- Mẫu thân nô gia tu luyện công pháp từ rất lâu, hiện đã đạt đến yêu vương cảnh giới, bà ấy vốn đã sớm truyền công cho ta, chẳng ngờ ta lại ham muốn việc giao hoan cá nước này, không chăm chỉ tu luyện, nhiều năm qua mới có chút tiểu thành, vài năm trước có thể đăng đường nhập thất, bước vào hàng ngũ yêu linh. Công tử, chỉ cần chàng không bỏ ta mà đi, ta lập tức sẽ truyền thụ tất cả phương pháp tu luyện này cho chàng.
- Đa tạ mỹ ý! Luyện đến cảnh giới yêu linh cần bao nhiêu khối đá kiểu này?
Mối quan tâm của Mộc Phong là năng lượng thạch chứ không phải là yêu pháp.
- Ta từ trước đến giờ luyện trên ngàn năm, đoán chừng dùng hết mấy trăm khối đá dạng này?
- Dùng mấy trăm khối? Ồ, loại đá này thật rẻ nha?
- Rẻ? Khối đá chàng cầm trong tay, những người bình thường phải cực nhọc kiếm tiền hàng chục năm đại khái mới có thể mua được một khối như vậy.
- Đắt thế sao! Hay là ta không luyện vậy.
- Tại sao?
- Những gia đình thường dân có lẽ cả đời cũng kiếm không được nhiều đá như vậy, nếu ta đi luyện chắc chắn cũng sẽ dùng mấy trăm khôi đá kiểu này, há không phải là quá lãng phí tiền của nàng sao.
- Công tử, vấn đề này chàng không cần phải lo lắng.
Mặt Y Liên lộ ra vẻ đắc ý:
- Cho dù tương lai chàng muốn luyện đến Yêu Vương cảnh giới, ta cũng đảm bảo có thể cung cấp đủ đá cho chàng. Y Liên ta không phải là nói ngoa, loại đá này ta muốn bao nhiêu cũng có!
- Có quá khoa trương không? Chẳng lẽ nàng đẻ ra được đá sao?
- Thông minh! Chàng nói thập phần chính xác.
- Vậy nàng đẻ một khối đá cho ta xem thử.
Mộc Phong cười nói. Người sinh người, heo sinh heo, đá mới có thể sinh đá.
- Công tử nói lung tung, ta có thể đẻ ra đá sao?
Y Liên cười yêu kiều:
- Ta chỉ nói là nhà ta có một khu mỏ, trong đó xếp đầy những khối đá kiểu này.
- Chẳng trách nàng giàu có như vậy, hóa ra có cất giấu bảo sơn! Bảo ngọc vô tội, hoài bích kỳ tội. Y Liên, xin nàng sau này đừng nói cho ta biết những bí mật kiểu này, một món của cải lớn vậy, ta thật không ngăn được lòng tham, nếu một ngày nào đó ta nổi tà tâm, nói không chừng có thể đi trộm, đi cướp!
Lời của Mộc Phong là thực, bất quá người đời thông thường đều không dễ tin lời thật, họ càng dễ dàng tin những lời giả dối.
Y Liên đương nhiên không thể tin lời nói thực của Mộc Phong, phán đoán của nàng tự có đạo lý riêng:
- Công tử lại nói đùa, chỗ đó há là nơi chàng có thể dễ dàng đến được? Đừng nói phòng hộ nghiêm ngặt, mà chỉ riêng một Thiên Trữ Yêu Trận do mẫu thân ta bố hạ. Trong cả giới này, ngoại trừ tam đại Yêu Tôn thì không mấy người phá được!
- Nếu Yêu Tôn đến cướp thì sao?
- Tam đại Yêu Tôn đâu quan tâm đến khu mỏ nhỏ bé này của nhà ta, hồi nhỏ nghe mẫu thân ta nói, năng lượng thạch bọn họ cất giữ nhiều hơn nhà chúng ta nhiều.
- Mẫu thân nàng đã đến địa vị yêu vương, chắc hẳn luyện công cần nhiều đá này hơn chứ?
- Cái này ta không rõ lắm, trước kia mẫu thân ta thông thường hơn trăm năm mới quay lại lấy đá một lần, nhưng về sau bà ấy không biết từ đâu thu được một nam đệ tử, hình như còn thụ thương. Từ khi bà ấy mang nam đệ tử này về thì bà ấy không tự mình trở về nữa mà đều do đệ tử này đến lấy đá. Có điều tên đệ tử đó của mẫu thân ta cũng rất đẹp đẽ, chắc cũng gần bằng công tử chàng.
Y Liên vừa nói vừa cười, trong mắt thiểm qua một tia dâm ý.
Mộc Phong trong lòng đột nhiên giật thót, chẳng lẽ kẻ này là Uông Lan Phương? Mẫu thân nàng ta chính là Khôn Liên Yêu Vương?
- Y Liên, nàng có thể mang ta đi xem thử khu mỏ của nhà nàng được không?
Xem ra phải mau chóng tìm đá năng lượng, nếu không được bổ sung năng lượng thì công lực chẳng thể khôi phục, lại gặp Uông Lan Phương chỉ e sẽ là một chuyện phiền phức.
- Công tử, chàng vất vả cả đêm, lẽ nào còn có tinh thần đi khắp nơi sao?
Y Liên lộ ra tất cả phong thái quyến rũ, ánh thu ba dầp dờn.
- Ta là kiểu người nóng vội, nếu không thỏa mãn được lòng hiếu kỳ, chỉ sợ ngay cả mấy việc thú vị như cùng nàng lên giường cũng không có sức.
Mộc Phong trong lòng sốt ruột, đành phải tung chiêu quyết định.
- Được thôi, hôm nay nô gia cùng chàng đi tham quan một phen, có điều đêm nay chàng phải yêu thương nô gia một chút, không được đâm dọc xô ngang như tối qua nữa, rõ chưa? Nếu không phải nô gia có chút công lực chỉ sợ thực sự bị tên oan gia này giày vò đày đọa rồi!
Y Liên vừa nghĩ đến đêm qua lập tức xuân tình như triều dâng, mặt liền đỏ ửng.
Y Liên đưa tay mặc y phục, chỉnh sửa một chút, sau đó kéo Mộc Phong dậy tung người phi ra ngoài phủ, nàng dẫn hắn không gấp cũng không chậm bay thẳng theo một hướng. Mộc Phong đêm trước ở Bách Hợp gia cũng từng dùng thần thức tìm kiếm trong phạm vi lớn nhưng không hề phát hiện ra sóng năng lượng, trong lòng càng tò mò, khu mỏ của gia đình Y Liên rốt cuộc ở nơi nào.
Hai người đã bay hàng ngàn dặm, trước mắt bỗng xuất hiện một vùng sương mù trắng mênh mông, Mộc Phong không vận công, nhìn không xuyên được phía ngoài sương mù có những gì, bèn hỏi:
- Đây là nơi nào? Chẳng nhẽ khu mỏ gia đình các người lại ở trong sương?
- Công tử có chỗ không biết, bên ngoài tinh cầu chúng ta đang sinh sống có một diễn sinh tinh cầu, tầng bạch khí này chỉ chẳng qua là bay ở giữa thông đạo, quanh năm không tiêu tán, vùng mỏ của gia đình ta ở đoạn đầu tầng bạch khí. Chàng nắm chặt tay ta, cẩn thận một chút, trong thông đạo không có yêu khí, người ở trong đó sẽ tự nhiên trôi nổi, hơi có sơ suất sẽ bị ném ra ngoài.
- Ném đi đâu?
- Ngoài thông đạo chính là tinh không, nơi đó không có yêu khí để hô hấp, công tử, chàng chưa luyện qua công pháp, không biết cách thai tức, chỉ sợ sẽ bị ngạt chết!
Chẳng trách mình hôm đó không phát hiện năng lượng nơi này, hóa ra là ở giữa diễn sinh tinh cầu! Y Liên yêu nhân này tuy dâm đãng thành tính nhưng thấy nàng ta đối với mình quan tâm lo lắng, cũng chẳng giống ác nhân. Nếu nàng ta biết mình đã từng bức mẫu thân của nàng phải bạo thể thì không biết sẽ có cảm tưởng thế nào. Mộc Phong thầm cho rằng Y Liên chính là nữ nhi của Khôn Liên yêu vương.
Y Liên thấy Mộc Phong không nói, tưởng rằng hắn trong lòng sợ hãi, liền nói:
- Công tử không phải lo lắng, có nô gia ở đây, tự nhiên không thể để công tử bị ném ra ngoài. Đi thôi, xuyên qua tầng bạch khí này là gần đến vùng mỏ gia đình ta rồi.
Y Liên kéo chặt Mộc Phong, lo lắng hắn bị nghẹt thở trong tầng bạch khí không có yêu khí này, tức thì vung tay bọc một vòng yêu khí tụ chung quanh thân thể Mộc Phong, mang hắn như tên bắn tiến vào bạch vụ. Trong tầng bạch khí quả nhiên không có một chút dẫn lực, có lẽ hai tinh cầu tương tác qua lại, triệt tiêu lẫn nhau, có chút na ná như khu chân không giữa tinh cầu, Mộc Phong thầm nghĩ.
Sau thời gian một tuần trà, hai người bay ra khỏi tầng bạch khí. Trước mắt rộng rãi sáng sủa, nếu nói bên kia là rừng mưa nhiệt đới thì bên này là sa mạc hoang vu, khắp nơi đều là bụi cát cuốn tung bay, mặt đất hầu như không nhìn thấy thực vật.
Một cổ năng lượng ba động lờ mờ từ dưới mặt đất mù mịt phát ra, Diệu Diệu cực kỳ mẫn cảm với năng lượng ở trong nội thể Mộc Phong bắt đầu chạy loạn lên, Mộc Phong vội vàng chia một tia thần thức tiến vào, bình tĩnh nói:
Diệu Diệu! Bình tĩnh đừng vội, hiện giờ còn chưa phải lúc hấp thụ năng lượng, ngươi tạm thời đừng loạn động, đợi khi ta an bài xong tự nhiên sẽ mời ngươi ra ngoài hưởng thụ những mỹ vị này.
- Vậy ngươi mau an bài đi, những thứ thơm như vậy ta thật không đợi nổi.
Diệu Diệu la lên.
Mộc Phong lo lắng gia hỏa không đầu óc này lại quen thói chạy ra ngoài, dứt khoát dùng thần thức thêm một cấm chế trong nội thể, che chắn khí tức bên ngoài.
- Công tử, khu mỏ của nô gia ở đó!
Y Liên chỉ vào vùng hoang mạc trước mắt nói.
- Chỗ đó là một vùng trống không, đâu có khu mỏ nào?
Mộc Phong không vận công, phóng mắt nhìn ra, hoàng sa trên mặt đất ở khắp nơi, ngoại trừ bụi bặm cuốn bay thì chẳng phát hiện được gì.
- Chẳng nhẽ chàng cho rằng khu mỏ nhất định phải là ở trên vùng núi cao?
- Lẽ nào không phải?
- Đương nhiên không phải! Chàng theo ta.
Y Liên kéo Mộc Phong tung người hạ xuống mặt đất. Cánh tay nhỏ nhắn của nàng ta khẽ khua lên, đánh ra một đạo yêu quyết, hoàng sa lập tức tách sang hai bên, mặt đất lộ ra một động khẩu rộng khoảng vài trượng, trong động là một màu đen kịt, thỉnh thoảng có vài tia sáng chợt ẩn chợt hiện. Y Liên nhìn về động khẩu nói:
- Chúng ta từ đây đi vào, chàng phải nhìn cẩn thận, sau khi vào động, phía không xa là Thiên Trữ Yêu Trận do mẫu thân ta năm đó bố hạ, chàng theo sát ta, trận pháp này khá lợi hại, nếu không thuận theo trận lý, xông vào giữa các xá đạo trong đó thì sẽ bị hút vào một không gian khác. Mẫu thân ta đã từng nhiều lần nhắc nhở ta, không gian đó tương đối quái dị, mẫu thân ta bản thân với công lực yêu vương cũng không dám mạo hiểm tiến vào.
- Cái này thật kỳ quái, mẫu thân nàng đã không dám đi vào, sao lại có thể bố hạ Thiên Trữ trận này chứ?
- Không hề kỳ quái, khi mẫu thân ta hôm đó bố trận, ngẫu nhiên phát hiện bên cạnh có một không gian quái dị, liền thiết lập tử môn của Thiên Trữ trận ở hướng đó, nếu không hiểu trận lý này, tùy tiện xông vào trận, tất nhiên sẽ đi đến tử môn. Theo mẫu thân ta nói, hàng vạn năm nay, không biết có bao nhiêu yêu linh và yêu vương đối địch với bà ta đã từng xông vào Thiên Trữ Yêu Trận, không có ngoại lệ, tất cả đều bị hút vào không gian quái dị đó, trước giờ không có ai đi vào lại có thể ra ngoài.
- Cảm ơn nàng đã nhắc nhở, nói không chừng lòng hiếu kỳ của ta còn thúc đẩy ta đi loạn ở trong.
- Chúng ta đi vào thôi!
Y Liên nói xong kéo Mộc Phong bay vào động khẩu. Trong động không có ánh sáng, thỉnh thoảng lại chớp lên một tia sáng, Y Liên lúc thì bay về nơi có ánh chớp, lúc thì lướt về hướng ngược lại. Mộc Phong để tâm ghi nhớ lộ tuyến Y Liên đã bay qua, do không dám mở thiên nhãn, hắn vô pháp nhìn rõ nội động, chỉ cảm thấy bay giữa một vùng đêm đen kịt giơ tay không thấy ngón, không có bất cứ vật nào để làm ký hiệu đề tỉnh, chỉ có cách một khoảng thời gian tia sáng lại lóe lên. Mặc dù tuyến đường Y Liên bay qua tương đối phức tạp, giống như một sợi dây thừng quấn thành một mớ hỗn loạn, nhưng Mộc Phong vẫn dùng thần thức ở trong đầu tức thì vẽ ra một lộ tuyến đồ rõ ràng, y mừng thầm trong lòng, lần sau một mình tìm đến nhất định sẽ không bay sai hướng.
Đại khái đã phi hành ở trong động được nửa thời thần, ánh sáng phía trước dần dần tăng cường, Y Liên cũng không rẽ đông ngoặt tây nữa, bay thẳng đến chỗ ánh sáng đằng trước. Mộc Phong trải qua một hồi tính toán sơ lược, bản thân không ngờ đã theo Y Liên phi hành trong động hàng ngàn dặm, chẳng biết hiện tại có phải là ở địa tâm? Mộc Phong tò mò nói:
- Y Liên, chúng ta hiện giờ có phải đã bay đến địa tâm không?
- Sao vậy được? Đây chính là chỗ kỳ diệu của Thiên Trữ Yêu Trận, ta lần đầu tiên đi vào cũng cho rằng bay đến địa tâm, kỳ thực không phải, chúng ta ở trong động này giống như vẽ vòng tròn vậy, tịnh không phải bay thẳng theo một hướng, rõ ràng chưa?
Mộc Phong trong lòng hơi giật mình, dùng thần thức kiểm tra tỉ mỉ một lượt lộ tuyến đồ ban nãy lưu giữ trong đầu. Không xem xét thì không biết, vừa kiểm tra đã bị dọa đánh thót, lộ tuyến trong bản đồ đan xen, nguyên lai bản thân đã theo nàng ta bay trùng lặp vài nơi! Vậy mà mình không chút cảm giác, xem ra không vận công pháp, đầu óc mình cũng chỉ giống như phàm nhân, nghĩ ra những vấn đề cực kỳ sai lầm!
-Kẻ đến là ai!
Chỗ ánh sáng chớp lên phía trước xuất hiện vài thân ảnh yểu điệu, bỗng nhiên một tiếng quát khẽ truyền đến.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK