nếu có duyên, lại tiếp tục ân tình vợ chồng một ngày nghĩa trăm năm này, ta xin cáo từ!" Mộc Phong lùi một bước để tiến hai bước, vờ thả để bắt, thái độ kiên quyết, quay người định bước ra ngoài cửa.

Y Liên nhanh chóng lao vào lòng Mộc Phong, ôm chặt lấy nàng ta: "Công tử sao lại nho nhen thế? Nô gia chỉ là đùa với chàng thôi mà, sự thần dũng của công tử, nô gia coi như đã được thấy, làm sao có thể để công tử đi được! Chàng không phải muốn ta đưa ra kết quả kiểm chứng sao? Ta sẽ nghiêm túc nói cho chàng biết!"

"Kết quả là nàng rất thỏa mãn!"

"Chúc mừng chàng, trả lời đúng rồi, cho mười điểm!"

"Đáng tiếc!" Mộc Phong thở dài.

"Đáng tiếc điều gì?" Y Liên khẽ nhướn mày.

"Đáng tiếc sinh mệnh của ta có hạn, không thể mãi mãi vui vẻ cùng nàng được!"

"Đồ ngốc, ta làm sao có thể để chàng dời xa ta được!"

"Sinh mệnh của ta là do ông trời không phải là do ta, nuối tiếc hay không thì vẫn có một ngày ta già đi, đúng hay không?"

"Bảo bối yêu quý của ta, nô gia làm sao có thể để chàng chết được!"

"Nàng không cho ta chết thì ta sẽ không chết sao?"

"Đương nhiên!" Y Liên tự tin đáp.

"Lí do?"

"Ta truyền cho chàng công pháp, chàng sẽ có thể mãi mãi ở bên ta!"

"Công pháp là thứ đồ gì? Ăn rồi là có thể mãi mãi không già sao?" Mộc Phong giả vờ không hiểu.

"Ha ha ha! Chàng thật biết bày trò!"

"Đừng có nói ta bày, ta bây giờ đang hồ đồ rồi, đến một, hai, ba, bốn, năm, sáu đều không có!"

Y Liên Lại cười phá lên: "Công pháp là dùng để tu luyện không phải để ăn, đồ ngốc!"

“Luyện rồi là có thể trường sinh bất lão sao?"

"Đúng thế! Công tử, chàng cuối cùng đã hiểu ra rồi đó!"

"Đúng là thần kì thế chứ? Vậy bây giờ ta muốn luyện!"

"Đừng nóng vội, nóng lòng sẽ làm hỏng chuyện, luyện công pháp này, ngoài pháp môn ra, còn cần đá năng lượng, rất phức tạp!"

"Đá năng lượng là thứ gì? Dùng để làm gì?” Mộc Phong tiếp tục giả câm giả điếc.

Y Liên giơ tay vung lên, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện một viên đá màu làm lớn một tấc: "Đây chính là đá năng lượng, lúc luyện công nắm nó trong lòng bàn tay, hút lấy năng lượng trong nó vào người mình, chăm chỉ theo thời gian là có thể luyện tới cảnh giới Yêu Linh, như vậy sinh mệnh có thể dài mãi không có giới hạn, hiểu chưa?"

"Nàng không lừa ta chứ?" Mộc phong đưa tay cầm lấy đá năng lượng nói: "Nàng đã luyện bao lâu rồi? Quả thật có thể luyện tới Yêu Linh cảnh giới và có thể trường sinh bất lão sao?"
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK